Sau ngày hôm đó, Tô Kiến chuyển từ phòng giặt y phục sang phòng của Hàn Dục.
Có người nói nàng bay lên cành cao thành phượng hoàng, chỉ vì đỡ một kiếm cho thiếu gia mà lại được nhiều đến vậy, vì thế ai ai cũng đều tranh nhau đợi đến lúc thiếu gia gặp nạn thì có thể chắn trước mặt hắn.
Chỉ có bản thân Tô Kiến biết nàng khó chịu nhường nào, thanh kiếm đó đâm vào ngực trái khoảng ba tấc.
Và đó cũng là kết quả của việc dũng cảm quên mình ngày đó, nàng có khả năng bị tên thích khách một kiếm đâm chết.
Vì để dưỡng thương, Hàn Dục để nàng nghỉ ngơi nửa tháng, gân cốt đều mềm nhũn hết rồi.
Thật không dễ gì, Tô Kiến có ý định hầu hạ hắn thay y phục.
Hàn Dục nhìn thấy nàng đến gần, lập tức bảo nàng đi xuống: “Sao lại không ngoan ngoãn nằm trên giường?”
“Ta không sao.” Nàng bị ép buộc ngồi xuống ghế.
“Thân thể thế nào không phải ngươi nói là được.” Hàn Dục đặt bàn tay lạnh băng của nàng vào ngực, làm cho Tô Kiến khẽ run: “Chiều này ta sẽ mời Trương đại phu qua đây nhìn thử xem.”
Một tháng nay, hắn vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho nàng, đôi khi Tô Kiến có ảo giác trong ánh mắt ấy có sự quan tâm, có phải có tình yêu ẩn giấu trong đó hay không.
Nếu có, vậy rốt cuộc nàng nên làm thế nào.
Cứ như vậy, nàng công khai ăn vạ bên cạnh hắn hơn nửa tháng.
Mấy ngày nay, trong phủ luôn lan truyền việc phu nhân đang bàn hôn sự cho đại thiếu gia.
Những lời này đã nghe rất nhiều, Tô Kiến mơ hồ có cảm giác, những ngày tháng yên bình của nàng sắp kết thúc rồi.
“Hôm nay ta đến đây không phải để thương lượng với con.” Hàn Vân thị nói chuyện khiến người khác khó mà từ chối được, một phòng người hầu không ai dám thở mạnh.
Tô Kiến hầu hạ Hàn Dục uống thuốc xong lại uống thêm một bát cao sơn trà, rồi mới đỡ hắn xuống giường.
Vén màn che lên, đôi mắt của Hàn Vân thị lập tức dán chặt vào nàng.
Sau khi thấy hắn ngồi xuống, mới tiếp lời lại: “Đây chính là Trần tiểu thư của nhị phẩm Thị Lang đương triều, nghe nói nàng dịu dàng khiêm tốn, thấu tình đạt lý.
Nếu con cưới nàng, địa vị trong triều của Hàn gia chúng ta trong tương lai sẽ càng được củng cố.”
Hàn Dục nghe xong, trong lúc nhất thời liên tục ho khan không dứt.
Sau khi Tô Kiến đóng cửa lớn lại mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Hắn uống một ngụm trà nóng cho nhuận cổ họng, bây giờ mới có thể nói chuyện được: “Liên quan đến người được chọn để thành thân, con đã có quyết định rồi.”
Hàn Dục gọi Tô Kiến đến: “Nha đầu này cũng theo con mười mấy năm rồi, đều hiểu rõ nhân phẩm và tính cách của đối phương.
Nếu người đồng ý, có thể lập tức bàn hôn sự.”
“Hồ đồ!” Hàn Vân thị nghe con trai muốn cưới một nữ nhân như vậy, tức giận đến nỗi lễ nghi đoan trang cũng không màng: “Nàng ta có dáng vẻ gì, con nhìn cho rõ đi.
Dẫn đứa con dâu như thế ra ngoài là muốn làm mất mặt ta hay sao hả?”
“Người đừng quên chính nàng ấy đã cứu mạng hai đứa con của người.” Hàn Dục mất bình tĩnh, Tô Kiến đứng yên tại chỗ kinh ngạc nhìn hắn, động tác nhẹ nhàng, vỗ giúp hắn nhuận khí.
Hàn Vân thị hung tợn trừng mắt liếc nàng một cái, phẫn nộ nói: “Con muốn làm ta tức chết mới vừa lòng phải không?”
“Là người trăm phương ngàn kế đưa những vật ngoài thân đó vào cơ thể con.” Hắn lại bắt đầu ho khan, mỗi một tiếng ho tựa như cây đao sắc nhọn cứa qua yết hầu: “Người biết rõ nhị đệ và Trần tiểu thư qua lại đã lâu, vậy mà lại cứ khăng khăng muốn con cưới nàng ta.
Dụng ý của người không giấu được con đâu.”
“Ta là muốn vì con bảo vệ địa vị đại đương gia ở Hàn gia!” Bà thở gấp, kìm nén âm thanh, hét lên: “Tam đệ của con ngày ngày thu phục lòng người trong triều, các trọng thần trong phủ đệ sợ là đều bị nó kính thăm qua rồi.
Còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì quyền chưởng sự mà ta cực khổ gây dựng bao năm cũng sẽ rơi vào tay mẫu tử bọn họ.”
Hàn Dục trầm mặt, một lúc lâu sau, ngửa mặt lên trời than một tiếng: “A nương, thân thể này của con không khác gì một con diều rách nát, không biết khi nào sẽ đứt dây.
Đến lúc đó, người lại muốn con lấy gì để cho người khác hạnh phúc, làm cho Hàn gia huy hoàng trở lại?”
Hàn Vân thị cũng không còn lời nào để nói, lời của hắn không những làm cho vết thương của bản thân chảy máu đầm đìa, còn vạch vết thương ra ngay trước mặt bà, làm bà không có cách nào đối mặt, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ.
Bà hận bệnh của Hàn Dục.
Càng hận, người khiến cho hắn vì bảo vệ nàng mà bất hiếu với bà.
Tô Kiến nhìn bà rời đi, muốn đỡ Hàn Dục trở về phòng ngồi.
Lại nghĩ đến lời lúc nãy của hắn, lập tức do dự.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, than trong chậu đã cháy gần hết, hắn mới nói: “Xin lỗi.”
Lòng nàng lại rơi từ trên cao xuống vực sâu lần nữa, rơi vỡ nát.
“Sao thiếu gia lại xin lỗi ta?” Tô Kiến cười đùa nói, vẫn đi lấy giỏ đựng than rồi gắp than vào.
“Chỉ là gần đây thân thể của ta không thoải mái, không thích hợp hầu hạ bên cạnh thiếu gia.
Ta và Thúy Hỉ đã bàn xong rồi, sau này sẽ để nàng ấy đến đây.” Nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, dường như quyết định này chẳng hề quan trọng đối với nàng.
Hàn Dục nhìn chằm chằm vào tóc mái của nàng, mỏng manh mềm mại.
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, ngữ khí lúc nói chuyện không hề dao động, dường như thêm phần lạnh nhạt hơn so với thường ngày: “Cũng được.”
“Cô lui xuống trước đi.”
“Vâng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...