Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma


Tất cả mọi người cười giỡn chọc ghẹo Kim Lân bị ma nhập.

Trong lúc mọi người đang đùa vui, Trần Tư Khải mang theo Khang Tử đi vào.

Nhất thời, cả căn phòng rực rỡ hẳn lên, Trần Tư Khải toàn thân mặc đồ đen tựa viên kim cương dưới địa ngục, tản ra độ lạnh hơn người, lại sáng chói đầy mê hoặc.

“Tư Khải tới rồi à!”
“Đến đây nào, mau ngồi xuống, Tư Khải!”
“Lúc Tư Khải không cười đúng là mê hoặc chết người nha.”
Tất cả mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải lãnh đạm cong khoé môi, rốt cuộc cũng nở nụ cười, phong độ nhã nhặn ngồi xuống.

“Cậu sao rồi? Vết thương ở cánh tay không sao chứ?” Trước tiên Trần Tư Khải nhìn về phía Kim Lân, trong mắt tràn đầy quan tâm.

Đôi mắt đào hoa của Kim Lân mơ màng mà lại đẹp đẽ, anh ta lắc đầu: “Không sao! Vết thương nhỏ tôi! Xem các cậu lo lắng kìa! Tôi đã nói không sao là không sao mà!”
“Không nên cậy mạnh.” Trần Tư Khải bình thản nói, giọng điệu vẫn thân thiết.


Lôi Bạc nói xen vào: “Cậu ta ấy mà, hôm nay giống như hăng tiết gà vậy, nhất định muốn gắng gượng tới nơi này, nói phải giới thiệu bạn gái nhỏ của cậu ta cho chúng ta làm quen.

Liều mạng thật, chúng ta đừng để ý đến cậu ta.

Đối với cô bạn gái nhỏ của cậu ta, chuẩn bị một rổ lời khen là được rồi.”
Kim Lân cười rộ lên, nhìn mấy người đàn ông chung quanh, giọng điệu kiêu ngạo: “Không phải khoe chứ bạn gái của tôi cực kỳ dễ thương, cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ đơn thuần! Đám sói xám các cậu không có chuyện xấu nào không làm, một lát nữa gặp bé con của tôi thì cũng đừng dọa cô ấy đấy nhé.

Người nào thèm thuồng bé con của tôi, tôi sẽ cắt tai người đó.”
Ha ha ha ha… cả đám đàn ông không ngừng cười to.

Có một người còn trêu ghẹo Kim Lân: “Ôi trời, làm như sắp được nhìn thấy bảo bối gia truyền của nhà cậu vậy!”
Một người khác cười nói: “Thèm thuồng người phụ nữ của cậu, cậu cắt lỗ tai người ta làm chi, hẳn là nên cắt đầu lưỡi mới đúng chứ, ha ha ha…”
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng sôi nổi mà lại hòa hợp.

Nhưng trong bầu không khí ấm áp này, đột nhiên Trần Tư Khải thẫn thờ.

Anh cầm một ly rượu chân cao thưởng thức, chất lỏng màu hổ phách trong ly khẽ lay động.


Hồn anh thì lại bay bổng ở nơi nào đó.

Đột nhiên nhớ đến… anh đã hẹn với Tiêu Mộng tối nay sẽ gặp mặt.

Ha hả, cô nhóc kia hết sức đáng yêu, đôi mắt to ngây thơ tựa như mắt mèo xanh biếc.

Thời điểm cô nhìn anh, trong đôi mắt sáng trong suốt ấy như nổi một tầng hơi nước, khiến anh nhìn mà đáy lòng mềm mại ngứa ngáy.

Nếu như là đêm nay…
Hẳn là cô đã khôi phục kha khá… Cuối cùng, anh cũng có thể kết thúc kiếp sống hòa thượng.

Cuối cùng, anh cũng có thể mặc sức rong ruổi ở trong thân thể cô.

Vừa nghĩ tới tư vị mất hồn kia, Trần Tư Khải lập tức hít sâu mấy hơi.

“Này, nghĩ gì thế? Sao lại vui thế kia?”
Kim Lân đụng Trần Tư Khải một cái, Trần Tư Khải mới đột nhiên tỉnh táo lại.

Nụ cười say mê nhàn nhạt, trầm lắng vừa rồi của Trần Tư Khải tươi đẹp vô cùng!
“Cậu nghĩ cái gì thế? Có phải đang nhớ tới cô nhóc kia không? Được rồi, Tư Khải à, mấy ngày nay tôi vội vàng theo đuổi bé con nhà tôi nên quên hỏi cậu, cậu và cô nhóc đó sao rồi?”
Trần Tư Khải cười thanh nhã: “Không tệ, rất tốt.

Làm sao vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui