Bạch Mị có chút sốt ruột thay cho Tiêu Mộng, cô ngóng cổ nhìn theo, vỗ vỗ Lam Nhạn: “Lam Nhạn này, chúng ta có nên đi cứu Tiêu Mộng không? Cái Cậu Kim đó làm chuyện gì cũng rất điên cuồng.”
Lam Nhạn lười biếng ngáp một cái: “Tôi thấy Cậu Kim rất tốt, ít nhất thì cũng rất chân thành đối với Tiêu Mộng.
Hơn nữa vừa nãy người ta cũng nói rồi, chỉ mang theo Tiêu Mộng đi gặp bạn bè của anh ta một lát thôi mà, sẽ không ăn thịt cô ấy.Lúc này chị đi ngăn cản Cậu Kim, không sợ bị tên tay chân Ngũ Ca đánh cho thành người sống đời sống thực vật sao?”
Bạch Mị sợ đến mức rụt cổ một cái, vẫn không nhịn được nói: “Hay là hai chúng ta đi qua đó nhìn một chút đi?”
Hai mắt Lam Nhạn bỗng sáng ngời, vỗ tay một cái: “Ha ha, chủ ý này… không tệ! Đi thì đi! Qua đó xem náo nhiệt!”
Hai cô gái nhỏ làm như kẻ trộm, vui sướng mừng rỡ đuổi theo.
“Cậu Kim này, làm phiền anh buông ra được không? Cầu xin anh, tôi không muốn đi gặp bạn bè của anh.
Tôi có là cái gì đâu, vì sao tôi phải đi gặp bạn bè của anh chứ? Chuyện này thật quá khôi hài, quá kỳ cục rồi.”
Tiêu Mộng bị Kim Lân kéo về phía trước, cô ở phía sau sắc mặt cay đắng, đã sắp phát điên rồi.
Điên rồi điên rồi, thực sự muốn điên rồi!
Lẽ nào cứ như vậy, cô lại bị cho là bạn gái của Kim Lân, bị giới thiệu cho một đám đàn ông xa lạ sao?
“Trời ơi… đau quá…”
Kim Lân đột nhiên dừng chân, đôi mày thanh tú nhíu chặt, rên rỉ nói.
(⊙_⊙) Tiêu Mộng bị dọa, lập tức khẩn trương hỏi: “Anh, anh bị làm sao vậy?”
Kim Lân lặng lẽ liếc nhìn gương mặt trong sáng hồng hồng của Tiêu Mộng một cái, sau đó cười thầm, hất hất cằm về phía cánh tay trái của mình: “Nó đó, em không ngoan lộn xộn một hồi, hình như là vết thương trên cánh tay vỡ ra rồi, đau nhức muốn chết.”
“A a a a, không phải chứ? Anh đừng động đậy, có phải là rất đau không? Muốn đến bệnh viện khám không? Trời ơi, đã nói với anh rồi, cánh tay đang bị thương mà anh còn tới chỗ như thế này để chơi, anh thực sự không muốn sống nữa sao! Tức chết người mà!”
Tiêu Mộng đối mặt với cánh tay trái của Kim Lân, tay chân luống cuống, cau mày trông có vẻ hết sức lo lắng.
Nói thế nào cánh tay người ta cũng là vì cô nên mới bị thương.
Hơn nữa cô còn nhớ kỹ, diện tích vết thương rất lớn, chảy rất nhiều máu.
Trên gương mặt anh tuấn của Kim Lân hiện nụ cười nhạt, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt Tiêu Mộng, cưng chiều nói: “Còn không phải vì em, nếu như em không lộn xộn, anh đâu có bị đau? Được rồi, anh biết em rất xấu hổ, nhưng dù sao con dâu xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng tương lai chứ.
Những người bạn này đều là bạn bè chơi rất được của anh, không để bọn họ gặp, lúc nào bọn họ cũng sẽ không để yên.
Anh bảo đảm, chỉ gặp một lát thôi.
Sau khi gặp một lát, hai chúng ta sẽ rời đi, được không?”
Tiêu Mộng nhìn cánh tay bị thương của người ta một chút, lại nhìn biểu tình cầu xin của Kim Lân, cô thở dài lẩm bẩm: “Được rồi, nhưng mà… nhưng mà tôi không phải là bạn gái của anh.”
Kim Lân cắn cắn môi mỏng màu hồng, tỏ vẻ bi thương nói: “Được, anh biết bây giờ em vẫn chưa thích anh, anh biết vẫn luôn là anh đơn phương tình nguyện, thế nhưng… anh thật sự thích em, thích vô cùng.
Cho anh chút mặt mũi được không? Đến đó ứng phó trước một chút cũng không được sao?”
Càng nói, giọng điệu Kim Lân càng réo rắt thảm thiết, ngay cả đầu gỗ như Tiêu Mộng cũng cảm thấy thương cảm cho Kim Lân.
Tiêu Mộng lập tức mềm lòng, giống như gặp được một con cún con bị người khác vứt bỏ vậy.
Cô méo xệch miệng, nhỏ giọng nói: “Vậy thì anh không được nói tôi là bạn gái của anh, chỉ nói là một người bạn…”
Kim Lân cấp tốc nở nụ cười: “Được, chỉ cần em có thể qua đó cùng anh, nói như thế nào cũng được.
Nói em là tổ tông hay ông Phật nhà anh anh cũng sẵn lòng!”
Tiêu Mộng đảo cặp mắt trắng dã.
Cái gì chứ? Tổ tông cái gì? Ông Phật cái gì? Thật là vớ vẩn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...