“Chị ấy sao rồi?” Tôi ngồi xuống mép bàn học và hỏi. Anh Nash trả lời mà không buồn ngẩng đầu lên. Tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay bó bột của Sabine.
“Vẫn thế. Nhưng cũng đỡ sưng hơn một chút.” Anh ấy đã ngồi bên cạnh giường Sabine, hay nói đúng hơn là giường của tôi, suốt hơn một tiếng và không hề nhúc nhích. “Nhưng mãi chẳng thấy cô ấy tỉnh gì cả. Anh cũng không biết có sao không nữa. Hồi em bị trúng độc em cũng không đến mức mê man khủng khiếp như thế này.”
“Vâng, nhưng chị ấy bị nặng gấp mấy lần em cơ mà.” Tôi chỉ vào cổ tay và hai cổ chân của Sabine. “Em tin là chị ấy không sao đâu. Chị ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Hy vọng là như vậy. “Mà anh biết không, có khi chị ấy không cử động lại là hay ý. Với lượng độc tố mà chị ấy trúng phải, nếu cứ liên tục cử động như hồi em bị thương...” Khi đó tôi chẳng biết cái quái gì về tác hại của độc cây leo đỏ. “... tim chị ấy sẽ đập nhanh hơn làm độc tố lan đi khắp cơ thể.” Tôi nhún vai nói tiếp. “Còn bây giờ em thấy vết thương khá tập trung, không có dấu hiệu gì là đang lan rộng. Theo em, như thế là một tín hiệu đáng mừng đấy.”
Trừ phi... Tôi nhíu mày trước ý nghĩ vừa ập tới trong đầu. Trừ phi chuyện này không phải do độc cây leo đỏ gây ra mà là do lão Avari đã làm gì đấy khiến Sabine bất tỉnh. Nếu đúng như vậy, lão ta đã vô tình cứu tính mạng Sabine. Hay chí ít cũng là kéo dài mạng sống cho chị ta.
Anh Nash đã không nhận ra cái nhíu mày của tôi bởi anh còn đang bận nhìn Sabine.
Tại sao lão Avari lại làm như thế? Tại sao lão ấy lại hạ độc Sabine, khiến chị ta thoi thóp đủ lâu để... Để làm gì?
Nếu là bình thường tôi sẽ đoán lão ta làm vậy để kéo dài sự đau đớn của con mồi, nhưng Sabine đã bất tỉnh, làm sao còn cảm thấy gì nữa?
Không lẽ lão ta cố tình duy trì mạng sống của chị ta cho tới lúc được tìm thấy.
Đột nhiên, sự bất tỉnh của Sabine khiến tôi sợ hãi không kém gì vết kim châm sưng tấy ở cổ tay và cổ chân kia. Rút cuộc lão Avari đang có âm mưu gì?
“Ừ, anh cũng đang cố suy nghĩ theo hướng tích cực đây.” Anh Nash gật đầu nói. “Mấy tiếng nữa cô ấy sẽ phải tiêm thêm một mũi nữa. Thông thường sau mũi thứ hai là tình hình sẽ phải khá lên rất nhanh. Nếu đến lúc ấy mà Sabine vẫn không tỉnh lại, chắc anh... điên mất.”
“Em hiểu mà. Đây...” Tôi đưa cho anh một hộp cơm và đôi đũa vừa lấy ở trong bếp. Tôi không biết là anh Nash có thể dùng đũa hay không chứ anh Tod thì mù tịt. “Anh phải cố ăn một chút đi.”
“Cảm ơn em.” Anh đón lấy hộp cơm sau đó quay lại nhìn Sabine. Tôi đang quay lưng định đi ra hành lang thì đột nhiên anh hỏi. “Nhỡ cô ấy chết thì sao?”
“Chị ấy sẽ không chết đâu.” Tôi đứng lại, trả lời.
“Nhưng nhỡ cô ấy chết thật thì sao? Nhỡ cô ấy sẽ cứ thế này mà ra đi thì sao? Nhỡ anh vĩnh viễn không còn cơ hội để nói với cô ấy... những điều mà anh chưa kịp nói? Những điều mà cô ấy chưa kịp nghe?” Anh thở ra chậm rãi và tôi có thể nhìn thấy anh đang mất dần đi sự lạc quan. “Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian. Và quá nhiều lời lẽ. Nhỡ anh không còn cơ hội sửa sai thì sao?”
Nash ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy tuyệt vọng, như thể tôi đang có câu trả lời. Như thể tôi biết câu trả lời. “Anh có yêu chị ấy không?”
“Có. Anh xin lỗi, nhưng anh nghĩ mình chưa bao giờ ngừng yêu cô ấy. Chỉ là anh không hề nhận ra điều đó cho tới khi cô ấy xuất hiện trở lại và gợi lại trong anh những kỷ niệm ngọt ngào bọn anh từng có bên nhau. Nhưng nói vậy không có nghĩa là anh không yêu em...”
Tôi bật cười trước sự trái khoáy của vấn đề. “Anh yêu bạn gái anh đâu phải là cái tội mà phải xin lỗi em. Đưng bao giờ nói xin lỗi chỉ vì anh yêu một ai đó. Khi nào Sabine tỉnh, và chị ấy chắc chắn sẽ tỉnh, anh nhớ nói lại cho cô ấy nghe những gì vừa nói với em.”
Tôi nghe có tiếng kẹt cửa sau lưng và anh Tod đẩy cửa đi vào. Chúng tôi luôn cố gắng hiện hình và tiếng khi có người khác trong phòng. “Có biến chuyển gì không?” Anh hỏi, mắt liếc về phía Sabine đầy vẻ quan tâm.
“Chưa thấy gì.” Anh Nash trả lời. Và đột nhiên anh hắng giọng, như thể sắp nói ra một điều gì đó quan trọng. Tôi chỉ choàng nhận ra điều anh ấy định làm trước vài giây nên đã không kịp ngăn lại. “Nhân thể anh ở đây, em... ừm... em chỉ muốn nói một câu xin lỗi anh.”
Anh Tod khoanh tay lại trước ngực. “Em lại gây ra chuyện gì thế hả Nash?”
“Không gì hết. Ít nhất không phải gần đây.”
“Thế thì em xin lỗi cái gì?”
Thôi chết, thôi chết, thôi chết! Tôi còn chưa kịp nói với anh Tod chuyện mình đã không giữ lời hứa với anh...
“Mọi thứ. Em xin lỗi về tất cả mọi thứ.” Anh Nash đút hai tay vào túi, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Khi anh ngẩng mặt lên, tôi đọc thấy sự mâu thuẫn đang xoay tròn trong mắt anh. “Đáng ra anh nên nói thật với em về chuyện đã xảy ra. Em có thể chịu đựng được. Nhưng đó không phải là điều em muốn nói.” Anh dừng lại lấy hơi. Ở bên cạnh, trông anh Tod có vẻ thả lỏng hơn một chút, nhưng hai tay vẫn khoanh trước ngực. “Em chỉ muốn nói là em vô cùng biết ơn vì những gì anh đã làm cho em. Và em xin lỗi vì đã uổng phí nó suốt thời gian vừa qua.”
Anh Tod chớp mắt, sau đó quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt tĩnh lặng như tờ. “Em đã nói với Nash?”
“Em xin lỗi. Em đã... buột miệng nói ra. Nhưng anh ấy cần phải biết, anh Tod ạ. Anh ấy xứng đáng được biết điều đó.”
“Tại sao anh không nói với em?” Anh Nash hỏi, và anh Tod quay lại đối mặt với cậu em trai, cố gắng không để lộ ra cho chúng tôi biết anh ấy đang nghĩ gì.
“Để tránh cái viễn cảnh này. Anh không muốn em nghĩ mình đang nợ anh cái gì. Anh không muốn em nghĩ mình có trách nhiệm phải sống thay cuộc đời của anh. Anh muốn em sống theo cách của mình.”
“Anh thấy rồi đấy, cách của em vừa ngu ngốc vừa thiếu suy nghĩ.”
“Anh biết.” Cuối cùng anh chàng bạn trai thần chết của tôi cũng chịu mỉm cười. “Anh đã sớm biết nó sẽ thành ra như vậy. Nhưng ngu ngốc và thiếu suy nghĩ vẫn có thể sửa được khi em trưởng thành, còn cái chết thì không.” Anh giơ tay gạt lọn tóc xoăn trước trán ra đằng sau rồi nghiêm mặt nói tiếp. “Em đủ thông minh để thành công. Để trở thành người có ích. Nhưng em sẽ không thể làm những việc đó từ cái lỗ dưới lòng đất.” Anh nhún vai. “Khi em chết, anh mới nhận ra rằng điều quan trọng nhất của cuộc đời anh là phải làm sao cho em được tiếp tục sống.”
“Anh là đồ chết tiệt!” Anh Nash thốt lên, sau đó bước tới ôm chầm lấy ông anh trai. Nhìn hai anh em họ ôm nhau mà mắt tôi nhòe lệ - những giọt nước mắt hạnh phúc đầu tiên của tôi sau nhiều tháng trời.
“Hôm nay em có vẻ bận rộn gớm nhỉ.” Anh Tod cầm hai cốc sô-đa ngồi xuống cạnh tôi trên ghế sô-pha.
“Cảm ơn anh.” Tôi nhận lấy cốc nước, quay sang nhìn anh. “Em xin lối vì đã nói ra bí mật của anh. Em định sẽ nói ngay với anh khi anh về đến nơi, nhưng rồi Sabine bị thương và chúng ta chưa hở ra được một phút nào để nói chuyện với nhau.” Tôi nhấp một ngụm nước từ cái cốc anh vừa đưa.
Anh Tod nhún vai, khóa miệng khẽ nhếch lên đầy tinh quái. “Anh cũng định một lúc nào đó sẽ nói cho Nash biết mà. Còn giờ... em nợ anh một bí mật mới.” Anh cầm lấy cái cốc trên tay tôi để xuống bàn rồi nắm lấy tay tôi. “Đó là cách duy nhất để khôi phục lại trạng thái cân bằng trong mối quan hệ của chúng ta.”“Anh đã biết mọi thứ cần biết về em rồi còn gì.”
Các ngón tay của anh đan lấy tay tôi và anh nhoài người sang gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên tai mình “Em không cần phải kể cho anh nghe một bí mật mới.” Tiếng thì thầm của anh mơn trớn bên tai tôi. “Em phải giúp anh tạo ra một bí mật mới.”
Tôi trợn tròn mắt. “Ở đây? Bây giờ á?” Tôi cau mày cảnh cáo. “Chỉ vì chúng ta có thể tàng hình và tắt tiếng không có nghĩa...”
Anh Tod cười phá lên, làm Emma đang ngồi trong bếp nói chuyện với Luca và chị Sophie cũng phải ngoái đầu ra nhìn. “Không phải bây giờ.” Anh thì thầm nói. “Nhưng sớm thôi. Em nên nhớ là mình vừa làm khuyết đi một bí mật không hề nhỏ đâu đấy nhé, vì thế hãy nghĩ dần đi là vừa...”
“Anh làm thế này chỉ càng khiến em muốn kể tuốt tuồn tuột mọi bí mật của anh ra thôi.” Tôi thốt lên khi môi anh trượt dọc xuống cổ tôi.
“Thế thì chúng ta lại càng có nhiều điều để bù đắp.” Môi anh lần tiếp tới chỗ trũng giữa xương đòn.
“Em thích cái vòng luẩn quẩn đó.” Tôi nâng cằm anh lên cho tới khi mắt anh ngang tầm mắt mình. “Nhưng nó sẽ phải chờ cho tới khi chúng ta tìm thấy bố mẹ đã.”
“Chuyện vừa xảy ra với Sabine và Nash lại khiến anh nghĩ khác.” Tôi như chìm nghỉm tông đôi mắt xanh đầy mê hoặc kia. “Chúng ta không nên chờ nữa.”
“Chờ cái gì cơ?”
“Bất cứ cái gì. Hãy nói ra những điều em muốn nói. Hãy làm mọi điều em muốn làm.”
Đột nhiên nghe anh nói vậy khiến tôi gai hết cả người. “Bởi vì chúng ta có thể sẽ không còn cơ hội?”
“Chính xác.”
“Như thế em chỉ càng thấy áp lực hơn.”
“Tự do hơn chứ. Nếu nghĩ được như vậy, em sẽ thấy chẳng có lý do gì mà chúng ta không làm cái việc mà chúng ta đang muốn làm lúc này. Hay nói đúng hơn, chúng ta có trách nhiệm phải tận hưởng thời gian ở bên nhau, để phòng cơ hội ấy tuột đi mất.” Anh Tod nhướn mày đầy ẩn ý.
“Anh hiểu là anh chỉ đang cố biện hộ cho hành động của bản thân thôi đúng không?”
“Anh nghĩ là có tác dụng đấy chứ.” Anh vòng tay ra đằng sau, từ từ vuốt dọc sống lưng tôi, khiến tôi muốn ngừng thở. “Em có đoán được anh đang định làm gì không?”
“Tụi này nhắm mắt cũng có thể đoán được.” Emma ngồi phịch xuống cái ghế bành đối diện với chúng tôi. “Vì thế tốt hơn hết là anh nên kiềm chế nó lại trước khi năng lực syphon của em trỗi dậy và đòi chia sẻ. Em không nghĩ là mọi người muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra đâu.”
Chị Sophie ngồi xuống một bên ghế. “Chuẩn không cần chính.”
“Còn vài điều chuẩn hơn về cô ấy, có muốn nghe không?” Anh Tod lẩm bẩm và tôi phải huých nhẹ anh ấy một cái để cảnh cáo. Dù gì thì bố chị ấy cũng đang mất tích.
“Sabine có tiến triển gì mới không?” Luca lững thững đi ra từ trong bếp.
“Không.” Nếu ai nhìn vào mắt tôi lúc này cũng có thể nhìn thấy một biển tội lỗi trong đó. “Đáng nhẽ chúng ta không nên để Sabine đi một mình. Tất cả là tội lỗi của chúng ta.”
“Kaylee, Sabine mạnh mẽ và độc lập hơn bất cứ cô gái nào anh từng gặp. Ngoài mẹ em và em, tất nhiên rồi.” Anh siết nhẹ lấy tay tôi. “Dù là cô ấy đi hay chúng ta đi thì cơ hội bị đột kích vẫn là 50-50.”
“Nhưng chúng ta đã không biết được là chị ta đã bị hạ độc và trói ở đó bao lâu rồi.” Chỉ vì cứ ngỡ là chị ta sẽ phải mất nhiều thời gian hơn người khác vì còn phải tự lái xe đến bệnh viện rồi mới từ đấy băng qua Cõi Âm.
“Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể. Giờ cần phải nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.”
Tôi nhún vai. “Thì vẫn phải tìm tiếp thôi. Nhưng lần này chỉ anh và em thôi.” Tôi sẽ không mạo hiểm đẩy chị Sophie vào chỗ chết, sau chuyện xảy ra với Sabine. “Ok?” Tôi liếc quanh phòng hỏi ý kiến mọi người và nhận được ba cái gật đầu.
“Ừ.” Anh Tod nói. “Và lần này anh nghĩ chúng ta nên đi cùng nhau.”
“Sophie, chị có thêm thông tin gì không?”
“À, đợi một chút.” Nói rồi chị ấy chạy vào trong bếp và tôi nghe thấy tiếng kéo ghế xềnh xệch. Ba giây sau chị ấy quay lại với một cuốn sổ đóng gáy xoắn trên tay.
“Đây.” Chị Sophie ngồi xuống một bên ghế với Luca, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay. “Bố chị trước giờ vẫn thích đi cắm trại, đúng không?” Và tôi gật đầu. “Cho tới tháng trước chị vẫn chỉ nghĩ đó là một cuộc dã ngoại thường niên vào mùa Thu của bố thôi. Nhưng hóa ra bố chị đi nghỉ cùng các con trai của mình.
Con trai của bác tôi với cuộc hôn nhân trước đều đã có gia đình và già, theo tiêu chuẩn của loài người, hết cả rồi. Vợ đầu của bác ấy mất cách đây cũng phải gần một thế kỷ.
“Theo lời bố kể thì họ giữ thói quen đó từ lâu lắm rồi, trước cả khi các vật dụng cắm trại tân tiến ra đời.” Chị Sophie kể tiếp. “Vì thế chị tin là bố thừa kinh nghiệm để tồn tại giữa thiên nhiên. Gì chứ việc tìm một nơi trú ngụ, thắt, buộc dây và câu cá mà không cần dùng đến cần câu là chuyện nhỏ đối với bố, chỉ không hiểu những kỹ năng đấy có dùng được bên Cõi Âm không thôi. Cá nhân chị đoán là bố đã trốn vào trong một tòa nhà nào đó, nếu đúng là hầu hết các tòa nhà bên đó đều vắng vẻ, ngoại trừ phiên bản Cõi Âm của trường chúng ta.”
“Hy vọng là như vậy.” Khả năng đấy là rất cao, bởi vì bằng việc chuyển tới đó sống, lão Avari đã thu hút một lượng không nhỏ cư dân Cõi Âm tới khu vực xúng quanh trường chúng tôi.
“Tụi này đoán là chú ấy sẽ bỏ qua mấy tòa nhà gần bệnh viện bởi vì chắc chắn đó là nơi lão Avari và đồng bọn tìm tới đầu tiên.” Luca phân tích. “Nhưng chú ấy sẽ không thể đi quá xa, bởi vì còn phải bế theo mẹ anh...” Cậu ấy liếc mắt nhìn anh Tod. “Và chúng ta cũng đã đoán được hướng đi dựa theo vết máu và miếng vải áo anh Tod tìm thấy đúng không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu. “Trừ phi bác ấy cố tình làm thế để đánh lạc hướng.” Khả năng đó không phải là không thể xảy ra. “Còn nếu không em đoán là bác ấy đã đưa cô Harmony đến bệnh viện. Chỉ có ở đấy bác ấy mới tìm được bông băng và các dụng cụ y tế cần thiết, những thứ đã qua Cõi Âm cùng với tòa nhà.” Nếu chiếu theo mức độ tập trung và liên tục ở bệnh viện, chắc chắn các vật dụng ấy là có thừa.
Vấn đề là sau tất cả những thông tin và giả thiết vừa có được, chúng tôi vẫn không thể xác định ra nơi bác Brendon và cô Harmony đang trốn. Bằng việc lẩn trốn khỏi lão Avari và đồng bọn, họ cũng đang lẩn trốn chính chúng tôi.
Anh Tod và tôi lang thang gần như cả đêm bên Cõi Âm, tìm kiếm mẹ anh ấy và bác tôi trong hầu khắp các tòa nhà mà chúng tôi nghĩ là họ có thể sẽ đến. Chúng tôi cũng tìm cả bố tôi nữa nhưng hy vọng tìm ra là không cao bởi vì chắc chắn lão Avari phải đang giấu bố tôi ở một nơi vô cùng cẩn mật.
Nơi chúng tôi sục sạo đầu tiên là bệnh viện. Theo suy đoán của tôi, bác Brendon sẽ không dại gì trốn trong đó nhưng khả năng là bác ấy sẽ ghé qua để lấy bông băng và một vài vật dụng cần thiết. Anh Tod chỉ cho tôi phòng dụng cụ y tế gần nhất ở dưới tầng một trong thế giới loài người, rồi cùng tôi vụt biến đến đó, và sang Cõi Âm. Trên tay mỗi đứa là một cái búa tạ, anh Tod đã đào được ở đâu đó, và con dao phay vừa kiếm được trong căng tin bệnh viện.
Tôi không bất ngờ khi nhìn thấy các tủ đồ đựng dụng cụ y tế chảy gần như nguyên vẹn từ thế giới loài người sang Cõi Âm, nhưng tôi khá bất ngờ khi thấy phiên bản Cõi Âm của bệnh viện vắng tanh, không một bóng người. Chứng tỏ nếu đám tay sai của lão Avari có tới đây tìm bác Brendon và cô Harmony thật thì chúng cũng đã cuốn xéo đi từ lâu rồi.
Sau một hồi chạy tới chạy lui tìm kiếm ở ba căn phòng khác nhau, cuối cùng mọi nỗ lực của chúng tôi cũng được đền đáp khi tay nắm cửa của căn phòng thứ tư có dấu hiệu bị ai đó dùng bình cứu hỏa đập gãy.
Chúng tôi tìm thấy trên sàn nhà vài cái túi đựng băng cứu thương trống không, một đống gạc và bông dính đầy máu, một lọ cồn sát trùng đã dùng hết phân nửa.
Anh Tod sững người, nhìn không chớp mắt xuống đống hổ lốn dưới chân. Tôi lồng tay mình vào tay anh, hy vọng anh có thể cảm nhận được sự thông cảm và đồng cảm của tôi dành cho anh. Tôi là một trong số ít người có thể hiều được tâm trạng hiện giờ của anh. bởi bản thân tôi cũng đang không biết tình trạng của bố mình ra sao. Anh Tod siết nhẹ tay tôi rồi buông ra và quỳ xuống thu gom chỗ rác bác tôi bỏ lại phía sau.
“Anh làm gì thế?”
“Bọn chúng vẫn chưa tìm ra chỗ này vì thế chúng ta phải dọn sạch nó đi. Anh không muốn bọn chúng biết mùi vị của mẹ anh. Anh thậm chí không muốn nghĩ tới khả năng mẹ anh trở thành nỗi ám ảnh mới của đám quái vật đó, giống như em đối với lão Avari. Nhỡ chúng lại săn lùng mẹ anh như lão ta săn lùng em thì sao? Một mình em anh còn chưa bảo vệ nổi, nói gì đến hai người. Ít nhất đây là điều anh có thể làm cho mẹ.”
Tôi cũng muốn để cho anh ấy nghĩ như thế lắm, để anh ấy có một cái gì đó bấu víu, nhưng sớm muộn gì anh ấy cũng phát hiện ra sự thật.
“Anh Tod, bọn chúng đã nếm qua mùi máu của mẹ anh rồi. Chẳng phải anh nói nhìn thấy chúng bâu lại quanh vết máu bên ngoài bệnh viện còn gì?”
Tay anh đang bốc dở chỗ vỏ bao ni-lông lập tức khựng lại. “Không sai. Nhưng anh sẽ không để cho chúng có cơ hội hít hà, giành giật nhau từng giọt máu của mẹ anh.”
“Em hiểu mà.” Đổi lại nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy vì bố mình.
Chúng tôi cố bò dọc theo hành lang và các ngóc ngách xung quanh căn phòng ấy nhưng đến một dấu chân cũng chẳng tìm thấy.
Đang định quay trở lại thế giới loài người thị đột nhiên tôi nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ phía sau. Hai đứa đờ người ra vì sợ, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn. Ở chính giữa hành lang là hai sinh vật màu xám nhỏ xíu, đầu củ hành và chỉ cao đến thắt lưng tôi. Cả hai đều hói nặng và không mặc gì, chân tay và đuôi thì giật liên hồi, thỉnh thoảng còn giật cả người. Đến chết tôi cũng không thể quên được cái mồm đầy răng, nhọn hoắt như bàn châm kim loại kia.
Quỷ sứ.
Tôi chưa hề gặp lại một tên quỷ sứ nào kể từ sau cái ngày suýt mất mạng vì nọc độc cây leo đỏ. Đó cũng là lần đầu tiên anh Nash tiếp xúc với Hơi thở của Quỷ mà không biết, và tất cả đều do lỗi của tôi. Tôi đã dùng bóng bay để đựng “hơi lạnh” rồi đem qua Cõi Âm để trao đổi với ba tên quỷ sứ, khởi nguồn cho hàng loạt những cơn vật thuốc sau này của anh Nash, dẫn đến cuộc chia tay không mấy êm ả của chúng tôi và nỗi ám ảnh của lão Avari với linh hồn tôi.
Đó là một ngày tôi không bao giờ muốn nhớ lại.
“Thắng rồi!” Tên quỷ sứ bên trái ré lên khiến tai tôi như muốn thụt vào trong hộp sọ. “Chúng ta tìm được kho báu! Chúng ta được thưởng to!” Vừa nói vừa nhảy tưng tưng mừng rỡ, hàm răng kim loại va vào nhau phá ra những tiếng leng keng.
“Đứng im đó!” Tôi giơ con dao phay lên đe dọa. Cũng may là chúng tôi có mang theo vũ khí.
Anh Tod chống cái búa tạ xuống đất, lòng bàn tay úp lên cán búa, trông chẳng khác gì Thần Sấm Thor thời trẻ, nếu các vị trong thần thoại Bắc Âu có thời tuổi trẻ.
“Kho báu!” Một tên khác hăm hở reo lên, đôi mắt vàng khè bừng sáng. Tôi tự đặt tên cho nó là Số Hai. “Chúng ta tham gia trò chơi. Chúng ta tìm ra kho báu. Chúng ta giành được giải thưởng. Đi thôi! Đi chia giải thôi.”
“Không!” Tên Số Một quay sang nhe răng hầm hè. Tên Số Hai rất nhanh, nhảy vội ra đằng sau, vừa kịp lúc hàm răng nhọn hoắt kia phập tới. Chỉ chậm độ nửa giây thôi là cánh tay trái của nó đi đời. “Không chia chác gì hết!”
Tên Số Hai điên tiết, cũng lao vào nhe răng tấn công đồng bọn. Kết quả là mồm cắn, tay cào, đuôi đập lung tung.
Cứ cái đà này không sớm thì muộn cũng xảy ra thương vong.
“Ê! Quỷ sứ!” Tôi gọi, tay vẫn giơ cao con dao phay. Mặc dù có khá nhiều kinh nghiệm với các loại dao nhưng tôi chưa bao giờ chặt... đứt cái gì cả. “Giải thưởng gì thế?”
“Hơi thở của Quỷ, tất nhiên rồi.” Tên Số Một nghiêng đầu nói. “Còn cái gì vào đây nữa?”
“Avari treo giải thưởng đi tìm chúng ta.” Tôi thì thào với anh Tod và anh gật đầu.
“Lão ta biết thế nào chúng ta cũng qua đây tìm mẹ anh và chú Brendon.”
“Đi theo ta!” Tên Số Một ra lệnh nhưng chúng tôi không thèm nhúc nhích. Nó lại gào lên. “Đi theo ta!”
“Có giỏi thì cắn thử xem.” Anh Tod giơ búa lên cảnh cáo khi tên Số Một và Số Hai xù lông xù vẩy, nhe răng dọa chúng tôi.
“Thách gì thì thách chứ đừng thách chúng nó cắn…” Tôi nắm chặt lấy cái chuôi dao. “Nhỡ răng chúng nó có độc thì sao?” Tôi thầm cảm ơn trời đất vì trước đây từng chơi qua bóng bầu dục và bóng chày nên có chút kình nghiệm đánh đấm.
Tên Số Một và Số Hai chạy lấy đà vài bước sau đó nhảy tưng tưng trên nền đất như mấy con khỉ điên và lao về phía chúng tôi. Tôi lùi lại, tim đập thình thịch như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Hành lang bệnh viện đủ rộng để anh Tod vung búa nhưng nhìn cái cách chúng di chuyển thoăn thoắt như thế kia tôi không còn tự tin là chúng tôi có thể đập trúng hai con quỷ tí hon đó.
Chúng tôi đóng sập cánh cửa phòng chờ ngay trước mũi chúng, khiến một con lao cái rầm vào cửa kính và rơi phịch xuống sàn nhà, con còn lại chẳng thấy đâu chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” rất to, hẳn là nó đã va phải bức tường kế bên.
“Chúng ta đi được chưa?” Tôi hỏi, giọng đầy căng thẳng.
“Khoan đã.” Anh Tod vác cái búa lên vai như đang vác cái gậy bóng chày. “Chúng ta cần phải hỏi xem chúng có biết…”
Cánh cửa phòng chờ bật mở, và không phải hai mà là một tá quỷ sứ ùa vào trong phòng, miệng không ngừng xuýt xoa. “Kho báu!”
Anh Tod ngao ngán vẫy tay ra hiệu cho tôi. “Thôi, về thôi em.”
Tôi ngớ người ra mất nửa giây rồi vụt biến mất, đúng lúc một con quỷ nhe nanh, giương vuốt chồm tới, lao về phía tôi.
Anh Tod vung búa, bổ xuống giữa sọ con quỷ và hất bay nó xuống tận cuối phòng. Tôi co rúm người trước hình ảnh hãi hùng của thứ nước sền sệt mà tôi đồ rằng đó là não của loài quỷ sứ, rỉ ra từ đầu con quái vật tí hon.
“Các ngươi đừng hòng đem được bọn ta đi trao đổi lấy Hơi thở của Quỷ.” Anh Tod nói. “Nhưng các ngươi sẽ phải trả lời một câu hỏi của bọn ta.”
Nhưng anh còn chưa kịp đặt câu hỏi thì đã bị cắt ngang bởi tiếng rì rầm càng lúc càng to của đám đông dưới chân chúng tôi. Con quỷ ở hàng trên cùng nheo đôi mắt vàng ệch quan sát tôi một lần nữa rồi rít lên. “Nhầm kho báu! Nhầm kho báu!” Nó tiến lại gần tôi và anh Tod nắm chặt lấy cái cán trong tư thế sẵn sàng vung búa. “Quá non. Quá trẻ.” Kế đó, nó ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào đầu tôi. “Không có máu. Nhầm kho báu rồi!”
Vừa nghe thấy vậy, đám quỷ con lập tức kéo nhau rút khỏi hành lang và không một lần quay đầu lại.
“Chuyện quái gì thế này…?” Anh Tod hạ cậy búa xuống.
“Bọn chúng không phải đang tìm chúng ta, mà là tìm cô Harmony và bác Brendon.” Hai người không còn trẻ và non. Và một trong hai người, ít nhất là cô Harmony, đang bị chảy máu.
Anh Tod thả cái búa xuống sàn và quay sang nói với tôi. “Nếu bọn chúng vẫn đang tìm mẹ anh và chú Brendon, chứng tỏ lão Avari vẫn chưa tìm ra họ.”
Và đó tin tức tốt lành nhất chúng tôi có được tối hôm ấy.
Quay trở lại thế giới loài người, anh Tod đem vứt đống bông gạc vào thùng rác, còn tôi nhắn tin cập nhật tình hình với anh Nash. Tôi ở lại bệnh viện với anh Tod để tranh thủ lúc anh ấy được nghỉ, chúng tôi chạy qua chạy lại giữa hai thế giới, sục sạo khắp các ngõ ngách của bện viện nhưng chẳng tìm thêm được cái gì.
Tin mừng duy nhất của buổi tối hôm ấy là khi Emma gọi điện báo tin Sabine đã tỉnh. Anh Tod phải ở lại bệnh viện để làm việc vì thế chỉ có mình tôi quay trở lại nhà.
Trong phòng tôi, mọi người đang bâu xung quanh giường Sabine sốt sắng hỏi thăm, trong khi cô nàng mara ngồi trên giường mặt mày nhăn nhó. “Giời ơi, nếu mấy người không tránh ra thì lát đi ngủ đừng có trách. Tôi sẽ biến giấc mơ của mấy người thành những cơn ác mộng cho mà xem.”
Emma bật cười nhẹ nhõm. “Rồi, chị ta bình thường trở lại rồi. Như thế này mới đúng là Sabine.”
“Xin chào.” Tôi bước tới khoác vai Emma. Trong cơ thể của Lydia, giờ cậu ấy còn thấp hơn cả tôi. “Giờ Sabine tỉnh rồi mọi người cũng nên đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta vẫn phải đi học mà.”
“Không.” Chị Sophie khoanh tay lại trước ngực, hai mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. “Trong tình thế nước sôi lửa bỏng thế này làm sao chúng ta có thể ngủ được.”
“Nếu chúng ta chỉ đến trường khi cuộc đời phẳng lặng và không bị quấy nhiễu bởi các thế lực bóng tối thì em đã nghỉ học từ lâu rồi.” Tôi nói.
“Kaylee, bố chị vẫn đang bị mắc kẹt bên thế giới đáng sợ kia và chưa biết sống chết thế nào. Làm sao chị còn tâm trạng để mà học Đại số với cả Địa lý!”
Tôi nhún vai. “Tùy chị thôi. Nhưng em vẫn đi.” Tôi sẽ không để cho lão Avari đắc thắng vì đã khiến tôi phải nghỉ học. Một phần bởi vì đây là trường của tôi. Và một phần bởi vì tôi sợ lão ta sẽ lại nhập vào ai đó trong trường.
Nhưng trước tiên tôi cần phải đi tắm rửa rồi mới tiếp tục đi qua Cõi Âm tìm kiếm.
“Tôi cũng đi.” Sabine tung chăn ra định nhảy xuống khỏi giường nhưng đã bị anh Nash giơ tay ngăn lại.
“Em cần phải nghỉ ngơi.”
“Em đã bất tỉnh suốt… năm tiếng rồi còn gì?” Chị ta nhíu mày liếc cái đồng hồ báo thức cạnh giường. “Nghỉ ngơi như thế với loài mara bọn em là quá đủ rồi.”
“Bất tỉnh và ngủ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Anh Nash khăng khăng nói. “Hơn nữa em còn bị trúng độc.” Anh giơ cánh tay đầy nốt kim châm lên cho Sabine xem. Các vòng tròn trên cổ tay và cổ chân của chị ta đã không còn sưng tấy và chảy nước như mấy tiếng trước nữa. “Em cần phải nghỉ ngơi để cơ thể em có thời gian phục hồi lại.”
“Vớ vẩn. Chỉ vì Kaylee mất nhiều thời gian để phục hồi không có nghĩa em cũng phải mất ngần ấy ngày để hồi phục. Anh nên nhớ em là một Cơn Ác Mộng. Chứ không dặt dẹo như loài bean sidhe bọn anh đâu.”
Tôi bật cười, còn anh Nash chỉ khoanh tay lại đầy kiên định. “Nếu em không nghỉ thì anh cũng không nghỉ. Và ngày mai cả hai chúng ta sẽ cùng mệt mỏi và kiệt sức ở trường.”
Sabine đảo tròn hai mắt, miễn cưỡng đồng ý. “Thôi được. Em sẽ nằm ngắm trần nhà trong khi anh ngủ, được chưa?”
“Được.” Cuối cùng anh Nash cũng đã chịu mỉm cười trở lại.
“Anh cứ ngủ trên giường của em ý.” Emma đi theo anh Nash ra hành lang. “Em ngủ ngoài phòng khách cũng được.”
“Cảm ơn em.” Nói xong anh đi vào trong phòng tắm, còn Emma đi cùng chị Sophie và Luca ra phòng khách.
Tôi ngồi xuống cái ghế anh Nash vừa ngồi. “Anh ấy đã túc trực suốt bên chị.” Tôi nói khẽ, và Sabine trông như thể không biết có nên tin lời tôi hay không. “Thật đấy. Anh ấy đã ngồi ở đây suốt thời gian chị bất tỉnh. Và anh ấy cũng chính là người tiêm thuốc giải độc cho chị. Hình như cả tối nay anh ấy vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng.”
Hiếm khi tôi thấy Sabin lặng người, không thốt lên được lời nào như thế. Giống như một con cá đang há mồm đớp không khí.
“Chị phải nhìn thấy anh ấy lúc anh Tod đưa chị trở lại từ Cõi Âm. Lâu lắm rồi tôi mới thấy anh Nash tập trung vào một việc gì như thế. Anh ấy biết chính xác phải làm gì và làm rất tốt. Nhưng anh ấy chỉ sợ chị sẽ chết và anh ấy sẽ mất chị mãi mãi.”
“Cảm ơn.” Cuối cùng Sabine lên tiếng. “Tôi biết cô không có nghĩa vụ phải nói với tôi những chuyện này.”
“Phải nói chứ.” Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều Sabine nói với chị Sophie khi nãy và điều anh Nash nói với tôi về chị ta. “Tôi muốn chị hiểu rằng chị cũng là một thành viên trong nhóm. Mặc dù chị rất đáng ghét và tôi có thể không bao giờ quên được vụ chị định bán tôi sang Cõi Âm nhưng tôi đã tha thứ cho chị. Chị là một phần không thể thiếu của nhóm. Và giờ chị thuộc về nơi này. Cùng với chúng tôi. Vì thế hãy cố gắng đừng có lăn quay ra chết, hiểu chứ?”
Thề là đôi mắt đen của Sabine lúc ấy trông có chút ươn ướt hơn mọi khi, nhưng rồi chị ta chớp mắt và mọi thứ lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện. “Cô cứ soi lại mình rồi hãy nói người khác.”
“Tôi biết. Tôi vốn là một đứa giáo điều mà.” Tôi nhún vai thừa nhận. Có tiếng xả nước trong phòng tắm và tôi biết thời gian nói chuyện riêng của tôi và Sabine sắp hết, anh Nash sắp quay trở lại phòng.
“Có thể nói qua cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Làm sao lão Avari bắt được chị?”
Mặt Sabine đột nhiên tối sầm lại đầy tức tối. “Không phải là lão Avari.” Chị ta nói. “Tên đó mặt lạ hoắc, tôi chưa gặp bao giờ. Nhưng tôi biết chắc đó là một tà ma. Hắn cao lớn, mái tóc đỏ sẫm gần như đen. Lưỡi hắn cũng có màu tương tự, trông giống như máu khô. Mắt hắn đen xì, chằng chịt tia màu đỏ. Tôi sẽ phải đưa mấy chi tiết này vào cơn ác mộng mới của mình mới được. Nếu chúng đã dọa được tôi thị chúng có thể dọa được bất kỳ ai.”
“Là Ira.” Tôi phẫn nộ kêu lên.
“Con quỷ của sự phẫn nộ?” Mặt Sabine sáng bừng lên, trông chị ta tò mò nhiều hơn là sợ hãi. Và điều đó khiến tôi lo lắng.
“Ừ. Hắn ta đã làm gì? Chị còn nhớ không?”
“Không nhiều lắm. Chỉ nhớ là tôi đang ngó nghiêng quanh mấy bụi cây trước cửa tòa nhà, cách bệnh viện khoảng một dặm về phía Nam, thì nghe thấy có tiếng động. Những tiếng động rất lạ. Giống như tiếng thở nặng nhọc của một gã khổng lồ bị viêm xoang. Và những tiếng cào sột soạt trên sàn đất. Tôi vội khom người, di chuyển thật sát về phía tòa nhà và lặng lẽ chờ đợi. Đang phân vân không biết có nên quay lại không hay là chờ cho chúng đi khỏi rồi tìm kiếm tiếp thì đột nhiên tên tà ma lù lù hiện ra. Ngay trước mắt. Đôi mắt của hắn rất lạ, kiểu như phát sáng và chẳng hiểu sao tôi không thể rời mắt khỏi hắn. Bất thình lình ánh mắt của hắn lóe lên và hắn tiến về phía tôi.”
“Rồi sao nữa?”
Sabine nhún vai. “Hắn túm lấy tay tôi. Tôi đã cố gắng rời khỏi đó nhưng không làm sao tập trung băng qua dải ngăn cách giữa hai thế giới. Đầu tôi quay cuồng với những ý nghĩ đen tối, muốn trả thù tất cả những người đã làm tôi nổi giận. Từ lão thẩm phán kết tội tôi phá hoại của công đến… cô.” Sabine khẽ ngọ nguậy dưới lớp chăn mỏng, như thể không thoải mái với những gì sắp nói ra sau đây. “Nói cô đừng giận nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp cô, tôi đã ghét cay ghét đắng cô rồi. Và khi Ira chạm vào tôi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là cô, là hình ảnh cô hôn anh Nash, là hình ảnh anh ấy chạm vào cô… Những thứ tôi thậm chí còn chưa hề tận mắt nhìn thấy, nhưng đã từng tưởng tượng ra khi bị anh ấy cự tuyệt.”
“Đúng rồi.” Tôi co một chân lên ghế. “Đó là cách tên Ira khơi dậy ngọn lửa giận dữ trong cô và trích hút năng lượng từ đấy.”
“Vậy thì hắn ta đã thành công rồi. Tôi không thể nghĩ được gì ngoài những thứ vớ vẫn ấy. Sau đó mọi thứ tối sầm lại trước mắt tôi.” Sabine lại nhún vai và kéo chăm lên ngang ngực. “Mở mắt ra thì đã thấy đang ở đây rồi.” Chị ta giang tay ra và chỉ căn phòng của tôi. “Tôi thậm chí còn không biết mình đã quay lại đây bằng cách nào. Nãy anh Nash nói tôi mới biết là anh Tod đã tìm thấy tôi. Là cây leo đỏ thật à?”
“Ừ. Anh Tod nói chị bị trói trên đất bằng bốn cành cây leo. May mà chúng vẫn còn non nên độc tố chưa nhiều. Hơn nữa, chắc chị nằm đó chưa lâu, bằng không chị sẽ không thể hồi phục nhanh như thế, kể cả chị có thuốc chống độc của cô Harmony đi chăng nữa. Bởi chị không chỉ bị một mà tận ba chỗ.”
“Nói đến mới nhớ…” Sabine giơ tay lên. Cái vòng gai đâm ở cổ ta chị ta đã hết sưng hoàn toàn. Một là loài mara có khả năng lành bệnh nhanh hơn bean sidhe, hai là thuốc giải của cô Harmony quá tuyệt vời. “Có cách nào làm mất mấy cái vết này không?”
“Chịu.” Tôi gác chân lên mép giường và vén quần lên cho chị ta xem hai vòng tròn đỏ quanh cổ chân mình.
“Có khi người ngoài nhìn vào lại trưởng là hình xăm của một bộ lạc nào đó cũng nên.”
“Cũng có thể.”
Từ phía bên kia hành lang, anh Nash mở cửa phòng tắm và đi vào trong phòng. “Em và anh Tod có phát hiện thêm được gì không?” Anh ngồi xuống mép giường Emma.
“Không ạ. Ngoài chỗ bông băng tìm được ở bệnh viện. Nhưng tin tốt là lão Avari đã treo giải thưởng cho đám quỷ sứ… Giải thưởng là Hơi thở của Quỷ, tất nhiên rồi. Mà như thế có nghĩa là…”
“Lão Avari đang chưa bắt được họ.” Anh Nash kết thúc hộ tôi.
“Đúng vậy. Và bọn em cũng chưa phát hiện thêm được gì nhưng bọn em sẽ không bỏ cuộc.”
“Nhớ cẩn thận đấy.” Sabine dặn. “Tôi không muốn phải quay lại đó tìm cô đâu.” Chị ta nói vậy nhưng tôi biết, Sabine sẽ đi tìm chúng tôi ngay khi cần thiết. Và đó mới thực sự là điều chị ta muốn nói. Một lời hứa ngầm, giữa Sabine và tôi.
“Đừng lo. Anh Tod và tôi sẽ đi cùng nhau, chứ không đi một mình đâu mà sợ. Như thế chúng tôi có thể canh chừng cho nhau.”
Trước khi quay trở lại bệnh viện, tôi ghé qua phòng khách kiểm tra tình hình của mọi người. Emma đang ngủ ngon lành trong cái ghế bành của bố tôi. Còn chị Sophie và Luca đang ôm nhau ngủ trên ghế sô-pha. Cậu ấy nằm bên ngoài, ôm trọn chị Sophie trong lòng, như để che chở và bảo vệ cho chị ấy khỏi mọi nguy hiểm có thể xảy ra. Nhìn họ như vậy khiến trái tim tôi nhói đau.
Nhìn Emma chỉ có một mình càng khiến tim tôi đau hơn.
Nhưng điều khiến tôi đau đớn hơn cả vẫn là không được nhìn thấy bố tôi trong phòng, không được nghe tiếng ngáy đều đều của ông vào giữa đêm khuya. Và tôi quyết định bắt trái tim mình ngừng đập để giải thoát cho bản thân khỏi sự đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...