Mất một khoảng thời gian ngắn loay hoay, thì cuối cùng Kỷ Thần Hi cũng gần như giải phóng tự do cho đôi tay của mình.
Nhưng khi vẫn còn lại một sợi dây rút nhựa duy nhất, một thanh âm mang theo sự ngạc nhiên pha chút chế giễu vang lên.
“Ồ, tỉnh rồi sao? Sớm hơn tao dự đoán đó. Sao mày không la hét kêu cứu thế? Tao đâu có bịt miệng mày lại đâu?”
Dù đôi mắt đã bị một lớp vải mỏng quấn quanh, nhưng giọng nói kia đối với Kỷ Thần Hi cũng chẳng xa lạ gì mấy mà chính là Nam Cung Lục Trà.
Hiện tại cô hoàn toàn có thể đứng dậy khống chế ngược lại Nam Cung Lục Trà, nhưng cô lại không cảm nhận được rõ, ngoại trừ người đang nói chuyện với cô ra thì xung quanh còn có người khác hay không. Lỡ như manh động làm rút dây động rừng thì cô cũng khó thoát thân khỏi chỗ quái quỷ này.
“Cô muốn nghe cô la hét lắm sao?” Kỷ Thần Hi cố gắng tránh làm Nam Cung Lục Trà kích động. Cô cần phải câu giờ chờ người đến ứng cứu, còn không muốn tự mình thoát ra được, thì cô cũng phải thăm dò được số người có mặt hiện tại.
Nhìn bộ dạng Kỷ Thần Hi chật vật dưới nền đất, Nak Cung Lục Trà cảm thấy hưng phấn vô cùng, giơ chân đá mạnh vào bụng đối phương.
“Chẳng phải mày kiêu ngạo lắm sao? Dạy mà đánh tao đi? Giỏi thì dậy mà đẩy tao tiếp!” Càng nói Nam Cung Lục Trà càng ra tay mạnh hơn, liên tục đá vào người của Kỷ Thần Hi.
Bằng trực giác nhạy bén, Kỷ Thần Hi đã cảm nhận được xung quanh của Nam Cung Lục Trà có mấy tên đàn ông lực lưỡng, vì thế cô chỉ đành để đối phương động thủ với mình, rồi từ từ nghĩ cách.
Lúc này có vẻ như Nam Cung Lục Trà cảm thấy chơi chưa đủ, cô ta ngồi xuống bên cạnh cô, giật mạnh sợi vải quấn quanh mắt cô ra. Ánh sáng bất chợt xuất hiện, khiến mí mắt cô theo phản xạ nhắm chặt lại rồi mới có thể từ từ mở ra.
Đúng như những gì Kỷ Thần Hi cảm nhận được, ngoại trừ Nam Cung Lục Trà ra, thì bên trong căn phòng cứ như một kho hàng bị bỏ hoang từ lâu này, vẫn còn bốn tên đàn ông to con, đang đứng thủ thế chờ lệnh từ Nam Cung Lục Trà. Cũng may ban nãy cô không hành động liều lĩnh.
“Sao thế? Lên tiếng đi? Tao muốn nhìn thấy bộ dạng thấp hèn của mày khi khóc lóc cầu xin tao, còn không mau làm tao hài lòng, tao không chắc là tao sẽ làm gì mày đâu.”
Nhìn bộ dạng dù bị đánh đến mức vết bầm tím xuất hiện đầy người, vậy mà Kỷ Thần Hi chẳng lấy làm nhíu mày một cái, Nam Cung Lục Trà vô cùng tức giận vì thứ cô ta muốn thấy không phải như vậy.
Kỷ Thần Hi bị đe doạ ngược lại không có chút sợ hãi mà còn cười khinh hỏi người đối diện:“Dám động vào tôi, Nam Cung gia các người sợ có nhiều tiền quá nên muốn tan cửa nát nhà mới vừa lòng sao?”
Nam Cung Lục Trà ngay lập tức giận dữ tát mạnh vào má trái của Kỷ Thần Hi, quát lớn:“Mày câm miệng cho tao! Ha! Mày nghĩ Tịch Cảnh Dương sẽ đến cứu mày rồi đối phó với nhà Nam Cung sao? Vậy thì tao tiết lộ cho mày biết một bí mật, đừng nói là phá sản, mà Nam Cung gia của nhà bọn tao sẽ nhanh chóng trở thành thế gia số một ở Thủ Đô này thôi.”
Kỷ Thần Hi thay đổi chiến thuật, tìm đủ cách kích thích Nam Cung Lục Trà, cô nhếch môi cười rồi nói:“Thuốc ngủ giờ rẻ lắm, cô có thể dùng nó để thấy được điều đó trong mơ.”
Quả nhiên đối phương ngay lập tức đạp mạnh vào cô lần nữa, Kỷ Thần Hi thuận thế bị đạp mà lăn nữa vòng, tránh tầm mắt của Nam Cung Lục Trà và bốn tên đàn ông, âm thầm giật dứt sợi dây rút nhựa cuối cùng.
Lúc này Nam Cung Lục Trà lại lấy ra một ống tiêm rồi cười lớn:“Mày biết nó chứ? Thứ mà tao đã đưa vào người mày?”
Một linh cảm bất an tràn ngập trong lòng của Kỷ Thần Hi. Tim cô đập thịch một cái thật mạnh khi nghe được thứ đã được Nam Cung Lục Trà tiêm vào người cô là gì, đó là ma túy tinh khiết, thứ chỉ cần một lần dùng liền sẽ nghiện và không có bất kỳ một cách nào để cai được, trừ khi chết đi.
Đương nhiên giá thành của loại chất cấm này không hề rẻ, thuộc hàng khó tìm nhất trong tất cả các loại. Đồng nghĩa với việc, Kỷ Thần Hi đã phải bước nửa chân vào cửa tử.
Nam Cung Lục Trà có thể nhìn ra gương mặt của Kỷ Thần Hi có chút biến sắc, liền ôm bụng cười ngặt nghẽo:“Tiện nhân, mày nghĩ xem, người như Tịch Cảnh Dương hay nhà họ Tịch, sẽ chấp nhận một người vợ, một đứa cháu dâu nghiện ma túy hay không? Hay vừa nhìn thấy mày, họ liền cầm chổi mà quét mày đi càng xa càng tốt?”
Nếu nói Kỷ Thần Hi không sợ thì chính là nói dối, dù sao sự hiểu biết của cô với loại ma túy tinh khiết này đủ cô biết, bản thân đang trong tình trạng tồi tệ đến mức nào.
Tuy nhiên có một điều cô không hiểu, sao đến tận giờ mà cô vẫn chưa có dấu hiệu gì từ việc dùng chất cấm thế?
…----------------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...