Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
“Vậy vì sao em lại xuống nước muộn như thế? Có phải em không muốn xuống cứu tôi không? Có phải em bị Khang Tử cứng rắn ném xuống không?”
Tiêu Mộng ôm lấy cổ Trần Tư Khải, giải thích: “Không phải! Là tự tôi nhảy xuống! Tôi… lúc đầu… Tôi quên mất mình biết bơi.”
Trần Tư Khải cười thầm.
Cái kiểu bơi chó ngây ngốc khua vài cái của cô cũng xứng gọi là biết bơi?
Đột nhiên Tiêu Mộng hiểu ra: “Ế! Không phải là anh biết bơi sao? Rõ ràng là anh biết bơi mà! Không phải bây giờ là tôi bám vào anh sao? Anh biết bơi, vậy vì sao lúc đầu anh không nổi lên? Sớm biết anh biết bơi, tôi đã không nhảy xuống nước rồi.”
Trần Tư Khải cười: “Haha, cái tên làm chuyện xấu nhà em mà không vào nước, trong lòng tôi liền thấy không công bằng.
Tôi nhất định phải để người phụ nữ của tôi có nạn cùng chịu với tôi.”
Tiêu Mộng tức giận phồng má, thế nên, Trần Tư Khải chính là tên xấu xa nhiều chiêu trò nhất.
“Này, tôi mới không phải là người phụ nữ của anh, cái cô Na gì đó mới là người phụ nữ của anh!”
Tiêu Mộng cầm lòng không đậu mà ăn nói ghen tuông.
Trần Tư Khải áp sát lên mặt cô, nói: “Không, cô ta không phải, em mới là người phụ nữ của tôi.”
“Tôi không phải!”
“Là em.”
“Đã nói là không phải tôi rồi!”
“Còn nói không phải nữa, tôi lập tức liền hôn em.”
Trần Tư Khải híp mắt lại đầy nguy hiểm.
Tiêu Mộng lập tức trợn to mắt, cái này dọa cô sợ rồi.
“Đừng, nhất định đừng có làm thế! Anh vừa hôn cô ta, anh bẩn…”
Cô nhóc đáng chết này!
Cô cứ phải chọc tức anh ta thế sao?
Trần Tư Khải nghiến răng, đột nhiên nhào tới.
Tiêu Mộng cúi đầu tránh đi, tránh một lúc, quả thật là tránh được môi của anh ta.
Trần Tư Khải híp mắt lại, hít sâu một hơi.
Trốn tôi?
Em tưởng là em có thể trốn được sự truy kích của tôi sao?
Đầu mũi Trần Tư Khải chạm vào đầu mũi Tiêu Mộng, cười giả tạo, đột nhiên thả lỏng cánh tay ôm cô ra… “A…” Cả người Tiêu Mộng đột nhiên mất đi chỗ dựa, chìm vào trong nước!
Vô thức, bàn tay Tiêu Mộng ra sức, liều mạng túm lấy Trần Tư Khải.
Ngay giây phút này… Trần Tư Khải cúi đầu, hơi nghiêng mặt, chuẩn xác mà chiếm lấy môi cô!
“Ưm…” Đầu của Tiêu Mộng bị anh ta dùng sức giữ lấy, hơi ngửa ra sau, cánh tay rắn chắc đỡ lấy, kéo cơ thể cô dán chặt lên người anh ta, nụ hôn của anh ta giống như cướp đoạt, hoàn toàn xâm nhập vào trong sự thơm mát của cô…
Khang Tử hơi rời mắt khỏi máy tính bảng, liếc nhìn hai người nồng nhiệt hôn nhau trong nước, rồi lại rụt cổ lại.
Trời ơi, hôn nồng nhiệt mà triền miên như thế… Nhìn dáng vẻ nhập tâm của cậu chủ, giống như cậu chủ chưa từng thịt phụ nữ vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...