Tiếng gọi bất chợt, khiến cho lời mà Tịch Cảnh Dương muốn nói ra lại phải nén lại.
Cả hai người đồng loạt hướng ánh mắt về nơi phát ra tiếng gọi.
Thân ảnh chàng trai gọng kính bạc quen thuộc đang chạy về phía họ.
Mộ Nhược Vi hơi bất ngờ về sự xuất hiện của anh ta nên đã lên tiếng trước.
"Hàn Ca, sao anh lại ở đây?"
Chàng trai gọng kính bạc liền vui vẻ đáp lời cô:"Anh có công chuyện gần đây, tình cờ nhìn thấy em thôi.
Em vừa tan học sao?"
Cả hai người nói chuyện rồi cười đùa với nhau, lại không phát hiện ra không khí xung quanh dường như đang giảm xuống mấy độ, gương mặt ai đó thoáng chốc tối sầm.
Tịch Cảnh Dương đưa tay nắm lấy tay của Mộ Nhược Vi kéo mạnh một cái, sau đó đứng chắn trước mặt cô.
Mộ Nhược Vi hơi sửng sốt trước hành động bất ngờ của anh, nên chỉ biết đứng sau lưng anh chớp chớp mắt, rồi yên tĩnh đứng đó.
Lúc này ánh mắt sắc như dao của ai kia liền hướng về phía chàng trai gọng kính bạc.
"Anh là ai?"
Kỷ Hàn Phi đột nhiên tỏ ra thái độ sợ hãi khi nhìn thấy mặt người đàn ông đang toả ra sát khí kia, không ngừng lắp bắp môi:"Ông...ông...ông chủ!"
Mộ Nhược Vi:"..."
Tịch Cảnh Dương:"..."
Tiếng gọi đột ngột của chàng trai khiến cho hai người hoá đá ngay tại chỗ.
Nhất là Tịch Cảnh Dương, từ khi nào anh lại có tên nhân viên dưới trướng thân thiết với vợ mình như vậy, mà anh lại chẳng hay biết gì thế?
Kỷ Hàn Phi vội lùi về sau mấy bước, gương mặt cũng lúc trắng lúc xanh, khoé môi giật giật.
"Tịch Tổng...sao...sao ngài ở đây?"
Tịch Cảnh Dương liền nhíu mày:"Anh là ai? Vì sao lại biết tôi?"
Kỷ Hàn Phi nhanh chóng đứng nghiêm, lưng thẳng, giọng điệu cũng có chút căng thẳng:"Chào ông chủ, tôi là Kỷ Hàn Phi, là nhân viên giải pháp công nghệ của phòng A03, bộ phận an ninh mạng của Tịch Thị!"
Mộ Nhược Vi:"..."
Sao lúc đầu cô không nhận ra, cái tên này có khả năng đọc rap tốt đến thế cơ chứ? Đã vậy, bộ dạng bá khí cao ngạo của anh ta trước đây đâu mất rồi, còn nữa từ khi nào anh ta là nhân viên dưới trướng của Tịch Thị vậy? Cô còn nghĩ anh ta là người của trụ sở A&D ở Nước Z chứ?
Tịch Cảnh Dương không để ý đến những lời Kỷ Hàn Phi nói, từ lúc gặp mặt đến giờ, anh chỉ quan sát thái độ của chàng trai gọng kính bạc vẻ ngoài vô hại bình thường này.
Đúng thật dáng vẻ hiện tại cùng biểu hiện của chàng trai này rất tự nhiên, nhưng vì sao anh luôn cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng.
"Anh đến Tịch Thị bao lâu rồi?"
Kỷ Hàn Phi lập tức trả lời:"Tôi là du học sinh Nước A, vừa trở về nước không lâu, cho nên cũng mới nhậm chức mà thôi."
Không đợi Tịch Cảnh Dương lên tiếng, Mộ Nhược Vi liền kế nhẹ tay:"Anh Cảnh Dương, Hàn Ca không phải người xấu đâu, anh đừng dùng bộ dạng này hù doạ anh ấy nữa."
Mộ Nhược Vi cũng nhận ra, từ lúc Kỷ Hàn Phi xuất hiện, thái độ của Tịch Cảnh Dương liền thay đổi.
Không chỉ vậy anh còn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn chằm chằm về phía của chàng trai gọng kính bạc kia, cô đành phải lên tiếng để hoà giải.
Kỷ Hàn Phi đứng bên kia nhìn thấy thái độ thân mật của hai người, thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lấy tay che miệng mình, sau đó la lên:"Tiểu phú bà...em...em...chính là bà chủ nhỏ trong truyền thuyết đó sao!"
Mộ Nhược Vi liền cau mày khó hiểu:"Anh đang nói gì vậy?"
Kỷ Hàn Phi không hề để ý đến ánh mắt cảnh cáo của ai kia mà nói thẳng:"Cả công ty đều đồn ầm lên cả rồi, Tịch Tổng trước nay không tiếp xúc hay đụng chạm với bất kỳ cô gái nào, thậm chí toàn bộ trợ lý của anh ấy đều là nam, cũng bởi vì...bởi vì trong nhà có nuôi một cô vợ nhỏ!"
Mộ Nhược Vi:"..."
Tịch Cảnh Dương không ngăn anh lại được:"..."
Cô gái tóc bạch kim liền quay sang người đàn ông đẹp trai rồi lườm anh một cái, cớ vì sao cô tỏ tình anh từ chối, nhưng lại luôn nói với bên ngoài cô là bạn gái anh, là bạn gái thì cũng thôi đi, hôm nay thăng chức thành vợ luôn rồi?
Tịch Cảnh Dương khẽ ho nhẹ một tiếng:"Em đừng nghe anh ta nói nhảm, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, thật ra anh..."
Mộ Nhược Vi liền cướp lời:"Thật ra anh thích đàn ông hay gì?"
Tịch Cảnh Dương:"..."
Kỷ Hàn Phi bên cạnh liền cười lạnh, dù sao 5 năm trước hai người chưa có cơ hội gặp nhau, mà mỗi lần anh nói gì đó không tốt về tên nhóc này thì cô em gái bảo bối của anh lại mắng anh không thương tiếc.
Vậy thì cớ gì bây giờ anh không thêm chút xăng vào lửa chứ!
"Ông chủ...ý anh là sao? Vậy và chủ nhỏ mọi người đồn đại suốt thời gian qua...không phải Tiểu Vi à?"
Mộ Nhược Vi nghe xong liền đen mặt:"Hơ! Anh về trước đi, ngày mai em có hẹn với Giao Giao, em sẽ qua nhà cô ấy trước, tạm biệt!"
Nói xong cô gái nhỏ liền rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông một cái, cũng chẳng buồn mà nghe anh giải thích.
Hoá ra anh còn một cô em gái nhỏ khác sao? Đó cũng là lí do anh từ chối cô?
Tịch Cảnh Dương:"..."
...----------------....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...