“Anh nhỏ tiếng thôi, anh còn không biết xấu hổ mà nói à, tại anh hết! Vừa rồi anh… kéo xuống… rất dễ trượt xuống nước…”
Trần Tư Khải cắn môi, kiềm chế kích động muốn cười lớn.
Cô nhóc này đúng là muôn hình muôn vẻ mà.
“Khang Tử, cầm một cái chăn nữa đến đây.”
“Vâng, đây cậu chủ.”
Khang Tử lại tìm được một chiếc chăn mỏng trên thuyền rồi đưa cho Trần Tư Khải.
Tiêu Mộng sững sờ, nhìn cái chăn, tức điên lên nói: “Chẳng phải còn một cái chăn nữa đây à? Vừa nãy anh cứ phải dùng chung một cái với tôi, còn nói gì mà chỉ có một cái…”
Trần Tư Khải cau mày, vờ như nghĩ ngợi gì đó: “À, em nói chăn ấy hả.
Đúng vậy, có nhiều lắm, nhưng làm thế nào bây giờ, tôi muốn trên thuyền chỉ có một cái chăn thôi, hai chúng ta quấn chung một cái, ha ha ha.”
Trần Tư Khải cười nghiêng thành đổ nước, Tiêu Mộng ở trong nước thật sự muốn cào rách khuôn mặt anh tuấn của anh.
Khốn kiếp, xấu xa! Phần tử cặn bã của xã hội! Nhà tư bản gian ác!
Cho dù có tức giận hơn nữa, có sục sôi căm phẫn hơn nữa thì bây giờ Tiêu Mộng cũng chỉ có thể cúi đầu khuất phục.
Hết cách rồi, ai bảo bây giờ cô đã lún sâu vào.
Nếu cứ thế lên bờ, váy ướt hết cả rồi ôm sát vào người, bên dưới lại không có quần lót… vừa nhìn là thấy hết cả!
A… Đều tại vừa nãy cô ham chơi quá, còn học theo thợ lặn trong ‘thế giới dưới đáy biển’, chơi cái gì mà đạp nước… kết quả… đáng thương làm sao.
Cuối cùng Tiêu Mộng được Trần Tư Khải bọc trong chăn mỏng, hệt như gói bánh chưng thịt, sau đó anh bế ngang rồi ôm cô vào lòng, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Cô thấy rất kỳ quặc, muốn kéo chăn ra một chút để lộ cánh tay, nhưng lại bị Trần Tư Khải ngăn lại: “Đừng lộn xộn, em thật sự sẽ bị cảm đấy.
Về đến biệt thự, ném thẳng em vào nước ấm ngâm.”
Tiêu Mộng thầm bĩu môi.
Tổng giám đốc Trần, anh bụng dạ xấu xa thế này, xin anh đừng có giả làm người tốt nữa.
Xùy, anh sẽ quan tâm đến tôi thật sao?
Mặc dù nghe giọng điệu thì đúng là y hệt thật, như thể anh thực sự quan tâm đến sức khỏe của tôi, nhưng… Hừ, vừa nãy dưới tấm chăn mỏng anh đã bắt nạt tôi thế nào, tôi sẽ không quên đâu!
Trần Tư Khải ngăn mọi người, một mình anh bế Tiêu Mộng về đến biệt thự.
Anh đá mở cửa phòng, đặt Tiêu Mộng vào bồn tắm, không biết ai đã xả nước ấm trước rồi.
Tiêu Mộng ngâm trong nước ấm, Trần Tư Khải đi tới cởi quần áo cho cô.
“Này, này, để tôi tự làm, không cần anh…”
Trần Tư Khải không nói gì, tất nhiên cũng không cho cô cơ hội xen vào.
Anh xé chiếc váy ướt sũng trên người cô thành từng mảnh, sau đó mở vòi hoa sen, xối nước ấm lên người cô.
“Này, anh ra ngoài được không? Làm gì có chuyện người khác tắm mà bên cạnh có người nhìn chứ?”
Tiêu Mộng đỏ mặt.
Hơn nữa hai người đã phát sinh chuyện kia rồi, anh cũng không thể nhìn cô tắm thế này được đúng không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...