Ông cụ Kỷ hoàn toàn không ngờ cháu gái bảo bối mà cả nhà họ Kỷ muốn nâng niu bảo vệ, trong mắt người khác lại là kẻ tâm cơ chuyên dụ dỗ đàn ông, lại còn là loại người không có đàn ông sẽ không sống được.
Cố kiềm nén con giận trong lòng, Kỷ Lão quay sang nói với Tịch Lão bằng giọng điệu vô cùng trìu mến:“Lão Tịch à, trước đây ông từng hỏi ý tôi về chuyện hôn ước giữa hai nhà. Ông từng bảo cháu trai ông đã có người trong lòng rồi, nên ngỏ ý muốn hủy bỏ hôn ước được định sẵn trước đó. Lúc ấy tôi cũng không bận tâm lắm, nhưng giờ tôi cảm thấy ý của ông không tồi. Hôn ước đó, chúng ta hủy đi nhé.”
Tịch Lão và Kỷ Thần Hi đột nhiên đồng thanh đáp:“Không thể hủy!”
Người nhà Nam Cung và Tịch Hàng không hề nhận ra thái độ kì lạ giữa ba người. Nam Cung Lục Trà còn nghĩ rằng, ông cụ Kỷ đang ra mặt thay cô cảnh cáo ông cụ Tịch về mối hôn ước giữa hai nhà, trong lòng cô mừng thầm, liếc mắt nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt khinh thường.
Tịch Hàng cũng lên tiếng:“Chú Kỷ, về chuyện mối quan hệ ngoài lề của Cảnh Dương, xin chú đừng bận tâm. Đàn ông trẻ tuổi chưa có gia đình không tránh khỏi thích chơi bời, Cảnh Dương cũng không ngoại lệ. Nhưng chú cứ yên tâm, sau khi Trà Trà được gả vào nhà họ Tịch, cháu có thể đảm bảo, con bé sẽ là nữ chủ nhân duy nhất của nhà họ Tịch, sẽ không có bất kỳ a miêu a cẩu nào thay thế được.”
Ông cụ Kỷ nghiến răng thành tiếng, nhướn mày tỏ vẻ thích thú hỏi lại:“Vậy à? Ai là a miêu a cẩu thế? Cô bé kia sao?” Ông cụ Kỷ chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi.
Tịch Hàng khinh miệt nói:“Chỉ là một ả tâm cơ, chú Kỷ đừng để ý đến.”
Ông cụ Kỷ gật gật đầu, cứ như vô cùng hài lòng trước câu trả lời của Tịch Hàng. Nhưng chỉ Kỷ Thần Hi và ông cụ Tịch mới biết, người nào đó đang sắp phát hoả đến nơi rồi.
Kỷ Thần Hi mím môi nhìn quanh. Rốt cuộc Tịch Cảnh Dương đi giải quyết đám người thích nói xấu kia thôi, có cần đi lâu đến vậy không? Anh còn không mau trở lại giải quyết người ba chuyên đào bố con trai này, thì món quà mà cô tốn nhiều công sức mới nhận được từ ông ngoại Kỷ, e là khó có thể dùng đến rồi.
Về phía ông cụ Tịch, ông không thể cùng lúc đối phó ông bạn già, vừa ngăn cản thằng con đần độn của mình liên tục nói những lời không thể cứu vãn được.
Lúc này Nam Cung Lục Trà tự chủ trương đóng vai người tốt. Cô dè dặt đi đến gần ông cụ Kỷ, hai má hơi ửng đỏ tỏ vẻ ngại ngùng nói:“Kỷ gia gia, chuyện của anh Cảnh Dương cháu cũng biết, thật ra quan hệ giữa anh ấy và vị tiểu thư kia không như ông nghĩ đâu. Chuyện hôn ước…ông không cần phải hủy bỏ đâu ạ.”
Vợ chồng nhà Nam Cung cũng vội tiếp lời.
“Chú Kỷ, Trà Trà nói không sai, hôn ước này của hai nhà là do đời trước định ra, chúng ta không thể nói hủy là huỷ được.”
“Dạ phải, mặc dù khiến Trà Trà chịu thiệt khi gả cho Tịch Cảnh Dương, nhưng dù sao chúng ta cũng không thể làm trái ý nguyện của đời trước.”
Nam Cung Lục Trà bỗng mím môi đẩy nhẹ vai mẹ mình ngăn cản:“Mẹ à, Anh Cảnh Dương rất tốt, được gả cho anh ấy là may mắn, sao lại là con phải chịu thiệt thòi chứ? Mẹ đừng có nói như thế.”
Một nhà ba người, kẻ tung người hứng, điểm chung là cả ba đều không biết xấu hổ, khiến cho ông cụ Kỷ suýt chút nữa nhịn không được mà lật bài ngửa.
Dù vậy, món hận cả đám người hùa nhau bắt nạt cháu gái bảo bối của ông, làm sao mà ông có thể dễ dàng cho qua được.
Ông cụ Kỷ bắt đầu ra vẻ suy tư, ông cụ Tịch thấy lạ vô thức hỏi:“Ông…có vấn đề gì à?”
Ông cụ Kỷ hơi cau mày, chỉ về ba người nhà Nam Cung, biểu cảm đầy khó hiểu hỏi:“Bọn họ là ai thế?”
Cả nhà ba người Nam Cung gia như bị xịt keo tại chỗ, ngơ ngơ ngác ngác không biết ông cụ Kỷ có ý gì.
Ông cụ Tịch cố nén cười.
Xem kìa, đây là muốn thay mặt cháu gái dạy dỗ kẻ giả mạo đây sao?
Dù vậy ông cũng vô cùng phối hợp xem như chưa biết gì mà diễn theo. Bằng nét diễn ngạc nhiên, Tịch Lão lên tiếng hỏi:“Gì cơ? Gia đình Nam Cung không phải họ hàng nhà ông sao?”
Tịch Hàng lại thật sự kinh ngạc hỏi tiếp:“Dạ phải, cả Thủ Đô này ai mà không biết, Trà Trà chính là cháu gái duy nhất của nhà họ Kỷ. Có phải chú Kỷ đang nói đùa không?”
Ông cụ Kỷ nhăn mặt, vẻ nghiêm nghị từ một lão tướng về hưu vẫn đủ sức gây ra sức ép cho người xung quanh.
“Cháu gái duy nhất? Từ khi nào kẻ mà ta còn chẳng biết là ai, lại trở thành cháu gái duy nhất của Kỷ Duật Vân này rồi?”
Khi nói, ông cố ý lên giọng, vừa hay khiến cho tất cả mọi người đứng gần đó đều nghe thấy rõ từng chữ một. Ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên và bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về gia đình Nam Cung.
…----------------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...