Editor: Serena Nguyen
Kể từ sau khi Thỏ bị trưởng phòng gọi đến phòng làm việc “uống trà”, cô ấy làm việc cẩn thận hơn trước nhiều, trưởng phòng chỉ trừng phạt nhẹ, nhưng nếu có tái phạm sẽ trực tiếp bị sa thải, Thỏ vì giữ được công việc cũng bắt đầu làm việc bạt mạng, cho nên trừ thời gian làm việc, Đa Bảo lại biến thành một người cô độc.
Mỗi ngày cô đơn chiếc bóng, người cô đơn Đa Bảo cảm giác mình rất đáng thương, nước mắt như mưa, mỗi ngày đều mong đợi sớm đến ngày kết thúc chuỗi ngày đào tạo này, trở lại vòng tay của công ty và bạn cùng phòng kí túc.
Hôm nay Đa Bảo nước mắt tung hoành đi phòng ăn dùng cơm một mình, bởi vì thời gian tan sở của Giang thị tổng bộ khác nhau, lúc nào Đa Bảo đi ăn cũng không có ai, kết hợp với tâm tình thê lương của Đa Bảo quả thực là vắng ngắt, thê thê thảm thảm ưu tư~
Đi một mình vào thang máy, hôm nay trong thang máy cũng không có một người nào, Đa Bảo chợt cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, gió lạnh giữa không gian yên ắng, cả người Đa Bảo run run, có chút không dám vào thang máy.
Gần đây sự kiện “Lam Khả Nhi”* huyên náo xôn xao, mặc dù nhìn qua Đa Bảo là người tuỳ tiện không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ cũng khí phách giống như hổ dữ xuống núi nhưng sự thực là...... Thật ra cô rất nhát gan, sợ nhất mấy chuyện ma quỷ..., sợ là sợ, cô chỉ là tiện tay mở video “Lam Khả Nhi” ra xem, mặc dù không có gì đáng sợ, thế nhưng kết hợp với tình cảnh bây giờ, Đa Bảo sợ chết khiếp rồi.
*Sự kiện Lam Khả Nhi là cái sự kiện lãng xẹt nhất mọi thời đại. Có thể nói bọn Tàu khá rảnh mới quan tâm đến việc này. Cơ bản là: 1 bà tên Lam Khả Nhi, vào thang máy. Múa may quay cuồng gì gì đó, lượn ra lượn vào, mãi cửa thang máy nó hem đóng, xong bà ý vào ấn 1 đống nút rồi đi mất. Cửa đóng lại, đi đến tầng khác. Vậy đó. Có ai thấy gay cấn ở điểm nào k????
Lòng hiếu kỳ hại cứt người rồi, hại cứt người rồi, bây giờ Đa Bảo thật sự muốn tự chặt tay, cho mày tiện tay, cho mày tiện tay!
Nhìn chung quanh bốn phía một cái, bình thường còn có thể nhìn thấy một hai người, hôm nay nửa bóng người cũng không có, Đa Bảo càng thêm sợ hãi, mấy thanh niên đái giắt đi wc thường xuyên đâu, hôm nay không đi trao đổi chất à? Tùy tiện có một hai người đi toilet đi qua tăng chút can đảm cũng tốt mà!
Đa Bảo bồi hồi một mình trước cửa thang máy một lát, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng khi thang máy lại dừng ở tầng lầu của mình một lần nữa, bước chân tiến vào.
Sợ cái gì mà sợ! Mặt trời chiếu trên cao! Đất nước ta ở có Mao gia gia che chở, Hứa Đa Bảo tôi tin vào đảng Trung Quốc! Tôi là đảng viên tốt! Ánh sáng không chiếu vào tôi thì còn chiếu vào ai?
*Chỗ này có nhiều câu nữa, về Đảng TQ, Se không thích, Se k edit )))
Vỗ ngực, khí thế của Đa Bảo tăng nhiều.
Đa Bảo vừa hát 《 Tôi yêu Thiên An Môn*- Bắc Kinh》 vừa nhấn nút tầng dưới cùng.
* Lảm nhảm chút về Thiên An Môn: một cuộc biểu tình (phần lớn là sinh viên) nổ ra ở đây, cuối cùng bị đàn áp 1 cách dã man bằng quân đội, dùng đến cả xe tăng, cán nát người biểu tình không có sức chống cự nào. Sau đó và cho đến ngày nay TQ vẫn lừa dối người dân về sự kiện này, còn bọn TQ ngốc nghếch thì vẫn bị che mắt.
Cửa thang máy chậm rãi đóng, Đa Bảo hát càng vui vẻ hơn, trái tim nhỏ vui mừng, cả người vui vẻ.
Cửa thang máy trong “Lam Khả Nhi” có đóng được không? Nó không đóng được nhé, không đóng được nhé!
Hahaha, Lam Khả Nhi, cô có giỏi thì đến đây xem!
Nhìn cửa thang máy sắp đóng, Đa Bảo càng thêm đắc chí, nhưng là, cô quên cô là Hứa Đa Bảo, có cuộc sống máu chó chết tiệt, Đảng chói lọi soi sáng cô cũng sẽ xảy ra mấy việc ngoài ý muốn...... Ví dụ như...... Hiện tại......
Trong nháy mắt khi cửa thang máy chuẩn bị khép lại, một cái tay chợt xuất hiện trong khe hở thang máy, hiện ra trước mắt Đa Bảo giống như là muốn đưa về phía cô.
”Lãnh tụ vĩ đại Mao...... Mao...... Mao......” Đa Bảo vẫn còn đang hát, đột nhiên nhìn thấy một cái tay đưa vào tới thì lập tức bị đĩa xước nhập vào thân rồi, tay nhỏ bé run run giống như người mắc bệnh Parkinson*.
* Parkinson: bệnh của người già, run thôi:v. Ôi, cái bệnh này…. truyện nào cũng có hay sao vậy *toát mồ hôi*
Chờ thang máy mở ra đã nhìn thấy cô toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch vùi ở trong góc, giống như ăn trộm bị cảnh sát đuổi bắt đến góc chết không thể trốn đi đâu, được gọi là...... Kinh sợ......
Cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn mở ra, thấy một bóng dáng cao ráo đẹp trai đứng ở cửa thang máy, Đa Bảo bị dọa đến hồn bay phách lạc mới chậm rãi hồi hồn.
Hiện tại đứng ở trước mắt cô là không là Lam Khả Nhi, mà là...... Cọc Gỗ......
Nội tâm Đa Bảo gầm thét như súng máy...... Cọc Gỗ đáng chết, tôi với anh có mệnh xung khắc quá hả! Lúc nào không xuất hiện lại cố tình xuất hiện lúc này! Thiếu chút nữa bị anh hù dọa đến đái ra quần, hù dọa rơi nửa cái mạng già!
Người dọa người hù chết người, lần này Đa Bảo thấu hiểu sâu sắc.
”Cô......” Cọc Gỗ thấy dáng vẻ có vẻ như bị doạ sợ của cô, chậm rãi mở miệng chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Đa Bảo thô lỗ cắt đứt.
”Cô cô cô cái gì mà cô! Đi thang máy không biết nhấn nút à, đột nhiên đưa tay vào, anh cho rằng anh là Lam Khả Nhi à!” Đa Bảo vỗ nhè nhẹ trái tim nhỏ an ủi mình, miệng lại ác độc trách cứ Cọc Gỗ.
Cọc Gỗ nghe cô vừa nói như vậy hình như biết gì đó, khóe miệng nhẹ nhàng lướt qua một nụ cười.
Đa Bảo cố bình tĩnh không thèm quan tâm đến anh, còn bận không ngừng vuốt ve trái tim bé nhỏ của mình.
”Cô ấy ở sau lưng cô này......” Bỗng dưng, trong không khí tĩnh mịch, giọng nói trầm thấp của Cọc Gỗ vang lên, sau đó......
”A! ~~~”
Đa Bảo nghẹn ngào gào lên vang dội cả tầng lầu......
Lúc ăn cơm, Đa Bảo vẫn cứng đầu cắn chiếc đũa, mắt lộ ra tức giận nhìn chằm chằm Cọc Gỗ ngồi đối diện mình.
Cọc Gỗ thì có vẻ có tiếng cũng có miếng, ăn cơm cũng là thong thả ung dung, thân sĩ, nho nhã, Đa Bảo lại cảm thấy rất làm bộ.
Ăn cơm thì ăn ăn cơm thôi, nhai kỹ nuốt chậm cái gì, dè dặt bình tĩnh cái gì, con người lúc còn sống hưởng lạc mới là vương đạo, rõ ràng là một người đàn ông, ăn cơm ẽo ợt như con dâu mới về nhà chồng vậy.
Bởi vì vừa rồi Cọc Gỗ lại trêu cô, lúc này cô nhìn anh làm cái gì đều không thuận mắt, đều muốn châm chọc mấy câu trong lòng.
Hôm nay Đa Bảo ăn Ma Lạt Thang, Ma Lạt Thang của Giang thị không phải Ma Lạt Thang bình thường, Ma Lạt Thang thì bé như sợi dây, Ma Lạt Thang của Giang thị như cá bắt ở đáy biển, trùng hợp là, hôm nay Cọc Gỗ cũng ăn Ma Lạt Thang, nhưng trong cơn tức giận hôm nay Đa Bảo gọi khá nhiều, vốn là sức ăn cũng không nhỏ, hôm nay chén của cô lại là cỡ lớn nhất, so với chén cỡ số hai của Cọc Gỗ, lúc Đa Bảo cầm trên tay khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sắp nhăn đến gắp được ruồi rồi, hiện tại hai người đối mặt như vậy, đặt chung chén cơm ở một chỗ quả thật tạo thành đối lập rõ rệt.
”Anh giảm cân à?” Mặc dù vào lúc này phòng ăn nhân viên không có người nào, nhưng Đa Bảo ăn chén lớn như vậy thật lòng cũng ngượng nuốt xuống, hơn nữa ngồi cùng Cọc Gỗ, cô cảm giác phải cho chính mình một cái bậc thềm xuống.
Cọc Gỗ nhếch lông mày nhìn về phía chén của cô, không có nói gì tiếp, chỉ là nhàn nhạt mở miệng, “Ăn nhiều một chút luôn tốt......”
“......” Đa Bảo hạn hán lời.
Cọc Gỗ đáng chết! Đồ gỗ mục! Cọc Gỗ thối!
”Đúng vậy! Ăn được nhiều trí nhớ đủ làm việc còn có sức lực! Nhiều mon¬ey hơn, người dây! Anh nhìn anh đi......” Đa Bảo xem kỹ anh chốc lát sau đó lại tiếc rẻ than thở, “Huynh đệ, anh không được đâu!”
Đa Bảo mới sẽ không để cho mình thua Cọc Gỗ.
Lần này Cọc Gỗ ngước mắt nhìn về phía Đa Bảo khóe miệng lại bắt đầu hàm chứa nụ cười công nghiệp, Đa Bảo giao thủ với anh nhiều lần, cũng coi là thăm dò nội tình, mỗi lần anh bày ra cái nét mặt này đều khiến Đa Bảo cảm thấy có bẫy......
”Tôi nghiêm túc và nặng nề cảnh cáo anh, Mộc Hi, về sau không được làm tôi sợ nữa!” Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, Đa Bảo giành lại lời nói.
Sau đó, Đa Bảo lại thấy được Cọc Gỗ cười trong sáng.
Mỗi lần gọi tên anh ta anh ta đều cười cười, cười cười cái rắm! Anh cho rằng anh cười rất đẹp chắc?
Trên thực tế, anh cười lên thật rất đẹp......
”Trên đời không có ma quỷ, người ta nói làm việc xấu thì trong lòng có quỷ...... Hứa Đa Bảo, cô là học sinh khối văn, cô học chủ nghĩa Max, nên học được tinh tuý hơn nhiều người chứ......” Lúc nói chuyện, Cọc Gỗ trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Đa Bảo, lúc này Đa Bảo mới phát hiện ra, ánh mắt của Cọc Gỗ chết tiệt này còn mị hoặc chúng sinh hơn mắt Yêu Nghiệt.
Đa Bảo thấy lại có chút lung lay mơ hồ, lại lập tức khôi phục tinh thần, đợi đợi đợi đợi! Rõ ràng là anh doạ cô trước, cô phải là người trách móc mới đúng, làm sao lại biến thành anh giáo dục cô thế, này không khoa học, không khoa học!
”Tôi là đảng viên, đảng viên! Tôi tin tưởng khoa học! Nhưng mà cũng phải nói, anh dọa tôi! Chính là anh dọa tôi, chính là anh chính là anh!” Đa Bảo bắt đầu chơi lầy.
”Sau đó?” Đối phó Đa Bảo vô lại, Cọc Gỗ giống như bình tĩnh.
”Tổn thất tinh thần, tổn thất tinh thần!” Đa Bảo vô sỉ mở miệng.
Có mẹ thì phải có con gái, coi như là Giang Mộ Hi đã thấy được, quả thật là cùng một khuôn đúc.
”Cô nói......” Nhướng mày, Cọc Gỗ rất rộng rãi mà tỏ vẻ tiếp nhận.
Lúc này không lừa thì đợi đến bao giờ! Đa Bảo mới sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như vậy.
”Tôi hiểu biết rõ một mình trưởng phòng nho nhỏ như anh hòa đồng cũng không dễ dàng, lại đồng bệnh tương liên bị công ty đày tới đào tạo như tôi, Hứa Đa Bảo tôi chưa bao giờ so đo, ha ha ha.” Đa Bảo còn chưa cười xong, Cọc Gỗ cảnh giác trong nháy mắt.
”Có lời gì cứ nói thẳng......” Dường như Cọc Gỗ không thích vòng vo với cô.
Đa Bảo cũng không vòng vo nữa, dù sao da mặt cô dày ngàn dao không đâm thủng.
”Cái đó...... Giúp tôi đi lấy chén cơm nữa với...... Cám ơn......” Ngoài cười nhưng trong lòng không cười, vô hạn nịnh hót mở miệng nói.
Da dầy vài thước không phải là tu luyện một ngày được đâu!
Bởi vì vừa rồi gọi chén cỡ cực lớn, Đa Bảo đã bị đầu bếp và số lượng nhân viên không nhiều lắm nhìn chăm chú muốn chui xuống hố, nếu lại tự mình đi tới xin thêm một chén cơm thì không biết sẽ bị cười nhạo đến thế nào, dù sao Cọc Gỗ là đàn ông, lại muốn bồi thường tinh thần anh tổn thất, sức lao động miễn phí không cần uổng phí, Aha ~
Nhưng Đa Bảo đang vui vẻ một mình nên không để mắt đến sắc mặt đầy vạch đen như bị sét đánh nội thương của Cọc Gỗ......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...