Editor: Jesse Tran
“Con và An Kha vẫn là bạn tốt, chuyện đến với nhau...... Đều là giả...... Là chúng con thông đồng bày ra chuyện này......” Đa Bảo cúi đầu nhỏ giọng giải thích.
Trong nhà lập tức lần yên lặng như chưa chao giờ được yên lặng vậy.
Trái tim nhỏ của Đa Bảo bắt đầu run rẩy, đầu cũng không dám ngẩng lên, bởi vì cô biết bây giờ tạm thời chỉ là chút bình yên trước bão táp.
“Bộp!”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đa Bảo, chỉ sau một hồi yên lặng cô liền nghe thấy tiếng bàn tay nặng nề đập xuống bàn trà.
“Hoang đường! Thật quá hoang đường!”
Người thứ nhất bùng nổ là mẹ, bà tức giận vỗ bàn nói.
Đa Bảo đứng tại chỗ bỗng chốc run rẩy, bởi vì cô biết mẹ thật sự nổi giận.
“Hai người các ngươi đã không còn là trẻ con nữa! Lại còn chơi trò hề này? Hành động như vậy thật vô trách nhiệm lại cực kỳ ấu trĩ!!!” Mẹ tức giận công tâm, lại nặng nề đập mấy cái vào bàn trà.
Đa Bảo không dám nói lời nào, hiện tại cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Thưa gì, cháu xin lỗi, chuyện này...... Là chủ ý của cháu, chuyện không liên quan Đa Bảo......” Chỉ chốc lát sau, An Kha từ từ mở miệng nhận toàn bộ trách nhiệm.
“Không phải vậy, là con nghĩ ra trước, chuyện không liên quan An Kha...... Là con sợ xem mắt, con.....”
“Mày câm miệng cho mẹ! Con còn mặt mũi mà nói chuyện sao?! Để cho mày đọc nhiều sách như vậy tới để rồi lừa gạt chúng tôi có phải hay không?! Thật là tức chết tôi rồi! Sao mẹ lại sinh ra người không có chí tiến thủ như mày vậy!” Đa Bảo còn chưa nói hết thì mẹ tức giận mắng đến sùi bọt mép.
Đa Bảo lập tức á khẩu, nhìn dáng vẻ lúng túng của cha mẹ An Kha và sự thất vọng của cha mẹ mình vào lúc này nội tâm của cô giống như bình ngũ vị, tất cả các vị hỗn loạn không nhận biết được là vị gì.
“An Kha! Con thật không hiểu chuyện! Hôn nhân là chuyện lớn đâu phải trò đùa! Các con thật quá ấu trĩ, quá ấu trĩ!” mẹ An Kha cũng càng nghĩ càng giận.
Vốn là đang vui vẻ tới nhà họ để bàn bạc chuyện đính hôn của hai đứa tự dưng bây giờ biến thành như vậy, không biết nên khóc hay cười cũng không biết nên kết thúc như thế nào, nhất lấy tư cách nhà trai tới thưa chuyện, bà càng cảm thấy mất mặt.
Trong nhà lại rơi vào yên lặng, Đa Bảo vẫn cúi đầu, nhìn mẹ tức giận nên cũng cảm thấy mình rất không hiểu chuyện.
“Thôi thôi...... Nếu chuyện đã như vậy chúng ta tức giận cũng vô ích, bọn trẻ bây giờ...... Jesse-Càng ngày càng khó hiểu chúng nó đang nghĩ cái gì, bọn nhỏ có suy nghĩ của chúng nó, chuyện hôn nhân chúng ta không nên gây quá nhiều áp lực, thuận theo tự nhiên đi, thuận theo tự nhiên đi, ha ha......” Rốt cuộc, cha của An Kha mở miệng trước phá vỡ bầu không khí yên lặng này cũng coi như cho phụ huynh hai bên một bậc thang để bước xuống.
“Ha ha...... Đúng vậy đúng vậy, thật là xin lỗi lão An, Đa Bảo nhà chúng tôi từ nhỏ đã được chiều hư hiện tại đến chuyện hôn nhân cũng không coi là chuyện quan trọng, là tôi và mẹ nó dạy không tốt, thất lễ thất lễ.” Bố cô cũng mở miệng cười theo.
“Lão Hứa, chuyện này An Kha nhà chúng tôi cũng có lỗi, chúng tôi cũng có trách nhiệm rất lớn, bây giờ thằng bé..... Vẫn còn quá trẻ nên hành động bồng bột...... Thôi thôi, nếu bọn nhỏ đã không quan tâm chúng ta cả ngày quan tâm thì cũng đâu có lợi ích gì, chuyện này cứ như vậy cho qua đi, tôn trọng ý kiến của bọn nhỏ thôi.” Bác An ngược lại rất rộng rãi.
“Đúng vậy, tôn trọng bọn trẻ tôn trọng bọn trẻ, sau này tôi nhất định giáo dục cháu nó tốt hơn, ha ha.” Bố cô cũng bắt đầu phụ họa theo.
......
Cuối cùng cha mẹ hai bên cố gắng dàn xếp ổn thỏa kết cục cũng không căng thẳng như Đa Bảo dự đoán, dù sao An Kha cũng là người trong cuộc, cha mẹ anh cũng giận anh.
“Mỹ Quyên, thật xin lỗi, chị xem lần này thân không làm được thông gia trong lòng tôi cũng có cảm giác mất mát, đều tại tôi dạy Đa Bảo không tốt, đứa nhỏ này cả ngày không biết đang suy nghĩ gì trong đầu, haizzz......” lúc cả nhà An Kha đi mẹ kéo tay của bác gái thật chặt.
“Thật ra thì ông An nhà tôi nói rất đúng, chuyện của bọn trẻ chúng nó không quan tâm thì bậc cha mẹ như chúng ta cố gắng xen vào cũng chẳng được gì, em cũng đừng để trong lòng, chuyện này An Kha nhà chúng tôi cũng có lỗi, muốn trách thì trách chính nó không có phúc cưới được Đa Bảo nhà em, không làm được thông gia chúng ta vẫn là bạn bè, đừng bởi vì chuyện của bọn nhỏ mà tổn thương hòa khí giữa hai gia đinh, bọn trẻ vẫn còn trẻ con nên không hiểu chuyện, chúng ta người lớn vẫn phải hiểu lí lẽ.” mẹ An Kha nhẹ nhàng nói vuốt ve tay mẹ Đa Bảo.
Nghe bác gái nói như vậy, tảng đá trong lòng mẹ cũng được vứt bỏ, “Đúng vậy đúng vậy, hai nhà chúng ta qua lại nhiều năm như vậy không thể vì vậy mà tổn thương hòa khí, đều là Đa Bảo nhà chúng tôi làm việc quá tùy hứng.” Qua lại với An gia nhiều năm như vậy mẹ rất sợ mất đi bạn bè tốt, cũng may hai bác An đều hiểu đạo lý không so đo, nếu không mẹ nhất định không tha cho Đa Bảo cô!
“Tốt lắm, đừng tiễn nữa, chuyện này cứ như cho qua đi, em và cha Đa Bảo cũng đừng để trong lòng, đây là chuyện của bọn trẻ chúng nó đã trưởng thành không còn trẻ con nữa, có một số việc phải tự mình đi gánh chịu, chị cũng đừng trách Đa Bảo, dưa xanh hái không ngọt, chúng ta là bậc trưởng bối nên tôn trọng quyết định của chúng nó, có rảnh rỗi thì tới chơi nhé.” Bác An an ủi mẹ xong mới chậm rãi cùng bác trai và An Kha rời đi.
“Cô chú, An Kha...... Hẹn gặp lại......” Đa Bảo vẫn đứng ở bên cạnh không biết nói gì, nhìn đến khi bọn họ gần đi thì mới chào tạm biệt.
“Hẹn gặp lại, trở về thôi......” mẹ An Kha còn cười đáp lại Đa Bảo, An Kha cũng quay đầu lại, Đa Bảo nhìn thấy anh cũng buồn bực không vui.
Anh nhất định giận cô rồi, tức giận cô không thương lượng với anh đi trước anh một quân bài bán đứng anh.
Nghĩ tới đây Đa Bảo lại khó chịu, cái mình muốn chỉ là đẩy lùi hôn sự nhưng lại quên mất An Kha, mình quá hèn hạ rồi, quá tiểu nhân rồi!
“Đa Bảo, qua đây!” Đa Bảo còn đang đứng ở cửa tự trách mình thì nghe thấy âm thanh nghiêm túc của mẹ.
Xong rồi...... Hôm nay cô thật sự bị thiên đao vạn quả rồi.
Từng bước từng bước lại đi trở về phòng khách, thấy cha mẹ đang ngồi ở trên ghế sa lon dáng vẻ tương đối nghiêm trọng.
Đa Bảo hít một hơi dài, cảm thấy thay vì cô chờ đợi bão táp lại tới còn không bằng ra tay trước thì chiếm được lợi thế thẳng thắn được khoan hồng, như vậy ít nhất có thể hoãn án tử hình phía trước.
“Cha mẹ...... Con sai rồi, con không nên thông đồng với An Kha để gạt cha mẹ, con thật sự biết lỗi rồi, bây giờ con không cầu xin cha mẹ tha thứ cho hành động ấu trĩ của mình, con lấy hành động thực tế để chứng tỏ con thật sự biết lỗi rồi, con sẽ ăn chay một tháng......”
Gào khóc~ing...... lúc Đa Bảo nói xong cực kỳ muốn khóc, cô có thể không ăn cơm một ngày nhưng không thể một ngày không ăn thịt! Thịt với cô như mạng sống, đối với cô, không ăn thịt quả thật giống như Ngày Tận Thế vậy.
“Sao mày không nói cắt thịt mình ra để diễn tả chân thành! Mày xem xem mày chao nhiêu tuổi rồi còn suy nghĩ như vậy! Mày muốn mẹ phải hao tâm tổn sức chao nhiêu nữa đây! Tại mày không chịu hiểu khổ tâm của mẹ!” Mẹ không bị cảm động một chút nào, vẫn không ngừng chỉ trích, chuyện này mẹ không chỉ tức giận motojc hốc một lát.
“Con xin lỗi, mẹ...... Con thật sự biết lỗi rồi...... Chỉ là con không thích xem mắt, sợ xem mắt, ỷ vào An Kha bạn bè liền......” Đa Bảo hiện tại cũng hối hận cực kỳ, ai biết được cha mẹ hai bên lại sớm nghĩ đến chuyện đính hôn đến vậy, nếu lúc ấy cô sớm biết trước mặt cô có bày một bàn đầy thịt cô cũng không đồng ý.
“Mày không thích xem mắt thì phải nói với mẹ chứ! Cư nhiên cùng An Kha lừa gạt mẹ! Đây là cố ý tổn thương, cố ý tổn thương người khác hiểu không?!” Mẹ nghe xong càng nổi trận lôi đinh.
“Con...... Con nói...... Thì mẹ nghe sao?” Vào lúc này Đa Bảo cũng uất ức, cô nói với mẹ rằng không thích xem đoán chừng đầu lưỡi cũng chai hết rồi, nhưng bà vẫn làm theo ý của bà sắp xếp đủ loại xem mắt.
“Mày còn mạnh miệng!” Mẹ lập tức phát cáu, lại đập bàn một cái.
Đa Bảo sợ đến lui về phía sau dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía cha.
Có câu nói con gái là người tình kiếp trước của cha, cha Đa Bảo vẫn luôn yêu thương con gái, từ nhỏ đã nuông chiều cô, hơn nữa đằng sau một bà mẹ nghiêm khắc tất có một người cha đáng yêu, rất đúng lúc, cha cô vẫn luôn diễn vai nhân vật phụ, thời khắc mấu chốt luôn đấu tranh anh dũng cứu vớt con gái đang lúc nguy nan.
“Được rồi được rồi, chuyện cũng đã xảy ra rồi chúng ta bỏ qua đi, Đa Bảo nó cũng có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta cũng không nên can thiệp quá mức.” Rốt cuộc cha cũng lên tiếng.
“Tôi tức là vì nó gạt tôi, không thích thì không thích, lần đó tôi ép nó qua lại với người nó không thích, nhưng nó gạt tôi là nó không đúng!” Mẹ vẫn phải để tâm nhất quyết không tha.
“Không phải con gái vừa nhận sai rồi sao, bà đó, bà cũng bớt giận, con cái lớn đôi cánh cũng cứng cáp rồi, may mà bà dừng kịp thời không mắc thêm lỗi nữa, nếu chờ đồng ý hôn sự rồi mới ngả bài khi đó mới càng khó giải quyết hơn, điều này để hiện con gái đã biết giác ngộ.” Cha già đáng thương vừa rồi phải tươi cười làm lành với gia đình An Kha bây giờ lại phải tươi cười làm lành với mẹ cô, số cha thật khổ.
“Mày dám khiến mẹ phải phí tâm phí sức! Ông nói trong đầu nó có cái gì thế? đứa bé An Kha kia thật tốt, muốn ngoại hình có ngoại hình muốn sự nghiệp có sự nghiệp, có phải đầu óc mày hỏng rồi nên mới không nhìn thấy điểm tốt của người ta hay không?!” Mẹ lại bắt đầu châm chọc.
Đa Bảo vừa nghe đã muốn treo cổ, lại nữa lại nữa, lại bắt đầu ca thán thương tiếc rồi.
Lúc này cha đang an ủi mẹ lặng lẽ nháy mắt với Đa Bảo ý bảo cô về phòng tránh nạn trước.
Đa Bảo hiểu ngầm trong lòng, quả nhiên còn có cha tốt, có cha con gái như bảo bối.
Từ từ di chuyển tới phòng của mình, còn có mấy bước nữa là có thể thoát......
“Đợi chút, bây giờ...... Chúng ta nói tới chuyện về đối tượng của mày một chút...... Cho nói rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành cho mẹ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...