Editor: Du Bình
Tôi một đường chạy tới nhà Dật Thần, nhảy xuống taxi, thẳng đến cửa chính, giơ tay lên, hết thảy động tác đều liền mạch không có đến một giây dừng lại hoặc chần chừ. Nhưng mà ngay tại lúc tay tôi chuẩn bị rơi trên cánh cửa thì bỗng nhiên lại dừng lại trước không trung.
Trái tim đột nhiên trở nên nặng trĩu, loại cảm giác này không giống như là vì mình giống như con bồ câu được giải phóng mà là sợ mình đánh mất đi cái đoạn tình bạn này với cậu ấy. Tôi chỉ biết rằng cuộc đời tôi từ trước đến nay mỗi lần sợ hãi hay khủng hoảng đều chỉ là vì một mình Dật Thần mà thôi.
Tôi lại nghĩ đến thời điểm hoan ái đêm qua trong đầu lại tưởng tượng lấy chính là thân ảnh kia cứ khiến tôi không thể nào kháng cự được, cứ vậy để nó xông mạnh vào trong óc. Trong lúc hoan ái hưng phấn nhưng mà lại xen lẫn những suy nghĩ ác độc khác. Đêm qua thân thể phản ứng cực kỳ mãnh liệt. Khoái cảm mang lại cho tôi hưng phấn đấy, nhưng tại sao sâu trong nội tâm lại cảm giác… thật khổ sở?
Lòng dạ có chút chấn động không nhỏ, tôi không nhịn được nắm chặt áo trước ngực. Không muốn đứng trước cửa mà lãng phí thời gian bởi những suy nghĩ vô vị, tôi hít sâu một hơi, giơ tay lên nhịp nhịp.
Tôi đứng trước cửa trong một chốc lát, thế mà nó thủy chung không có mở ra…
Chẳng lẽ đêm qua Dật Thần không có về nhà?
Tôi liền cuống quit lấy điện thoại ra bấm số Hạo Hiên…
“Alo…” Thanh âm cậu ta còn lười biếng, hiển nhiên chưa có tỉnh ngủ.
“Này! Hạo Hiên! Dật Thần ở chỗ cậu à?” Thời điểm hỏi lời này, đáp án mà tôi muốn nghe cực kỳ mâu thuẫn. Tôi vừa hi vọng cậu ta nói: “Đúng vậy! Dật Thần ở chỗ này!” như vậy sẽ khiến tôi yên tâm. Nhưng mà không hiểu sao tôi thật không hi vọng Dật Thần với Hạo Hiên qua đêm với nhau, diều nay sẽ để lại cho tôi nỗi bất an không nói thành lời.
“Dật Thần á? Hôm qua chính tôi đưa cậu ấy về tận nhà mà?”
Đại não oanh một tiếng nổ tung, vô số những suy đoán trồi lên trong đầu tôi…
Có lẽ là cậu ấy đi ra ngoài… Tôi tự an ủi chính bản thân mình như vậy…
Nhưng mà… tôi nhìn đồng hồ trên màn hình di động, bây giờ là bảy giờ sáng, hôm nay còn là chủ nhật. Còn sớm như vậy, cậu ấy có thể đi đâu?
Đúng lúc này, tôi đột nhiên thấy trong khe cửa kẹp một tờ giấy nho nhỏ, vừa rồi do quá mức bối rối nên tôi không hề để ý đến sự xuất hiện của nó. Tôi cuống quit lấy nó ra, rồi nhanh nhanh mở ra, đúng là những nét chữ quen thuộc nhưng mà lại mang đến cho tôi một sự đả kích không nhỏ: “Tôi đi rồi! Không cần tìm tôi! Đợi tôi nghĩ thông suốt sẽ trở về!”
Tôi sững sờ mà đứng nguyên ở chỗ, suy nghĩ xem có nên vứt bỏ tờ giấy ngớ ngẩn này mà lật tung toàn bộ thế giới để tìm cậu ấy hay không. Nhưng cái chính là tôi chỉ có thể đứng nguyên để chl chính bản thân mình chậm rãi tiêu hóa sự thật này. Có một số việc thật chính là thật, thường thường sẽ xuất hiện thật vội vàng khiến cho người khác không kịp chuẩn bị, giống như là đột nhiên bị cường hôn hoặc cùng đàn bà làm chuyện ấy lần đầu đều sẽ khiến cho bản thân không biết phải làm sao.
Tôi gọi Hạo Hiên, bảo muốn cùng nhau đi quán bar hoang phí tuổi xuân, không say không về!
Lúc Hạo Hiên đến trước mặt tôi thì mang cái vẻ hồ nghi nhìn nhìn tôi, mà tôi trực tiếp không để ý đến cái ánh mắt này của cậu ta, cười cười vỗ bá vai cậu ấy.
Đến quán bar, tôi tìm một vị trí đẹp nhất rồi ngồi xuống…
Quán bar là nơi phát sinh nhiều vụ tình một đêm nhất, lại không có một ả đàn bà nào sẽ vì sự tình phát sinh ở đây mà bắt tên đàn ông kia phải chịu trách nhiệm, bởi vì họ biết chẳng gã nào là thật tâm với mình cả, nói đơn giản một chút, song phương đều chỉ là vì muốn tìm kiếm một cảm giác mới lạ mà thôi! Huống hồ làm gì có loại đàn ông nào chấp nhấp lại tìm đến quán bar bao giờ, dù có đến thì cũng chỉ bởi vì dính phải tình yêu sâu đậm mà thôi!
Không ngoài sở liệu, trong lúc không ngừng tự chuốc say cho bản thân mình thì có không ít các cô gái xinh đẹp, khiên gợi tìm đến tôi, mà tôi cơ hồ không có ý định cự tuyệt. Nếu không phải có Hạo Hiên ngăn cản thì tôi đoán chừng hiện tại hai bên trái phải của tôi đã được ôm ấp đầy các cô nàng. Sau đó sẽ dùng mấy từ lưu manh để khiến các cô ấy không thể nào chống đỡ được!
“Cậu hôm nay bị sao vậy?” Hạo HIên độy nhiên hỏi tôi.
Tôi ghé vào mặt bàn, cầm ly rượu trong tay, ve vuốt nó, mặt nóng hỏi: “Dật Thần đi rồi…”
“Cậu bây giờ rất là khó chịu?”
Tôi đột nhiên nở nụ cười, giống như là nghe được một câu chuyện cười: “Cậu nói cái gì? Khó chịu? Tại sao tôi phải khó chịu chứ?”
“Bộ dạng bây giờ của cậu chẳng khác gì Dật Thần ngày hôm quả cả!”
Thanh âm Hạo Hiên không lớn, nhưng vào tai kẻ say rượu là tôi lại ông ông, nhất thời không nghe thấy được cậu ta nói cái gì, cũng không có suy nghĩ muốn rành mạch hay sửa lại lời cậu ta nói.
“Hạo Vũ à! Nếu như đột nhiên một ngày cậu gặp phải một loại thống khổ mà khó có thể chấp nhận được thì thế nào cũng ép nó trở thành một loại vui vẻ bất đắc dĩ!”
“Nói láo! Cái rắm ý! Cao hứng là cao hứng, khổ sở lả khổ sở! Làm gì có ai con mẹ nó sẽ làm cho chúng trở nên phức tạp như thế chứ?!”
“Phiền Hạo Vũ…”
“Cậu nói thế là đủ rồi đấy!” Tôi đem rượu rót vào ly rồi đẩy đến tay cậu ta: “Cậu từ nãy đến giờ chưa hề uống! Cậu không uống thì tôi uống!” Không đợi cậu ta trả lời, tôi liền một ngụm mà mang toàn bộ rượu nuốt vào yết hầu, nhưng lại bị chính mình làm cho sặc đến nỗi rơi cả nước mắt.
Tôi cự tuyệt ý định đưa về nhà của Hạo Hiên, ra khỏi quán bar, thân thể bởi vì cồn rượu mà nóng rực, còn bị gió thổi qua nên có chút lạnh. Tôi nhịn không được mà rùng mình, nhờ vậy mà cả người cũng thanh tỉnh được hơn một chút…
Đèn của những quán bar lâp loè đâm vào con mắt đến đau nhức, đám người ầm ĩ, các loại mùi hỗn tạp, xộc vào mũi tôi khiến cơn buồn nôn dâng lên tận yết hầu, tôi đỡ lấy lan can, nôn mửa liên tục. Cho đến khi về đến nhà thì chẳng còn chút sức lực nào, cái mùi cồn cùng chua chua quẩn quanh mũi tôi nhắc nhở rằng, người đã từng can tâm tình nguyện đỡ lưng tôi để về khi say rượu đã biến mất rồi!
Về đến nhà, cởi một thân quần áo tanh tưởi ném lên mặt đất, hướng đến nhà tắm mở vòi nước, dòng nước lạnh thẳng tắp tạt vào mặt tôi, chất lỏng lạnh như băng làm dịu thân thể nóng như lửa của tôi. Chính lúc này không không nhịn được mà hít lấy một ngum khí lạnh, trong nội tâm cũng đang điên cuồng cảm nhận sâu sắc được cái cảm xúc này… Giống như là cơ thể của tôi đang được những ngón tay lành lạnh quen thuộc ấy chạm vào…
Tôi dội ngược bản thân mình vào bồn tắm, thân thể từng chút trượt xuống, mặc kệ cho nước tràn khắp qua miệng, mắt, mũi, đỉnh đầu, tôi cứ để bản thân mình mình chìm đắm trong cái lạnh buốt, thẳng cho đến lúc lồng ngực trướng đến phát đau do hít thở không thông, tôi mới để hai cánh tay của mình chống lên thành bồn tắm, mạnh mẽ ngồi dậy, sau đó cuống quit hít lấy từng ngụm không khí một, hung hăng ho khan.
Ngày hôm sau đi làm, giữa trưa, tôi cùng Hi Mich vào canteen của công ty…
Lúc ăn cơm, Hi Mịch đột nhiên hỏi: “Vũ, Dậy Thần là ai?”
Tôi nắm đôi đũa trên tay thật chặt, động tác chần chờ vài giây: “Một người bạn của anh…”
“À…”
Hi Mịch nhẹ gật đầu, sau đó liền không nói lại nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy có chút may mắn vì tính hiếu kỳ của cô ấy không hề quá mãnh liệt, hoặc là khả năng kiềm chế của cô ấy rất tốt! Dù sao thì cái việc hoan ái xong mà vừa tỉnh dậy đã nghe thấy người đàn ông của mình đi gọi tên một người không phải là mình thì không phải người đàn bà nào cũng có thể dễ dàng tiếp nhận được!
Thế nhưng, vì cái gì mà tôi lại…
Cậu ấy là đàn ông!
Lúc tan làm, Hi Mịch không biết lấy từ đâu ra một chiếc mô tô phân phối lớn đòi tôi đưa cô ấy về nhà!
Tôi cười hỏi cô ấy vì cái gì?
Cô ấy nói rằng luôn hi vọng có thể ngồi đằng sau mô tô của bạn trai, cô ấy muốn được hưởng thụ cảm giác không bị không gian trói buộc. Còn nói thêm rằng vào ngày kết hôn, muốn mặc váy cưới ở lễ đường rồi sẽ được ngồi sau xe máy của người đàn ông thuộc về mình một đường đến sân bay, về sau dù đi đến nơi nào đều cũng tốt!
Tôi cười cười, đón ý hùa bảo: “Quả nhiên sẽ là hôn lễ khó quên nha~”
“Cho nên hiện tại hãy để em cảm thụ sớm một chút nhé!”
Nhìn trong mắt cô ấy đựng đầy chờ mong, tôi không đành lòng để cô ấy thất vọng, đành gật đầu: “Được!”
Tôi cưỡi xe gắn máy, đằng sau chở bạn gái, trong lòng nghĩ rằng mình sẽ hứng lên nói cái gì cho cô ấy vui vẻ, nhưng mà lại không biết nói cái gì cả. Chẳng lẽ lại nói rằng: “Hi Mịch à, lần sau nếu còn cơ hội làm chuyện này, thì em phải mặc váy cưới nha!”
Tôi biết rõ những lời cô ấy muốn nghe là như vậy, nhưng mà tôi lại không nói lên lời. Tôi từ trước đến nay chán ghét hứa hẹn, đặc biệt là hứa những gì mà mình không chắc chắn.
Đi qua một giao lộ, Hi Mịch đột nhiên ghé lên vai tôi, nhỏ giọng: “Dật Thần…”
Tôi bỗng nhiên giật mình, đôi tay bất chợt làm xe máy nghiêng một cái, cả cái xe lập tức vòng một vòng, dường như muốn bốc đầu. Hết thảy quá nhanh, Hi Mịch không thể nói được thêm cái gì mà thây vào đó là kêu lên một tiếng cực sợ hãi. Trong nội tâm của tôi lập tức cả kinh, đột nhiên muốn né tránh, cũng tại lốp xe nặng nề mà sát với mặt đất không thể khóng chế được, khiến cả người cả xe đổ ruỳnh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...