Editor: Jesse Tran
“Chúng ta hẹn hò nhé......”
......
Thời điểm Đa Bảo nghe được câu này cả người lập tức tỉnh táo, ý thức được chuyện gì vừa xảy ra phản ứng đầu tiên là đẩy thật mạnh tay của Cọc Gỗ hoảng hốt bỏ chạy.
Cho đến khi chạy đến phòng làm việc của mình rồi Đa Bảo vẫn chưa hoàn hồn.
Vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ như quả hồng lại còn nóng bừng bừng của mình Đa Bảo không cách nào tiếp nhận được chuyện vừa xảy ra.
Cô, cô cùng Cọc Gỗ hôn môi, lại còn, còn đá lưỡi nhau nữa chứ, Cọc Gỗ còn nói hẹn hò......
Môi của mình vẫn còn lưu lại dư âm nụ hôn của Cọc Gỗ, Đa Bảo vừa nghĩ đến nơi này vừa bị anh xâm chiếm khuôn mặt nhỏ nhắn lại không kìm được lại đỏ lên, trái tim nhỏ vẫn còn đang nhảy lên nhảy xuống tưng tưng.
Nhất định là hôm nay đầu óc bị chập mạch hoạt động không tốt, vừa rồi tất cả đều không phải thật, không phải thật!!!
......
Sau đó Đa Bảo bắt đầu trốn tránh Cọc Gỗ, cô cảm thấy hôm đó Cọc Gỗ bị uống nhầm thuốc, hay bởi vì estrogen của mình tiết ra quá độ vô thức bị anh quyến rũ nên mới xảy ra một màn máu chó kia.
Tuy cũng không phải nụ hôn đầu, nhưng là, nụ hôn đó của Cọc Gỗ khiến cô điên đảo hơn so với lúc cô trao mụ hôn đầu, Đa Bảo vỗ ngực liên hồi, lúc ấy sao cô lại thèm thuồng sắc đẹp của Cọc Gỗ mà quên phản kháng cơ chứ.
Đa Bảo một mình nín nhịn chuyện này được mấy ngày cuối cùng không chịu được nữa nên dốc bầu tâm sự nói hết cho Bát Bảo.
“Tớ cảm thấy...... Chuyện này là cậu chiếm tiện nghi.” Đây là phản ứng đầu tiên của Bát Bảo khi biết chuyện.
“Hả?” Đa Bảo mờ mịt.
“Hứa Đa Bảo, mặc dù tớ chưa từng nhìn thấy người bạn tốt đó của cậu, nhưng tớ thật sự cảm thấy, chỉ cần là người đàn ông có tướng mạo bình thường mà kiss cậu thì cậu là người được hưởng lợi, huống chi là trai đẹp, trai đẹp rơi vào tay cậu không khác gì nhúng chàm!!?” d13nNđAn Giọng điệu như tôi phạm vào chuyện không thể tha thứ xong lại còn thở dài nói, “Trai đẹp + Hứa Đa Bảo = Hứa Đa Bảo làm hại trai đẹp, haizzz!” Bát Bảo nói xong còn khảng khái khẳng định một tiếng.
“Tớ đạp cậu lăn lông lốc bây giờ đấy, Liên Ngữ! Là mình bị ăn đậu hũ, là mình đó! Đối phương còn là bạn tốt, tự dưng bạn tốt biến thành người yêu cảm giác thật kỳ quái......” Đa Bảo nói xong lấy ngón tay vẽ các hình tròn lên vách tường trong hành lang không người, kể từ khi xảy ra chuyện đó trên sân thượng bây giờ cô cũng không dám lên sân thượng nữa, chỉ sợ gặp Cọc Gỗ.
“Kỳ lạ cái gì mà kỳ lạ, cậu xem, hai người cùng đóng giả người yêu để lừa cha mẹ cậu, nếu là thật sự hẹn hò không phải cậu tiết kiệm được nhiều lý do biện bạch rồi sao, hơn nữa nếu đúng là trai đẹp thì người được lợi chính là cậu Hứa Đa Bảo, cậu còn muốn gì, còn muốn gì?! Hôn cũng hôn rồi, không thể để uổng phí được, nhanh nhanh gọi cậu ta tới chịu trách nhiệm đi!”Bình thường trong đầu Bát Bảo đều là toàn chủ ý cùi bắp, Đa Bảo cũng chỉ coi như cái rắm thả trôi.
“Đóng giả là đóng giả, không giống nhau, dù sao cũng là lạ, hơn nữa...... Hơn nữa cậu cũng biết là mình có ám ảnh với chuyện yêu đương.” Đa Bảo nho nhỏ thầm nói.
“Hứa Đa Bảo, cậu không dũng cảm không dám bước thêm bước nữa làm sao cậu biết cậu vĩnh viễn không thoát khỏi được cái thằng cha tình đầu cặn bã mang đến ám ảnh cho cậu? Nếu bây giờ tớ là cậu tớ sẽ cười thật to, bây giờ một người đàn ông ưu tú hơn Ex.Boyfriend khốn nạn muốn hẹn hò với tớ, thân hình tốt công việc tốt, chỗ nào chỗ ấy đều hơn anh ta một bậc cậu không vui thì ai vui chứ? Phải biết rằng đến mẹ cậu anh ấy còn thu phục được, có sẵn con rể tới nhà, cậu khẳng định sau này cậu còn có thể tìm được người khiến mẹ cậu hài lòng hơn?” Bát Bảo hiếm khi nói mấy câu tiếng người, Đa Bảo nghe cũng cảm thấy rất có đạo lý.
“Nhưng...... Không phải hẹn hò phải thích thì mới qua lại sao......” Đa Bảo lại mâu thuẫn.
“Cậu không thích anh ấy sao?” Bát Bảo hỏi.
“Ặc...... Như thế nào mới gọi thích?” Đa Bảo hỏi ngược lại, cô mới yêu một lần, hơn nữa hồi đó còn trẻ, cô cảm thấy nhìn một thằng con trai dễ nhìn lúc nào cũng muốn gặp thì coi như là thích, tình yêu đích thực thì cô cũng không biết định nghĩ thế nào.
“Mẹ nó! Hứa Đa Bảo cậu cho rằng cậu vẫn là thiếu nữ ngây thơ à?! Đến từ tuổi này rồi cậu còn dám vác mặt mở miệng hỏi vấn đề này, từ sau đừng nói cho ai là cậu biết tớ!” Bát Bảo ở đầu dây bên kia tức muốn hộc máu, phùng mồm trợn mắt sau đó mới gợi ý cho Đa Bảo, “Cậu nhìn thấy anh ấy tim có đập rộn ràng không? Có hoảng hốt sao? Anh ấy đến gần cậu có mặt hồng tim đập không? Anh ấy không ở bên cạnh có phải cậu cảm thấy cô đơn muốn nhanh chóng được gặp anh ấy không? Một số thời điểm sẽ vô thức đối tốt với anh ấy một cách vô điều kiện, chính là muốn anh ấy sống thật tốt! Cậu trúng mấy cái?”
Đa Bảo nghe xong hóa đá...... Cô giống như, hình như cô trúng hết thì phải, chẳng lẽ những thứ này không phải bạn bè thuần khiết mà là tình yêu nam nữ? Có phải là...... Mấy tháng này cô bất tri bất giác Cọc Gỗ rồi hay không? Đó là thích? Đó chính là thích phải không?!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Bảo không nhịn được lại bắt đầu đỏ lên, “Vậy...... Vậy...... Anh ấy thích tôi ở điểm gì?”
Vẫn không dám thừa nhận Đa Bảo trực tiếp thảy vấn đề của mình lên người Cọc Gỗ.
“Ai...... Ai biết được, bây giờ trai đẹp trên mạng toàn là gay, huống chi trai đẹp có khuynh hướng giới tính bình thường cũng có thể thích đồ ngốc, cái thế giới này, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Đừng nghi ngờ! Không cần biết tại sao, người ta coi trọng mình, là tốt rồi ~”
“......”
Cuối cùng Đa Bảo cúp điện thoại, bởi vì cô cảm thấy Bát Bảo cách địa cầu càng ngày càng xa......
Hôm nay lúc Đa Bảo vừa tới phòng làm việc của mình liền nhìn thấy một thư mời nằm trên bàn làm việc.
—— Tiệc rượu giao lưu giữa các bộ phận trong Giang thị.
Thời gian: 19 giờ, ngày x tháng x năm 20xx.
Phản ứng đầu tiên của Đa Bảo là cảm thấy thư mời này phát sai chỗ vì vậy cô cầm thư mời đến gặp Tổng giám đốc.
“Trưởng phòng, thư mời này gửi nhầm đến chỗ tôi, tôi...tôi không phải nhân viên tổng bộ.” Giao lưu giữa các bộ phận trong Giang thị thì liên quan gì đến nhân viên của công ty con đang học việc chứ.
Trưởng phòng lạnh nhạt, không thèm liếc cô mở miệng, “Tiệc rượu này của Giang thị năm nào cũng được tổ chức, nhân viên nào cũng nhận được, nhớ ngày mai ăn mặc đoan trang một chút.”
“Nhưng mà......”
“Không muốn cũng không được, tham gia tiệc rượu là nghĩa vụ của nhân viên Giang thị!” Đa Bảo còn chưa kịp phân bua đã bị trưởng phòng phủ đầu.
“Vâng...... Cám ơn trưởng phòng đã quan tâm.” Đa Bảo thật sự không biết phải nói gì, cô khóc không ra nước mắt không còn cách nào đành phải gượng cười rời khỏi phòng làm việc của trưởng phòng.
Đa Bảo thật lòng cảm thấy việc cô đến tiệc rượu của Giang thị đúng là dư thừa, cô lại không biết ai, thật sự như giả vờ đi đánh nhau, nhưng hết cách rồi, ai bảo bây giờ cô vẫn còn cầm tiền lương của Giang thị cơ chứ, ngày thứ hai cô trở về ăn diện một chút rồi nhắm mắt nhắm mũi đi tham dự tiệc rượu.
Giang thị đúng là Giang thị, tiệc rượu giao lưu giữa các bộ phận thôi mà giống như minh tinh tụ hội vậy, lại còn bao toàn bộ đại sảnh của khách sạn xa hoa nhất thành phố.
Đa Bảo thật sự chưa từng nhìn thấy sự phô trương lớn như vậy, cảnh tượng này như chỉ có thể nhìn trên TV vậy, càng ngày càng nhiều người tiến vào, đúng là được mở mang tầm mắt.
Tùy tiện cầm ít đồ ăn lót dạ, Đa Bảo chẳng biết ai cả, trong đại sảnh còn chưa có chỗ ngồi, liền bưng đĩa nhỏ có rất nhiều ăn ngon một mình ngồi trong vườn hoa bên ngoài đại sảnh tận tình hưởng thụ.
Oa oa, thịt cuộn pho mát là ngon nhất luôn rồi, Đa Bảo tràn đầy hạnh phúc phóng tầm mắt tới cái đĩa toàn thịt là thịt, toàn món mình thích, thật là sung sướng biết bao.
“Ăn ngon không?” Đột nhiên có một âm thanh vang lên, Đa Bảo vừa ngẩng đầu liền thấy Cọc Gỗ ngoi lên từ chỗ nào.
Khóe miệng Đa Bảo còn dính một ít pho mát, nghe anh hỏi như vậy liền trả lời theo bản năng, “Ngon......”
Hôm nay Cọc Gỗ một bộ tây trang màu đen, vốn sở hữu dáng dấp gây họa rồi lúc này lại ở dưới ánh trăng sáng càng làm nổi bật khí thế bức người của anh, khuôn mặt anh tuấn như khắc làm cho người ta say mê không cách nào rời mắt được.
Trái tim nhỏ của Đa Bảo lại bắt đầu không khống chế được đập thình thịch, không tự chủ liên tưởng hình ảnh trên sân thượng hôm đó khuôn mặt nhỏ bất giác liền đỏ lên.
“Cọc, Cọc Gỗ...... Anh có muốn nếm thử không? Ngon lắm.” Đa Bảo trốn tránh anh mấy ngày nay đột nhiên gặp anh ở đây nên không kịp phản ứng, bưng cái đĩa của mình đưa đến trước mặt anh giả bộ bình tĩnh hỏi.
Cọc Gỗ không nói gì, chỉ là nhàn nhã đứng tại chỗ nhìn cô cười nhạt.
Anh không cười còn tốt, cười như vậy khiến Đa Bảo lại luống cuống, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đỏ rực.
“Anh cứ từ từ ngồi, tôi...... Tôi đi toilet.” Đứng lên định trốn nhưng còn chưa kịp bước mấy bước đã bị kéo lại.
“Em đang tránh anh?”
Lại mặt đối mặt với anh, Đa Bảo không dám ngẩng đầu nhìn anh chỉ nghe được tiếng anh hỏi cô.
Đa Bảo cúi đầu nhìn đôi chân thon dài của anh không biết trả lời thế nào.
Nhìn thấy anh tim càng đập rộn lên khiến cô càng thêm hoảng hốt, hễ anh ấy đến tới gần là mặt hồng tim đập, chừng mấy ngày không thấy anh nhưng lúc nào cũng nhớ đến hình ảnh ở cùng với anh, một sô thời điểm vô thức đối tốt với anh ấy vô điều kiện, vừa rồi phản ứng đầu tiên khi cô nhìn thấy anh là nghĩ tới chia sẻ đồ ăn ngon với anh.
Những thứ Bát Bảo nói cô đều trúng hết, là cái này...... là thích?
Xa xa truyền đến tiếng nhạc trang nhã êm tai từ đại sảnh, nghe tiếng nhạc dưới ánh trăng như này thật khiến lòng người say đắm, bởi vì đứng rất gần, bên tai truyền tới tiếng hô hấp nhỏ nhẹ của anh, đôi tay nhỏ bé của Đa Bảo lúng túng lo lắng nắm thật chặt.
Sớm muộn cũng phải đối mặt, cô trốn được một lúc không trốn được một đời.
“Người phụ nữ đó là ai......”
Ah? Là ai đang nói vậy? Nhất định không phải cô!
Sau khi nói xong Đa Bảo hối hận ngay lập tức, cô vốn định biểu đạt thật uyển không định trực tiếp chọc thẳng vào vấn đề như này, như vậy giống như cô rất để ý, giống như cô đang ghen.
“Đó là chị gái anh tới Giang thị nói chuyện......” Một lát sau cô nghe được Cọc Gỗ giải thích, một câu giải thích nghe rất lọt tai.
Trong lòng đột nhiên như có thứ gì đó được buông xuống, Đa Bảo chợt cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
“À...... chị gái......” lúc Đa Bảo nói xong không biết rằng mình bất chợt nở một nụ cười, giống như bệnh nhân được chữa khỏi bệnh trông vô cùng vui vẻ.
Toàn bộ nét mặt của cô được anh thu vào trong đáy mắt, cô vẫn còn đang ngây ngốc đứng cách anh một đoạn khẽ cúi người.
Bỗng nhiên cảm nhận được trên mùi hương nam tính người anh hơi thở càng ngày càng gần, Đa Bảo giống như bị bỏ bùa đứng im bất động, nhìn anh đến mê người anh càng ngày càng rõ ràng trong mắt cô Đa Bảo không kìm lòng được nhắm chặt hai mắt......
Giang Mộ Hi nhìn đường nét xinh đẹp của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng mê người, nụ cười ấm áp vô hạn, khuôn mặt anh tiến gần tới cô rồi dừng lại trong gang tấc sau đó đưa ngón tay thon dài dịu dàng lau hết pho mát lưu lại trên khóe miệng cô.
Lần trước hù cô chạy, lần này...... Anh không muốn lại dọa cô dạy lần nữa.
Không có cái kiss ngọt ngào như dự đoán, cái Đa Bảo chờ được là đầu ngón tay ấm áp của anh chạm nhẹ lên khóe miệng, nhất thời cảm thấy mình tưởng bở, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ thêm vài phần.
Cọc Gỗ vẫn bình tĩnh đứng ở trước mặt cô vẫn đẹp trai như cũ, chỉ là từ từ đưa tay ra rồi sau đó mở lòng bàn tay.
Đa Bảo hiểu đây là ý gì, cũng hiểu mình đưa tay ra là có ý nghĩa gì.
Nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, nhìn nét mặt chân thành tha thiết của anh Đa Bảo cảm thấy...... Cọc Gỗ...... Là người đáng để cô tin cậy.
Đến lúc phải khép lại quá khứ rồi, cô phải bước bước này.
Nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay Cọc Gỗ, bị bàn tay ấm áp Cọc Gỗ nắm thật chặt trong nháy mắt Đa Bảo cảm thấy toàn trái tim của cô toàn bộ thế giới của cô được nắng ấm bao quanh...... Thực sự tràn ngập hi vọng......
Bát Bảo nói sai một chỗ rồi, Cọc Gỗ + Đa Bảo nên tương đương với...... Hạnh phúc O(n_n)O~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...