Em nhìn đi, em nhìn đi, em làm cho một đôi dép đáng yêu trở thành dáng vẻ khó coi cỡ nào rồi?
Bây giờ tôi muốn trừng phạt em thay gia tộc dép lê!
“Này, nhóc con, bây giờ em đã chuẩn bị tinh thần chịu hình phạt chưa?”
“A! Cái, cái gì mà trừng phạt chứ?” Tiêu Mộng chớp mắt, còn hơi choáng váng: “Tôi, cùng lắm thì tôi về giặt lại là được rồi, nghiêm trọng đến thế sao?”
“Dép lê rất tức giận, tình hình rất nghiêm trọng!”
Trần Tư Khải nói xong rồi đột nhiên chặn ngang bế Tiêu Mộng lên, nhanh chóng xoay người tại chỗ.
“A a a a… Bỏ tôi xuống a a a… Cứu mạng a a a a… Đầu tôi choáng, chóng mặt a a…”
Bàn tay nhỏ của Tiêu Mộng níu chặt lấy áo Trần Tư Khải, cô bị dọa đến nỗi nhắm mắt lại thét chói tai.
Bầu trời đang xoay tròn, mặt đất rung chuyển, rừng cây ở xung quanh cũng đang nhảy nhót.
Khang Tử dựa vào một cái cây ở cách đó không xa nhìn cảnh tượng lãng mạn này của hai người, rồi âm thầm bật cười.
Cậu chủ… Đúng là có hơi ấm áp.
Rất nhiều năm về sau, Tiêu Mộng vẫn không thể nào quên, vào năm mười tám tuổi đơn thuần nhất, cô từng ở trong lòng Trần Tư Khải, được anh cưng chiều đủ thứ, bị xoay tròn đến nỗi la hét om sòm.
Trên đường trở về, Trần Tư Khải kiên trì muốn ôm Tiêu Mộng.
“Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi, bây giờ đã hết choáng… Thật đó, đường về cũng không xa, không mệt đâu.”
Tiêu Mộng nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, nhấn mạnh lần thứ N.
Trần Tư Khải vẫn nhất quyết muốn bế cô về nhà.
Sau lưng Tại Trần Tư Khải có một đám người đàn ông im lặng đi theo.
Tiêu Mộng tự nhiên có một ảo giác: Dường như… Cả thiên hạ đều bị Trần Tư Khải giẫm dưới chân, mà anh lại giao phó cả thế giới mình cho cô…
Trời ơi, nghĩ lại thì thấy lãng mạn chết, trong tiểu thuyết mới có chuyện này, có thể xảy ra với mình thật không chứ.
Trần Tư Khải đặt Tiêu Mộng lên ghế sa lon, anh thì đi lên lầu tắm rửa.
Tiêu Mộng uốn éo trên sô pha, chuyển kênh lung tung trên ti vi, không hiểu người ta nói gì nên xem kịch câm.
“Ha ha ha, ha ha ha, người nước ngoài này thật thú vị.”
Tiêu Mộng vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem tivi, nói với Khang Tử.
Hừ, mặc kệ cô.
Khang Tử nghĩ như vậy, giả vờ không nghe thấy, nhìn lên trên trần nhà.
Tiêu Mộng nhìn dáng vẻ lạnh lùng băng sương của Khang Tử, âm thầm bĩu môi.
“Khang Tử, bữa tối nay chúng ta ăn gì vậy?”
Tiêu Mộng nhìn Khang Tử.
“Sao tôi biết được, cô hỏi cậu chủ đi.”
Khang Tử dứt khoát chặn lời Tiêu Mộng.
Lúc này, chiếc điện thoại ở trên bàn vang lên.
Đó là điện thoại của Trần Tư Khải..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...