Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

“HẮN TA ĐÃ NÓI GÌ VỚI EM THẾ?” Anh Nash nhấp nhổm trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc chúng tôi đi qua ngã tư. Bọn tôi đã về gần đến nhà tôi, và đây là những lời đầu tiên anh nói kể từ lúc bọn tôi rời khỏi hầm để xe của bệnh viện.

“Còn điều gì khác em cần biết về các thần chết không?” - tôi không giấu nổi sự khó chịu trong giọng nói của mình. Tôi đã quá mệt mỏi với việc luôn phải ở trong bóng tối, chẳng biết chuyện gì rồi - “Họ có đọc được suy nghĩ của em hay nhìn xuyên thấu qua quần áo của em không? Hay là có thể bắt em chổng ngược đầu xuống đất và há miệng kêu quang quác lên như gà chẳng hạn?”

Anh Nash thở dài, cuối cùng cũng chịu quay sang đối diện với tôi. “Các thần chết có năng lực siêu nhiên, làm được rất nhiều thứ cùng một lúc. Họ có thể xuất hiện ở bất cứ đâu họ muốn và lựa chọn cho phép ai được nhìn thấy và nghe thấy mình. Đấy là nếu họ muốn được nhìn thấy hoặc nghe thấy. Ngoài ra họ còn có một số năng lực khác nữa nhưng không có cái nào gây ức chế như cái khả năng nghe-nhìn-chọn-lọc này” - anh Nash hậm hực nói - “Rút cuộc thì hắn đã nói gì với em thế?”

Tôi ngập ngừng không muốn trả lời, vì nếu anh Tod muốn anh Nash nghe thấy, anh ấy đã tự phát ra trên các tần số rồi. Nhưng dù sao anh ấy cũng không bắt tôi phải hứa mà... “Anh ấy bảo em đừng làm gì để anh bị giết. Anh ấy đang tìm cách bảo vệ anh.”

Tôi thấy hai mắt anh Nash đảo tròn, không tin. “Không phải đâu. Anh ấy chỉ đang cố bảo vệ em thôi, và anh ấy biết là em sẽ cẩn thận hơn vì anh, hơn là vì bản thân em.”

“Sao anh biết chắc điều đó?”

“Bởi vì nếu là anh, anh cũng sẽ làm như vậy.”

Tự dưng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, mặc dù tôi biết là anh Nash đang sai. Anh Tod rõ ràng là đang dõi theo bảo vệ cho anh Nash, không ít thì nhiều.

Mặt Trời đã bắt đầu lặn, tôi lái xe từ từ đi vào trong sân. Xe của bác Val đã đang nằm ngay ngắn bên cạnh chỗ để xe quen thuộc của tôi. Bác Brendon hôm nay xin nghỉ cả ngày vì cứ tưởng bố tôi sẽ có mặt ở đây từ sáng. Và hiển nhiên là chị Sophie cũng đã ở trường về từ lâu. Vậy là cả nhà đang có mặt ở đây...

Anh Nash đi theo tôi vào trong phòng khách, nơi bác Brendon đang ngồi trên cái ghế hoa được kê ở một góc mà vừa có thể xem TV - đang bật kênh tin tức - vừa có thể nhìn ra ngoài cửa sổ trước. Bác ấy đứng bật dậy ngay khi nhìn thấy bọn tôi, hai tay đút vào túi quần, lo lắng nhìn nét mặt của tôi xem có dấu hiệu gì của việc lại bị vướng vào rắc rối không.

“Sophie đã kể cho bác nghe về chuyện đã xảy ra. Cháu không sao chứ?”

“Vâng ạ.” Tôi thả người cái phịch xuống ghế sô-pha và kéo anh Nash ngồi xuống theo.

“Bác Val... không được khỏe ngày hôm nay. Bác vừa bảo bác ý đi nằm nghỉ rồi.”

Bây giờ á? Tôi ngó ra ngoài cửa sổ nhìn những tia nắng cuối cùng của buổi chiều đang trải dài trên mái nhà đối diện bên đường. Bây giờ thậm chí còn chưa tới 5 rưỡi chiều.

“Bác nghĩ giờ không phải lúc thích hợp để mời khách...” Bác khẽ liếc về phía anh Nash.

“Cháu muốn anh ấy gặp bố” - tôi khăng khăng, và trông bác Brendon có vẻ định phản đối nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Bác ấy gật đầu chịu thua và ngả người ra sau ghế - “Chị Sophie đã kể những gì với bác rồi ạ?” Tôi hỏi bác. Tôi đã khá ngạc nhiên khi không thấy bác gọi cho tôi. Khi nãy ở ngoài xe tôi đã kiểm tra điện thoại, không hề có một cái tin nhắn hay thư thoại nào hết.

Nhưng cũng có thể vì bác ấy còn đang bận chăm sóc cho bácVal.

Bác Brendon với lấy lon Coke ở phía cuối bàn rồi nói. “Con bé nói Emma đã bị ngất và trong khi mọi người đang mải tập trung lo cho Emma thì một bạn trong đội cổ vũ đã ngã xuống và tắt thở. Cả trường bây giờ đang rất sốc. Các báo đài đều đang đưa tin.”

Tôi nuốt nước bọt quay sang nhìn anh Nash. Và hiển nhiên là hành động đó đã không lọt qua được mắt của bác Brendon.

“Emma đã chết, đúng không?” - nét mặt bác ấy đau đớn, dường như không muốn chấp nhận cái sự thật đằng sau đấy - “Bạn ấy đã chết và hai đứa đã đưa bạn ấy quay trở lại.”

Nghe những lời ấy của bác Brendon, nước mắt tôi lại chỉ chực trào ra, khi nhớ lại những điều khủng khiếp mà mình đã phải chứng kiến và làm trong mấy ngày vừa qua. Tôi chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.

Cơn giận dữ, giống như một màn sương mù trước cơn bão, xuất hiện trên mặt bác Brendon và bác ấy đứng bật dậy, tay nắm chặt lấy lon nước. Cũng may là nó đã được uống gần hết, chứ nếu vẫn còn đầy chắc hẳn đã phụt ra tưới đẫm cả người bác rồi. “Bác đã bảo cháu tránh xa chuyện này ra cơ mà, Kaylee. Chẳng phải bác đã bảo bố cháu và bác sẽ tìm hiểu còn gì. Cháu đã có thể bị chết, và giờ thì hãy nhìn xem, cháu đã khiến một người khác phải chết.”

Giận run người, tôi đứng bật dậy cãi lại. “Như thế thật không công bằng. Đó có phải là lỗi của bọn cháu đâu!”

“Chẳng có gì gọi là công bằng ở đây hết” - bác Brendon gầm lên, và qua cái âm lượng đó của bác, tôi hiểu rằng chị Sophie đang không có nhà -“Nếu không tin, cháu có thể đi hỏi bố mẹ của cô bé trong đội cổ vũ tội nghiệp kia.”


Anh Nash đứng dậy bên cạnh tôi, ánh mắt đầy kiên định. “Bác Cavanaugh, cái chết của Julie không hề liên quan gì tới bọn cháu. Trên thực tế, bọn cháu đã cố gắng cứu cả bạn ấy nữa, nhưng…”

Ngay lập tức cả hai chúng tôi đều hiểu anh Nash vừa thốt ra cái điều không nên nói. Tôi bóp chặt lấy tay anh để bảo anh im lặng, nhưng đã quá muộn.

“Hai đứa lại còn định lặp lại chuyện đó lần nữa á?” Cơn thịnh nộ của bác Brendon giờ đã chuyển thành một nỗi sợ hãi tột độ.

“Bọn cháu phải làm như vậy!” – giờ thì đến lượt tôi cũng đang hét lên, nước mắt giàn dụa trên má - “Cháu không thể để thần chết bắt đi thêm một linh hồn nào nữa mà không thử cố gắng ngăn lại.”

Mặt bác Brendon dịu lại, đầy thông cảm, nhưng vẫn không giấu được nỗi sợ hãi và lo lắng. “Nhưng cháu không có sự lựa chọn nào khác. Cháu không thể can thiệp vào công việc của thần chết, mỗi khi người quen của cháu phải chết, trừ phi cháu muốn chết theo họ!” - nói rồi bác quay sang trách móc anh Nash - “Nếu cháu đã định nói cho con bé biết về khả năng của nó, thì cháu cũng nên có trách nhiệm khuyên can con bé, nói cho nó biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm chứ.”

“Anh ấy đã nói hết với cháu rồi” - tôi nói xen vào trước khi anh Nash kịp trả lời - “Nhưng Emma chưa đến số phải chết.”

Bác Brendon nhíu mày nghi ngờ. “Làm sao cháu biết?”

Lần này đến lượt anh Nash cướp lời tôi, có lẽ ngăn không cho tôi tiếp tục tự đào hố chôn mình sâu hơn. “Anh Tod đã xem cái danh sách tổng, bác ạ. Thần chết đó đúng là đã làm sai, tất cả những cô gái ấy đều chưa đến số phải chết.”

“Bác thấy chưa?” - tôi tiếp lời anh Nash. Xem ra anh ấy không hề có ý định tiết lộ hết những điều mà bọn tôi vừa nghe được từ anh Tod - “Bọn cháu phải cứu bạn ấy. Bạn ấy chưa đến số phải chết.” Hơn nữa, đấy còn là người bạn thân nhất của cháu. “Nếu là bác, bác có dám nói là mình sẽ không làm điều tương tự không?”

“Bác ấy sẽ không làm đâu” - một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía cửa trước làm cả ba bác cháu tôi vội ngoảnh đầu ra nhìn. Bố tôi đang đứng ở bậc cửa, hai tay xách hai cái vali - “Nhưng bố thì có.”

Đáng ra tôi phải nói câu gì đó. Đáng ra tôi phải chạy ra chào đón người bố mà hơn một năm rưỡi nay tôi chưa được gặp. Nhưng tôi không sao mở miệng được, và càng đứng lâu trong im lặng, tôi càng hiểu ra vấn đề. Không phải tôi không có chuyện gì để nói với bố. Mà là tôi đang có quá nhiều điều muốn nói.

Tại sao bố lại nói dối con? Bố đã ở đâu? Điều gì khiến bố nghĩ rằng việc quay trở lại bây giờ sẽ thay đổi được mọi thứ? Nhưng tôi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Anh Nash đã không gặp khó khăn như tôi. “Anh đoán đây là bố em đúng không?” Anh nghiêng đầu thì thầm hỏi tôi.

Bố tôi gật đầu. Tóc bố đã dài hơn nhiều so với lần cuối tôi gặp bố. Không biết bố đã nghĩ gì khi nhìn thấy tôi? Trông tôi có khác nhiều so với tưởng tượng của bố không?

“Chắc cháu là con trai của mẹ Harmony hả?” - bố tôi hỏi. “Bác Brendon nói là có thể cháu sẽ có mặt ở đây.”

“Dạ vâng ạ” - anh Nash trả lời. Sau đó anh quay sang tôi nói - “Nghe giọng bố em chẳng có vẻ gì là người Ai-len cả”

Bố tôi đặt hai cái vali xuống. “Bác không phải sinh ra ở Ailen. Bác chỉ sống ở đó thôi.” Sau đó bố quay ra đóng cửa lại, chùi chùi hai chân xuống thảm chùi chân rồi bước vào trong phòng khách. Bố nhìn tôi từ đầu tới chân, và quai hàm bố cứng lại khi nhìn thấy bàn tay phải tôi đang nắm lấy tay anh Nash. Và rồi ánh mắt bố dừng lại trên khuôn mặt tôi, rất nhiều cảm xúc thoáng vụt qua khuôn mặt bố.

Đầu tiên là sự đau buồn. Tôi cũng đã lường trước được điều này. Càng lớn tôi càng giống mẹ. Mẹ tôi qua đời khi mới chỉ 23 tuổi - ít ra đó là những gì mọi người vẫn nói với tôi - và đôi lúc đến bản thân tôi còn thấy sợ khi nhìn vào mấy tấm ảnh cũ, vì sự giống nhau đến kinh ngạc giữa mẹ và tôi. Ngoài ra trông bố có vẻ buồn, và hơi lo lắng, có lẽ tại bố đang mải suy nghĩ về cuộc trò chuyện sắp tới với tôi.

Nhưng cái biểu cảm cuối cùng - thứ duy nhất ngăn tôi không lao thẳng ra khỏi nhà và nhảy lên con xe mà bố mua cho tôi, và lái thẳng đi - chính là sự tự hào. Mắt bố đang sáng bừng lên đầy hãnh diện, mặc dù nỗi đau cũ vẫn đang in hằn trên khuôn mặt trẻ trung của bố.

“Chào nhóc con” - bố hít một hơi rồi thở ra thật mạnh - “Bố có thể ôm con gái mình một cái không nhỉ?”

Tôi đã từng không có ý định sẽ ôm hôn đón chào bố. Tôi vẫn giận bố đến nỗi không thể nghĩ tới cái gì khác. Tuy nhiên, tôi đã buông tay anh Nash ra và tiến lên phía trước như một cái máy. Bố bước tới giang tay ôm chầm lấy tôi, đầu tôi chạm vào ngực bố, cảm giác giống như hồi tôi con bé.

Mặt bố có thể trông khác đi nhưng mùi của bố vẫn y như xưa: Mùi cà phê cộng với mùi len của cái áo khoác và mùi nước hoa duy nhất bố thường dùng. Đứng ôm bố như thế này khiến bao bóng ma kỷ niệm xưa chợt ùa về trong tôi, làm cho tôi không thể tập trung suy nghĩ được bất kỳ chuyện gì khác.

“Bố đã rất nhớ con” - bố thì thầm vào tóc tôi, như thể tôi vẫn còn là một đứa trẻ.


Tôi lùi lại một bước và khoanh hai tay trước ngực. Những cái ôm không thể sửa chữa mọi chuyện được. “Bố hoàn toàn có thể tới thăm con mà.”

“Đáng ra bố phải làm như vậy” Đó chưa hẳn là một lời xin lỗi, nhưng ít nhất hai bố con tôi cũng đồng quan điểm về một điều gì đó.

“Chú đến rồi đấy à” - bác Brendon quay ra nhìn về phía phòng bếp - “Ngồi đi Aiden. Tôi lấy gì cho chú uống nhé?”

“Cà phê đi, cám ơn anh” - bố tôi cởi cái áo khoác len màu đen ra và vắt lên thanh ghế - “Vậy là…” - bố ngồi xuống ghế, còn tôi ngồi trên sô-pha đối diện với bố, cạnh anh Nash - “Nghe nói con đã phát hiện ra “tài sản thừa kế” của mình. Và con thậm chí đã thử sử dụng nó, bố có thể nhìn thấy điều đó. Con đã cứu một người bạn sống lại đấy à?”

Tôi nhìn bố đầy thách thức, chờ xem bố có dám mở miệng phê phán quyết định của mình hay không, trong khi ngay từ đầu người ra quyết định sai lầm đã là bố. “Emma chưa đến số phải chết. Không một ai trong số họ đáng phải chết cả.”

“Không một ai trong số họ á?” - bố nhíu mày nhìn vào trong bếp; rõ ràng là bác Brendon chưa hề kể cho bố nghe chi tiết về phát hiện của tôi - “Chúng ta còn đang nói về những ai khác nữa à?”

“Còn có ba người nữa bố ạ. Mỗi ngày một người, trong ba ngày liên tiếp” - ngón tay cái của anh Nash xoa xoa trên mu bàn tay của tôi, cho tới khi bắt gặp ánh mắt khó chịu của bố tôi, anh vội bỏ tay tôi ra và ngả người ra sau ghế - “Và thần chết đã bắt đi một người nữa ngày hôm nay sau khi bọn con cứu Emma.”

Tôi chủ động nắm lấy tay anh và đặt hai bàn tay đang đan chặt vào nhau lên đùi mình, như để trêu ngươi bố. Các ông bố vắng mặt không có quyền phản đối bạn trai của con gái mình. “Cả bốn người đó - năm nếu bố tính cả Emma - tự dưng ngã sụp xuống và tắt thở mà không có một lời cảnh báo nào. Thời gian của họ chưa tận. Đáng ra họ chưa phải đi.”

“Làm sao con biết?”

Tôi ngả đầu vào vai anh Nash, nhe răng cười rất ngây thơ khi thấy quai hàm của bố bạnh lại. “Nhờ anh Tod, một người bạn của anh Nash và cũng là một thần chết ạ.”

Lông mày bố xếch ngược lên vì bất ngờ, trong một thoáng bố quên béng cả việc đang lừ mắt nhìn anh Nash “Bạn của cháu là một thần chết hả?”

Anh Nash nhún vai. “Cháu quen anh ấy từ trước khi anh ấy… chết ạ.”

Bố nhoài người ra phía trước, chống hai khuỷu tay lên đùi, nhíu mày lại. “Và tay thần chết ấy đã nói với hai đứa là các cô gái đó không có tên trong danh sách của hắn?”

“Họ không có tên trên bất kỳ một danh sách nào thì đúng hơn” - tôi mở miệng giải vây cho anh Nash - “Ông chủ của anh Tod nghĩ rằng ngoài kia đang có một thần chết đi săn trộm các linh hồn rồi bán cho Cõi m. Hay đại loại là như thế.”

Bác Brendon đứng khựng lại trưóc cửa phòng khách, hai tay cầm hai cốc bốc khói nghi ngút. “Ai đó đang bán linh hồn cho Cõi m ý hả?” - một nỗi khiếp sợ và lo lắng hiện lên trên khuôn mặt của bác và bố tôi - “Cháu đã biết được những gì về Cõi m?”

“Chỉ là có tồn tại một thế giới như thế và một số kẻ dưới đấy đang có nhu cầu mua bán linh hồn con người” - tôi nhún vai, cố trấn an lại hai người lớn - “Nhưng điều đó không liên quan gì tới chúng ta đúng không ạ? Ông chủ của anh Tod nói rằng ông ấy sẽ lo liệu mọi chuyện.”

Sự căng thẳng trên mặt bác Brendon giờ mới chịu giãn ra một tí. “Thế thì tốt rồi. Các thần chết nên tự giải quyết những vấn đề của họ. Đây không phải là việc của các bean sidhe.”

Nhăn mặt, tôi di di mũi chân lên cái thảm trải sàn. “Ngoại trừ việc tên điên đó định bắt đi người bạn thân nhất của một bean sidhe. Và biến nó thành việc của cháu.”

Bác Brendon cau mày lại định mở miệng tranh luận với tôi nhưng bố tôi đã lên tiếng trước. “Mọi người có nhìn thấy con cứu Emma sống lại không?” Bố xoay xoay cốc nước trong tay để giữ ấm.

Anh Nash vội ngồi thẳng lưng dậy, đỡ lời cho tôi. “Không ai biết chuyện gì đã xảy ra đâu ạ. Lúc Emma ngã xuống, mọi người đã nghĩ rằng Kaylee vì sợ quá nên hét ầm lên vậy thôi. Vì thế khi Emma tỉnh lại, họ đều tưởng bạn ấy chỉ bị ngất ạ.”

Anh Nash nói không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Giờ cả trường đang đồn ầm lên là trái tim Emma thực sự đã ngừng đập trong một phút. Có lẽ bà cô béo tròn kia chính là người tung ra cái tin này. Không thể trách được cô ấy, vì đó chính là sự thật. E rằng sau vụ này, tinh thần cô ấy sẽ bị chấn động mạnh đến mức phải đi gặp bác sỹ tâm lý mất.

Mà có khi cả tôi, và Emma cũng cần ý.


Bố tôi nhún vai, quay sang nhìn ông anh trai. “Xem ra chưa có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.”

“Trừ việc của Julie.” Tôi lẩm bẩm, nhưng vừa nói dứt lời tôi đã thấy hối hận vì đã không ngậm miệng lại.

Bố tôi đang đưa cái cốc lên miệng chực uống thì dừng khựng lại giữa chừng. “Bạn ấy là người thay thế à?”

“Vâng ạ.” Mặc dù trong thâm tâm tôi hiểu rằng cái chết của Julie không phải là lỗi của bọn tôi, nhưng tôi vẫn không sao tránh khỏi cảm giác tội lỗi đang đè nặng trên ngực mình.

Bác Brendon ngồi xuống một cái ghế bành khác và lắc lắc đầu đầy tiếc nuối. “Đó chính là lý do tại sao hai đứa nên đứng ngoài công việc của thần chết. Cô bé tội nghiệp đó đáng ra giờ vẫn đang còn sống, nếu hai đứa không xen vào chuyện này.”

“Vâng, nhưng như thế thì Emma sẽ phải chết” - tay còn lại của tôi bám chặt lấy thành ghế - “Hơn nữa chúng ta làm sao chắc chắn là cô ta sẽ không bắt đi một linh hồn khác. Anh Tod nói rằng về nguyên tắc thì việc cứu sống một người chưa đến số phải chết sẽ không bị trừng phạt.”

“Cô ta á?” - bố tôi giờ đã đặt hẳn cái cốc xuống miếng lót trên bàn - “Bố có cần phải biết làm cách nào mà đến việc thần chết là con gái con cũng biết không?”

Tôi ngọ nguậy trên ghế, rất không thoải mái và liếc nhìn anh Nash, nhưng anh ấy chỉ nhún vai để cho tôi tự quyết định. Và thế là tôi đành quay sang nhìn bố. “Bọn con... đã nhìn thấy cô ta.”

Bác Brendon nhổm hẳn dậy, mặt đầy căng thẳng. “Bằng cách nào?”

“Tự dưng cô ta xuất hiện thôi ạ” - tôi nhún vai - “Lúc mọi ngươi đang xúm lại hô hấp nhân tạo cho Julie. Cô ta đứng ở phía cuối phòng, ngay đằng sau đám đông. Cô ta thậm chí còn mỉm cười với bọn cháu.”

“Cô ta mỉm cười với hai đứa ý hả?” - bố tôi nhíu mày - “Tại sao cô ta lại cố tình xuất hiện như thế?”

“Chuyện đó giờ không quan trọng nữa” - bác Brendon nói - “Các thần chết sẽ tự giải quyết vấn đề với nhau. Chúng ta đừng có xía vào.”

Trong một thoáng, tôi đã nghĩ là bố sẽ lên tiếng phản đối cơ đấy, bởi vì trông mặt bố đang phẫn nộ không kém gì tôi. Nhưng rồi nghĩ thế nào bố lại chỉ gật đầu. “Bố đồng ý với bác Brendon.”

“Nhưng nhỡ bọn họ không thể tìm ra cô ta thì sao?” Tay anh Nash vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi.

Bố tôi lắc đầu và dựa lưng ra sau ghế, khoanh hai tay trước ngực. “Nếu hai đứa có thể tìm thấy cô ta thì các thần chết cũng có thể.”

“Nhưng...”

“Bác em và bố em nói đúng đấy, Kaylee ạ” - anh Nash nói - “Bọn mình thậm chí còn chưa biết người tiếp theo cô ta định bắt đi là ai mà. Hoặc liệu cô ta có định ra tay thêm lần nào nữa không.”

Cô ta sẽ còn lặp lại chuyện đấy. Cái giây phút cô ta mỉm cười nhìn tôi, tôi đã biết cô ta vẫn chưa có ý định dừng tay. Cô ta sẽ lấy đi mạng sống của một cô gái khác, sớm thôi, trừ phi ai đó chịu đứng ra ngăn cô ta lại. Nhưng có vẻ như ngoài tôi ra thì không còn ai khác muốn thử.

Bố tôi quay sang nhìn ông anh trai, mọi suy nghĩ của bố đang được giấu kín đằng sau lớp mặt nạ bình tĩnh bên ngoài. “Chị và cháu nhà anh thế nào rồi?” Và chỉ đơn giản như vậy thôi, chủ đề cuộc nói chuyện của chúng tôi được khép lại.

“Họ đón nhận chuyện này không được tốt lắm” - bác Brendon thở dài nặng nhọc – “Sophie đang ra ngoài với mấy đứa bạn. Cô bé mới chết ngày hôm qua là bạn cùng đội khiêu vũ với con bé. Giờ cả đội đang tụ tập để tiễn đưa cô bé ấy lần cuối. Còn chị Val của chú thì... chiều nay vừa nốc nguyên một phần tư chai brandy, trước khi tôi kịp phát hiện ra và ngăn lại. Giờ cô ấy đang nằm ngủ trong phòng rồi.”

Uầy. Xem ra người cần đi gặp bác sỹ Nelson bây giờ chính là bác Val.

“Em rất tiếc, anh Bren ạ.”

Bác Brendon nhún vai, như thể chuyện đó không quan trọng, nhưng sự căng thẳng đang đè nặng trên vai bác ấy lại nói điều ngược lại. “Cô ấy vẫn luôn dễ bị căng thẳng mà. Sophie cũng vậy. Hai mẹ con cô ấy rồi sẽ ổn thôi, sau khi mấy chuyện này kết thúc.”

Nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc, và tôi không phải là người duy nhất trong cái phòng này hiểu được điều đó.

Bác Brendon đứng dậy và cầm cái cốc của mình lên. Từng cử động của bác cho thấy bác đang vô cùng mệt mỏi và lo lắng. “Tôi vào trong xem vợ tôi thế nào cái đã nhé. Sáng nay Val đã dọn dẹp phòng khách cho chú rồi đấy. Nếu chú cần thứ gì thì cứ hỏi Kaylee.”

“Cảm ơn anh” - sau khi cánh cửa phòng ngủ của bác Brendon khép lại, bố tôi đứng dậy và quay sang nhìn anh Nash - “Nash, chú không biết phải nói sao để bày tỏ lòng biết ơn của mình với cháu vì đã giúp đỡ con gái chú.”


Anh Nash lắc lắc đầu. “Cháu đã không thể làm được gì nếu Kaylee không có mặt ở đó và níu giữ linh hồn lại.”

“Ý chú muốn nói về những việc cháu đã làm cho Kaylee. Anh Brendon nói chính việc cháu nói ra sự thật với Kaylee đã cứu con bé khỏi một trận suy sụp tinh thần trầm trọng.” - nói rồi bố tôi chìa tay ra và anh Nash ngại ngùng đứng dậy bắt tay bố tôi.

“Bố ơi…” Tôi mở miệng định nói nhưng bố đã lắc đầu.

“Chính bố đã làm hỏng mọi chuyện và cậu Nash đây đã sửa chữa được phần nào cái sai lầm đó của bố. Cậu ấy xứng đáng được nhận một lời cảm ơn.” Bố tôi bắt tay anh Nash một cái thật chặt sau đó buông ra và đứng lùi lại một bước, dọn đường ra cửa trước cho anh ấy.

Tôi đảo tròn hai mắt trước ý đồ lộ liễu vừa rồi của bố. “Con công nhận. Nhưng anh Nash sẽ ở lại đây. Dù sao anh ấy cũng biết về mấy chuyện này nhiều hơn con.” Nói rồi tôi luồn tay vào tay anh Nash và đứng nép sát vào người anh ấy.

Thật ngạc nhiên, mặc dù mặt bố tỏ ra khó chịu thấy rõ, nhưng bố cũng không hề phản đối. Ánh mắt bố hết nhìn tôi lại nhìn anh Nash, rồi lại quay lại nhìn tôi. Cuối cùng bố đành gật đầu chịu thua. “Thôi được, nếu con tin tưởng cậu ấy thì bố cũng thử tin một lần xem sao.” Sau đó bố tôi lùi lại ngồi vào ghế, mặt đối diện với chúng tôi. Dù câu chuyện bố sắp nói ra là gì đi chăng nữa, thì tôi cũng đã sẵn sàng lắng nghe. Câu hỏi đặt ra lúc này chỉ là liệu bố đã sẵn sàng nói ra chưa.

“Bố biết, đáng ra bố phải kể cho con nghe chuyện này từ nhiều năm trước” - bố bắt đầu - “Nhưng sự thật là cứ mỗi lần bố quyết định đã đến lúc phải kể cho con nghe về mẹ của con - về thân phận của con - thì bố lại không sao mở miệng ra được. Con trông giống mẹ vô cùng…”

Giọng bố khản đặc và bố cúi gằm mặt nhìn xuống đất. Khi bố ngẩng lên nhìn tôi, hai mắt bố rưng rưng nước mắt.

“Con giống mẹ đến nỗi mỗi khi nhìn vào con, trái tim bố luôn đập rộn ràng vì hạnh phúc, để rồi sau đó lại vỡ vụn thành trăm mảnh. Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nếu ngay từ đầu bố cứ để con sống cạnh bố, nhìn con khôn lớn từng ngày và chứng kiến con trưởng thành độc lập như bây giờ, chứ không phải là một bản sao của mẹ. Nhưng khi bố nhìn vào con, bố lại nhìn thấy mẹ và quả thực điều đó rất khó khăn đối vói bố…”

Anh Nash tỏ ra lúng túng bên cạnh tôi, còn tôi chỉ biết cúi mặt nhìn chăm chăm xuống thảm, trong khi bố đảo mắt nhìn quanh phòng khách, tránh không nhìn vào mắt hai đứa tụi tôi, cho tới khi tâm trạng bố đã ổn định lại. Sau đó bố thở dài và đưa một tay lên lau nước mắt.

Uầy. Bố đã khóc thật. Tôi không biết phải làm gì với một ông bố đang khóc cả. Đến với một ông bố bình thường tôi con không biết phải làm thế nào nữa là.

“Ừm… có ai đói không ạ? Từ trưa tới giờ con chưa được cái gì vào bụng.”

“Anh cũng thế.” Anh Nash hưởng ứng và tôi biết thừa là anh ấy chỉ đang cố giúp tôi phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong căn phòng này mà thôi. Hoặc cũng có thể là anh ấy đang đói thật.

“Mỳ ống và phô-mai được không ạ?” Tôi đứng dậy đi vào bếp trước cả khi nhận được sự gật đầu ủng hộ của anh Nash. Bố và anh đi theo tôi vào trong bếp, nơi tôi mở tủ lấy ra một túi mỳ ống, sửa soạn nấu bữa tối.

Tôi đã nghĩ rằng mình đã sẵn sàng. Rằng tôi có thể đối mặt với bất kỳ chuyện gì bố sắp nói ra. Nhưng sự thật là tôi không thể ngồi im và nhìn bố khóc. Tôi cần phải tìm cái gì đó cho tay có việc để làm, trong khi trái tim tôi đang như muốn vỡ ra thành trăm mảnh.

“Con biết nấu ăn à?” Bố có vẻ bất ngờ khi thấy tôi lấy nồi đặt lên bếp và mở tủ lấy một tảng phô-mai Velveeta trên ngăn đồ ăn của bác Brendon.

“Chỉ món mỳ ống thôi ạ. Bác Brendon đã dạy con làm.” Và bác ấy còn dạy tôi cách thỉnh thoảng giấu mấy gói sô-cô-la ra đằng sau hộp tóp mỡ của bác ý, thứ mà bác Val sẽ không bao giờ động tới, kể cả trong những cơn điên cuồng thanh lọc đồ ăn vặt ra khỏi tủ lạnh.

Bố ngồi xuống ghế, tiếp tục quan sát tôi bật bếp và rắc muối vào nồi nước luộc mỳ. Anh Nash ngồi cách bố hai ghế, hai tay đang khoanh lại trên bàn.

“Thế con muốn biết chuyện gì trước nào?” Bố nhìn tôi bóc gói phô-mai và đặt lên thớt.

Tôi nhún vai, mở ngăn kéo lấy dao. “Con nghĩ con đã đón nhận khá ổn cái vụ bean sidhe, nhờ anh Nash” – bố khẽ rụt người lại và tôi bỗng cảm thấy có lỗi khi tỏ ra dửng dưng như thế trước nỗ lực muốn sửa sai của bố - “Nhưng tại sao bác Val lại nói con đang sống bằng thời gian đi mượn ạ? Bác ý nói như vậy nghĩa là sao?”

Lần này thì mặt bố đanh lại như vừa bị tôi tát một cái vào mặt. Rõ ràng là bố đang chờ đợi một câu hỏi khác cơ - câu hỏi mang tính hướng dẫn kỹ thuật, đại loại như là Làm thế nào để trở thành một bean sidhe.

Bố tôi thở dài và đột nhiên trông mặt đầy mệt mỏi. “Đó là một câu chuyện dài, Kaylee ạ. Và là chuyện mà bố muốn nói riêng với con.”

“Không” - tôi kiên quyết lắc đầu, và xé toạc gói mỳ ống ra - “Bố đã bay nửa vòng Trái Đất để tới đây bởi vì bố nợ con một lời giải thích.” - Đấy là còn chưa kể một lời xin lỗi nữa - “Và con muốn được nghe ngay bây giờ.”

Bố nhướn lông mày tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó bố nhăn mặt nói. “Giọng điệu của con nghe giống y như mẹ.”

Hiển nhiên tôi phải kế thừa cái xương sống ấy từ ai đó chứ. “Dù đó là chuyện gì đi chăng nữa thì con tin chắc là mẹ cũng sẽ muốn bố kể cho con nghe.”

Giờ thì trông bố sốc toàn tập, như thể vừa bị ăn một cú đấm trời giáng vào mặt. “Bố cũng không biết nữa. Nhưng có lẽ con nói đúng. Con được quyền phải biết sự thật.” Bố nhắm nghiền mắt lại, thu hết can đảm để nói ra những lời sau đây.

“Mọi chuyện bắt đầu từ cái đêm con bị chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui