Chương 8: Lá thư của Thu Điền
Thư Đường Mộc gửi cho Thu Điền
Thu Điền, anh không tốt! Rất không tốt! Thực sự không tốt!
Viết thư thì viết thư, tại sao anh lại còn viết trên phong bì rằng: Tặng người em trai thân yêu Đường Mộc của tôi? Anh ạ, một sẽ lá thư viết hồi sau này, đã bị một kẻ xấu là Lý Tuấn Ninh của trường em lấy mất, mọi bí mật của em đều bị hắn ta biết hết. Vì kẻ xấu này thích Ngải Mễ, chính vì thế hắn đã mang thư đến cho Ngải Mễ đọc, và thế là mọi việc đã hai năm rõ mười rồi. Sự thật đã bị bại lộ!
Anh ạ, em thực sự thích cảm giác khi được nói thật, đặc biệt là khi dùng những lời nói thật để kết thúc một lời nói dối lớn. Em cảm thấy mình như được tắm một lần nước ấm, giội sạch được mọi cái bẩn trên người đi. Cảm giác này thật sự rất dễ chịu. Anh ạ, anh không biết Ngải Mễ một cô gái tuyệt vời biết bao đâu, sau khi biết được thật cô ấy không hận sự lừa dối của em, mà ngược lại, cô ấy còn chúc phúc em rất thật lòng, mong em tìm được hạnh phúc riêng của mình.
Anh ạ, em cũng đạ đi gặp mẹ kế rồi, chắc là cô ấy cũng là mội người phụ nữ tốt, sở dĩ em dành chút mực để nói về cô ấy, không phải là vì em cảm thấy cô ấy đức hạnh thế nào. Mà là anh ạ, em muốn nói về một người với anh, ái chà, vừa nhắc đến người này, em không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Cậu ấy, trước hết là con trai của mẹ kế em. Một điều vô cùng thần kỳ là, cậu ấy lại là người bạn thanh mai trúc mã với Ngải Mễ. Đây là điều mà ngay từ đầu em đã biết, sau đó dần dần hiểu được nhiều hơn, cậu ấy lại là anh ruột của Nqải Mễ. Chuyện này lát nữa em sẽ kể cụ thể cho anh nghe. À, em đã quên nói với anh rằng, tên cậu ấy là Aaron. Có phải là một cái tên rất hay đúng không, em sẽ không để tâm nếu trong tiểu thuyết của anh cũng có một nhân vật có cái tên như thế. Em nghĩ, như thế, tiểu thuyết của anh sẽ trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Nhưng em cảm thấy anh sẽ viết một tiểu thuyết đau đớn đúng không?
Nói đến những việc tới đây, em buộc phải nói về chuyện của Aaron và Ngải Mễ, mặc dù họ là anh em nhưng Ngải Mễ lại không biết chuyện này, còn Aaron lại vẫn đang giấu kín sự thật, vì Ngải Mễ vừa chào đời đã bị cha mẹ đem cho người khác nuôi. Từ nhỏ họ đã lớn lên cùng nhau, Ngải Mễ rất thích Aaron, em nghĩ tình cảm này có lẽ chỉ có anh mới hiểu được. Theo như em đánh giá, tình cảm này có thể sánh với tình cảm mà anh dành cho Kiệt Tây, em nói như vậy anh cũng đừng giận nhé, bởi em cảm thấy thực sự Ngãi Mễ rất thích Aaron. Nhưng vì họ là anh em ruột nên họ không thể đến được với nhau. Từ chối người ta thì cứ việc từ chối, đằng này anh chàng Aaron kỳ quặc ta lại viện ra môt lý do ngớ ngẩn nhất thế qian, cậu ta nói với Ngải Mễ rằng: Tớ không thích cạu, không phải vì cậu không ra gì mà vì tớ chỉ thích con trai.
Cô ấy đã lén tìm đến em, nói với em rằng Aaron thích con trai, mặc dù cô gái ngây thơ này thích Aaron biết bao, nhưng cô ấy vẫn một mực tin vào lời nói dối của Aaron. Vì cô ấy biết em cũng thích con trai liền mong chúng em đến được với nhau, cô ấy nói rằng, vì cô ấy biết tụi em đều là người tốt, vì tụi em đều rất xuất sắc, nếu tụi em đến được với nhau và được hạnh phúc thì đây sẽ là kết cục tuyệt vời nhất của câu chuyện này. Đồng thời, Aaron cũng đã tìm đến em, cậu ấy cũng muốn em và cậu ấy đến với nhau, cậu ấy muốn em tăng thêm trọng lượng cho lời nói dối của cậu ấy, nhưng cậu ấy nói dối, xuất phát điểm cũng là vì em gái mình. Anh ạ, thế gian có rất nhiều chuyện, người này muốn anh đi về phía Đông, một người khác lại muốn anh đi về phía Tây, anh rất khó lựa chọn. Nhưng trong chuyện này, hai người đó đều muốn em đi về một phía nên em không thể từ chối.
Một nguyên nhân quan trọnq nhất đồng thời cũng là điều mà cả hai người đó đều chưa biết, đó là em đã thực sự thích Aaron anh ạ. Em còn nhớ trước đây trong thư anh đã nói rằng, chỉ cần trái tim em đã chuẩn bị sẵn sàng, tình yêu đó sẽ một nắng hai sương, vượt qua những bụi gai dày đặc, trèo đèo lội suối và đến bên em.
Tuy nhiên hiện nay, trái tim em vẫn chưa có sự chuẩn bi đầy đủ, nhưng người đó đã một nắng hai sương, vượt qua bụi gai dày đặc, trèo đèo lội suối và đến bên em rồi.
Anh ạ, em thực sự rất lẻ loi, rất lẻ loi, trước mặt cậu ấy mỗi động tác, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi lời nói, em đều cảm thấy mình làm không tốt, em chỉ muốn chuyện gì cũng viết thư hỏi anh, em thật là vô dụng.
Đêm hôm đó, Ngải Mễ giả vờ say rượu, cô ấy còn giấu cả chìa khóa phòng mình đi, tóm lại là đêm hôm đó em đã ngủ với Aaron, rất lâu, rất lâu, tụi em đều không ngủ được. Sau đó tụi em đã nói chuyện với nhau, cảm giác này thật là kỳ diệu, Aaron đã cho em biết được sự thật nhiều chuyện mà em còn đang đoán già đoán non. Hóa ra không phải là Aaron thích con trai thật, cậu ấy muốn em đóng kịch cùng cậu ấy, em cũng đã đồng ý. Em chỉ xin cậu ấy rằng, tớ có thể đáp ứng yêu cầu mà cậu đưa ra, nhưng đêm nay cậu phải ôm tớ ngủ. Anh ạ, có lẽ đây là chuyện dũng cảm nhất mà em đã làm trong kiếp này, nghe thì có vẻ rất đáng xấu hổ, nhưng em mặc kệ, em đã nói ra rồi. Anh đoán kết quả sẽ thế nào? Aaron đã đồng ý.
Anh ạ, trước đây em đều cảm thấy hạnh phúc là một cái gì đó rất mù mịt, mù mịt, nhưng đêm hôm đó, Aaron thần kỳ đã biến hạnh phúc thành cái có thể sờ bằng tay, nhìn bằng mắt. Hạnh phúc là gì ? Đó chính là khi tai em áp sát vào lồng ngực cậu ấy, lắng nghe trái tim cậu ấy đập, điều này giống như lúc em còn rất nhỏ, về quê bà nội ngủ trưa, nghe thấy nước suối sau nhà đập vào vách đá, âm thanh đó, khiến em cảm thấy yên lòng. Cậu ấy chỉ đồng ý ôm em, nhưng em đã lén nắm tay cậu ấy, ôm là một cảm giác ấm áp, còn nắm tay lại đem lại cảm giác rực cháy, em nắm tay cậu ấy, thực sự không muốn buông ra, cho dù là chĩa súng vào đầu, em cũng không chịu buông tay. Anh ạ, đêm hôm dó em đã không chợp mắt được giây nào, em sợ chợp mắt một giây sẽ lãng phí một giây, hay nói cách khác, nếu em ngủ thiếp đi, tỉnh dậy chắc chắn sẽ không tha thứ ình, chắc chắn em sẽ tùng xẻo mình ra thành hàng nghìn mảnh. Thực sự là em hạnh phúc hơn Ngải Mễ nhiều, cô ấy cũng thích Aaron, nhưng cô ấy lại không được hạnh phúc như em.
Niềm hạnh phúc mà em có được đã khiến em cảm thấy sợ hãi, vì quá hạnh phúc nên trong đầu em đã nảy ra một suy nghĩ rất ngớ ngẩn rằng, ông trời ban cho em niềm hạnh phúc lớn lao như vậy, có phải tiếp theo đây sẽ giáng xuống đầu em một nỗi đau vô cùng lớn hay không, hoặc là ông trời cũng không giáng nỗi đau xuống đầu em, chỉ cần ông ấy cướp niềm hạnh phúc này đi, cũng đồng nghĩa với việc hủy diệt em rồi. Đêm hôm sau, Aaron vẫn về phòng mình, em nằm trong phòng, không làm được việc gì cả, đứng ngồi không yên, em ra sức nhớ lại đêm hôm trước, hồi ức rất hanh phúc, em chỉ muốn khóc thật to, nhưng lại không khóc được, em chỉ sợ em vừa bật khóc, những hồi ức này sẽ hiến thành nước mắt và trôi đi mắt, em thực sự không muốn để mất.
Đêm hôm đó em đã tự ôm mình ngủ, cứ mười phút em lại tỉnh giấc một lần, mỗi lần tỉnh giấc là lại tìm Aaron trên giường, nhưng không tìm thấy cậu ấy, cậu ấy trốn đi rồi, em tìm khắp phòng mà không thấy cậu ấy.
Sau đó cậu ấy đứng trước cửa phòng nói chuyện với Ngải Mễ, em mới chợt bừng tỉnh, Aaron không có ở trong phòng. Em nhớ cậu ấy biết bao, cậu ấu ngủ ngay sát phòng em, nhưng em lại không được ôm cậu ấy. Cảm giác này vô cùng tồi tệ.
Anh Thu Điền, em thực sự không viết tiếp được nữa.
Em mong moi chuyện của anh đều tốt đẹp.
Đường Mộc
Thư Thu Điền gửi cho Đường Mộc
Đường Mộc, chào em!
Lá thư của em, những lời phàn nàn và cả trái tim rung động của em, anh đều đã nhận được.
Đường Mộc à, anh đã đọc thư em, không ngờ anh lại rơi nước mắt, thật là buồn cười. Nhưng thực sự anh rất cảm động, câu chuyện của em mặc dù không kinh thiên động địa, nhưng lại là nguồn suối trong lành nhất dưới trần thế, anh múc một thìa, là giải được cơn khát tình yêu trong lòng anh. Đường Mộc à, trên thế giới này, có được một người có thể khiến em yêu một cách toàn tâm toàn ý là điều hạnh phúc biết bao. Hiện giờ em đã có thể cảm nhận được tâm trạng của anh rồi chứ. Dĩ nhiên rồi, niềm hạnh phúc này không giống với niềm hạnh phúc cậu Aaron gì đó ôm em trong lòng. Người ta luôn muốn giành lấy niềm hạnh phúc thứ hai hơn, chỉ có điều rất nhiều người, khi nắm được hạnh phúc trong tay lại không biết trân trọng.
Tình hình của em hiện giờ thật phức tạp, anh cũng đã vẽ ra rất nhiều sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật, mới hiểu rõ được sự việc. Hay cũng có nghĩa là, Đường Mộc ạ, em hoàn toàn không có quyền chủ động đối với Ngải Mễ, vì trước đó em đã lừa dối cô ấy nên chắc chắn em sẽ cảm thấy có lỗi, cô ấy bảo em đến với Aaron, chắc chắn em sẽ đồng ý, nhưng chuyện này không có gì, nói ra thì em vẫn hời to. Về phía Aaron, mặc dù cậu ấy nói là vì dóng kịch nên mới đến với em, nhưng Đường Mộc ngốc nghếch ạ, em cũng sẽ không từ chối vở kịch hay này. Cho dù thế nào, em và Aaron đã đến được với nhau. Chỉ có điều nói đi rồi nói lại, sự đến với nhau này, dường như còn đau khổ hơn cả việc không đến thì hơn.
Đường Mộc, tiếp sau đây những điều anh muốn nói với em, có thể sẽ hơi tàn nhẫn, nhưng hãy tin vào tấm lòng của anh khi nói ra những điều này, là để bảo vệ em không bị tổn thương.
Đường Mộc, nếu em xác định, Aaron không thích con trai thì không phải là anh cầu xin em, mà là ra lệnh cho em, hãy dũng cảm hơn một chút, buông Aaron ra, đây là phương pháp xử lý tốt nhất ối quan hệ của hai đứa em. Nếu em tiếp tục yêu cậu ấy như vậy, không những sẽ hủy hoại mình, mà còn hủy hoại cả Aaron nữa. Dĩ nhiên rồi nếu Aaron thích con trai thì anh nói với em rằng, các em nhất định phải gắng hết sức mình để đến được với nhau, chỉ cần hai người yêu thương nhau, mọi khó khăn đều có thể khắc phục.
Còn về điều bí mật giữa hai anh em ho, qua thư của em anh cũng không biết thêm được nhiều điều, tóm lại, anh không muốn em bị tổn thương, càng không muốn em vì tình yêu mà bị tổn thương. Vì tình yêu là cái đẹp nhất trên thế gian, nếu chúng ta vì tình yêu mà bị tổn thương thì thực sự là một chuyện rất nực cười.
À, đúng rồi, em nói thư của em bị một kẻ xấu đọc được, nếu cậu ta chỉ nói với Ngải Mễ thì em cũng không cần phải so đo làm gì. Trong cuộc sống chúng ta không nên đặt quá nhiều suy nghĩ lên những kẻ tiểu nhân, sức người có hạn, chúng ta phải dành suy nghĩ của mình cho những người mà chúng ta đáng để tâm.
Còn nữa, anh cũng muốn báo cho em biết một tin, vì anh có nhiều biểu hiện tốt nên đã được giảm án ba năm tù. Bản thân anh cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa, vì dường như, dường như người mà mình thích không ở bên cạnh mình, dù mình ở đâu cũng là nhà tù. Thôi, không nói với em chủ đề buồn bã này nữa.
Cho anh gửi lời hỏi thăm ba em.
Thu Điền
Thư Đường Mộc gửi cho Thu Điền
Anh ạ!
Em thực sự rất vui!
Hiện giờ em đang viết thư cho anh bằng bàn tay run rẩy, mấy ngày qua xảy ra một số chuyện, em muốn kể chi tiết cho anh nghe. Còn nhớ lần trước em nói với anh về kẻ xấu đó không? Kẻ xấu đó đã chuyển đến chỗ bọn em ở rồi. Chuyện này nói ra thì rất dài, tóm lại là cậu ta đã chuyển đến chỗ bọn em rồi, dường như đến là vì Ngải Mễ thì phải? Tóm lại là đã đến rồi.
Vì cậu ấy đến nên bọn em bị thiếu một phòng. Anh đoán thế nào, Aaron đã ngủ ở phòng em. Em thực sư là yêu kẻ xấu đó chết đi được. Anh đừng trách em nhé, kẻ này là bạn thân nhất của Aaron hồi còn nhỏ, cậu ta đến rồi, Aaron liền nhường phòng của mình cho cậu ta, sau đó Aaron hỏi có thể chuyển sang phòng em ở được không. Anh Thu Điền ạ, em không thể từ chối chuyện này.
Em đã hỏi Aaron rồi, cậu ấy không thích con trai. Cậu ấy còn hỏi đùa em rằng có phải em đã thích cậu ấy rồi không. Em nói còn lâu tớ mới thích cậu, tớ có người trong mộng rồi. Thực ra em muốn nói với cậu ấy rằng em thích cậu ấy biết bao. Em nghĩ, chắc là cậu ấy cũng biết em thích cậu ấy thế nào. Chỉ có điều cả hai đứa em đều giả vờ không hiểu tình cảm này.
Anh ạ, anh bảo em buông tay ra, nếu không chính là sự tổn thương lớn nhất, nhưng thực sự em không nỡ lòng nào, em biết hiện tại em đang nắm một con dao hai lưỡi trong tay, nó có thể đem lại cho em niềm vui ngắn ngủi, một ngày nào đó cũng có thể khiến em rơi vào vực thẳm khổ đau vô cùng vô tận, nhưng chỉ vì niềm vui của ngày hôm nay mà em vẫn sẵn lòng gánh chịu nỗi đau trong tương lai.
Anh a, ngày anh ra tù, nhất định em sẽ đích thân đến đón anh và ôm anh thật lâu.
Cảm ơn anh.
Đường Mộc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...