“Bố Cố, lại đến đón con à?”
Khoảng thời gian này, Cố Tần đến đây rất nhiều, mỗi khi nhìn thấy anh là chú bảo vệ đều chào hỏi.
Các dì quét dọn trong trường, còn có các giáo viên dạy học khác, đều đang bàn tán việc này – một người bố trông vừa đẹp trai lại vừa hòa nhã đến đón con mỗi ngày.
Mà những lời này chắc chắn sẽ truyền đến tai của Thẩm Niệm Thư.
Mỗi lần qua đây, mặc kệ thế nào, anh cũng sẽ nhắc đến việc ra ngoài ngồi riêng.
Lần nào Thẩm Niệm Thư cũng từ chối với lý do là: “Còn có việc, không tiện lắm”, thế nhưng gần đây, tần suất Cố Tần đến đây ngày càng nhiều, cô biết rằng có một số việc không thể trốn tránh mãi được.
“Hôm nay…” Anh đi qua đây, vừa mở miệng.
Thẩm Niệm Thư vội vội vàng vàng: “Hôm nay là sinh nhật của dì tôi, đi trước đây.”
“Mình tiễn cậu.”
“Không cần đâu, tôi đã đặt xe rồi.” Nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Cổ tay đột nhiên bị ai đó giữ chặt, giọng nói của anh gần trong gang tấc: “Niệm Thư, mình rất nhớ cậu.”
Cô không biết bây giờ mình đang nghĩ gì trong đầu, dần dần hiện ra một vài hình ảnh cô đã từng thấy.
Câu nói ấy như là một cái công tắc, làm cô muốn tránh cũng không được.
“Cố Tần, rốt cuộc là cậu muốn làm gì vậy hả?! Là vì thiếu tôi món nợ suốt bao nhiêu năm nên mới muốn nói xin lỗi, hay là muốn tôi và cậu trở thành mối quan hệ bất chính nào đó để làm nhục tôi?!” Thẩm Niệm Thư nắm chặt tay, cơ thể không kiềm chế được sự run rẩy khi hét lên.
Cố Tần kinh ngạc nhìn cô, đáy mắt lướt qua vẻ đau lòng: “Không phải như cậu nghĩ đâu….”
“Tôi không quan tâm là cái quái gì cả!” Cô lạnh lùng cắt ngang lời của anh, bởi vì cảm xúc kích động nên viền mắt cô ửng đỏ: “Cố Tần, bắt đầu từ nhiều năm trước, giữa chúng ta sẽ không có cũng như không còn bất kì liên quan gì nữa.”
“Không cần quan tâm, xin lỗi thì càng không cần.”
Có lẽ cảm xúc của cô đã lan đến Cố Hân Tân đang nghịch đồ chơi bên cạnh, thằng nhóc khóc “Oa” lên một tiếng.
Cố Tần đã bị cô ném đi, lại nhìn Cố Hân Tân đang gào khóc.
Bị kẹt trong hai mối quan hệ, quả thật là tiến thoái lưỡng nan.
Chính anh cũng muốn biết, tại sao mọi chuyện lại trở nên hỏng bét như thế này.
Một tuần sau, Thẩm Niệm Thư không còn nhìn thấy anh nữa.
Phụ huynh đến đón Cố Hân Tân cũng biến thành một bà dì béo.
Có vẻ như ngày đó bản thân cô đã nói chuyện nặng lời quá rồi, có thể đã làm tổn thương đến anh.
Nhưng mà có thể làm sao chứ, bây giờ anh đã là bố của một đứa bé rồi.
Bây giờ, giữa hai người cách muôn sông nghìn núi.
Vì sáng mai phải lên lớp nên tối này cô phải chuẩn bị hết nhân bánh, nguyên liệu của các bạn nhỏ cần dùng đến rồi ngày mai chỉ cần trực tiếp bỏ vào lò nướng.
Đợi cô chuẩn bị xong các nguyên liệu khác,lúc đến tủ lạnh lấy phần sữa bò còn lại, ngửi thấy mùi lên men.
Quả nhiên, lấy ra xem, sữa bò đã bị đóng cục lại rồi.
Có lẽ hôm qua cô quét dọn đến dọn dẹp, không cẩn thận giẫm hư cái phích cắm của tủ lạnh rồi.
Thẩm Niệm Thư ngồi xổm xuống đất, nhìn chằm chằm vào sữa bò bị hỏng mà thất thần.
Trong bóng tối, bóng lưng của cô hiện lên rõ vẻ cô đơn và tĩnh mịch.
Ngay lúc này, “Tạch” một tiếng, không biết ai đã bật đèn lên.
Cô nhìn ra cửa thì thấy Cố Tần đang đứng ở đó.
Dường như đã qua nhiều năm vậy rồi, anh vẫn ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm quân tử như cũ.
“Sao cậu lại đến đây?” Thầm Niệm Thư vùi mặt vào đầu gối, thất thần, âm thanh khàn khàn.
Cố Tần đi về phía cô: “Cố Hân Tân để quên đồ ở đây nên mình đến lấy.”
Lúc còn chưa kịp phản ứng, anh đã ngồi xuống bên cạnh, nhìn vào đống sữa bò: “Sao muộn như vậy rồi mà cậu còn chưa về?”
Thẩm Niệm Thư rầu rĩ nói: “Sữa bò hỏng mất rồi, ngày mai phải dùng gấp.” Cô thật sự không nghĩ ra được vào giờ này có thể đi đâu mua nhiều sữa bò như thế.
Anh kiềm chế suy nghĩ muốn dùng tay xoa đầu cô, đưa ra một ý kiến: “Trong tiệm của mình vẫn còn một ít sữa bò, giao một thùng qua cho cậu.”
Đáy mắt cô lóe lên tia sáng: “Thật không?”
Có thể trong lúc đang tuyệt vọng mà bắt được cọng rơm cứu mạng, lúc Thẩm Niệm Thư bổ nhào về phía Cố Tần, anh cũng không đẩy cô ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...