“Tất cả, gói lại cho tôi.”
Thanh âm quen thuộc bất chợt vang lên từ sau lưng Kỷ Thần Hi, khiến cô phải quay đầu nhìn lại rồi ngạc nhiên thốt lên:“Anh trai?”
Kỷ Hàn Phi sắc mặt âm trầm đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng nọ rồi chỉ tay vào mấy măm trang sức, lặp lại lần nữa:“Tất cả, tôi mua hết.”
Cô nhân viên trẻ kia như bắt gặp một khoảng hời, đôi mắt liền sáng lên đẩy nhân viên đang đứng tư vấn ra, mặt mày niềm nở:“Chào quý khách, anh muốn lấy hết số trang sức này sao?”
Kỷ Hàn Phi nhíu mày:“Tôi không muốn nói lại lần ba.”
Cô ả ngay lập tức dạ vâng rồi đem toàn bộ trang sức đóng gói lại.
Cùng lúc này Kỷ Thần Hi rất muốn đạp ông anh ngốc này một phát, mua nhiều trang sức thế làm gì? Bọn họ thừa tiền thôi chứ đâu có thiếu mấy món trang sức này!
“Anh! Anh mua đóng này về ném chim à?” Kỷ Thần Hi nghiến răng gằn giọng nói từng chữ một.
Kỷ Hàn Phi cau mày nhìn sang cô:“Tiểu thư này, chúng ta quen biết nhau sao?”
Kỷ Thần Hi trợn mắt, đây là muốn diễn trò gì đây?
Tịch Cảnh Dương bên cạnh kéo tay cô lại thì thầm:“Đừng vội, cứ chờ xem sao.”
Cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Hai người ngày thật sự là không có thông đồng từ trước đúng không?
Phía bên cô nhân viên trẻ kia trông thấy Kỷ Hàn Phi nói không quen biết, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn cố thấy sang bắt quàng làm họ thì khinh bỉ ra mặt:“Có một số người, tuy nghèo về tiền bạc không nói, ngay cả liêm sĩ cũng không có, đúng là tệ hại.”
Khoé môi Kỷ Hàn Phi thoáng cong lên, rút ra từ trong túi áo một chiếc thẻ đen rồi gõ gõ lên mặt kính trước mặt cô nhân viên nọ, vẻ mặt trầm tư:“Cửa hàng các cô chỉ có nhiêu đây trang sức thôi à?”
Cô nhân viên trẻ kia nhìn thấy tấm thẻ đen trên tay của Kỷ Hàn Phi thì hưng phấn vô cùng, lắc đầu nói:“Không không, vẫn còn rất nhiều! Tiên sinh, anh muốn mua thêm bao nhiêu?”
Kỷ Thần Hi lại bắt đầu trầm tư một lúc mới trả lời:“Nhiêu đây hết thảy bao nhiêu?”
“Vâng, thưa ngài ước chừng khoảng 10 triệu.”
“Chỉ có 10 triệu? Vậy thì không được rồi, tôi đây từ trước đến nay chưa từng mua món nào dưới 50 triệu cả.”
“5…50 triệu?” Cô nhân viên không thể nào bình tĩnh được nữa. Phải biết chỉ cần có được hoá đơn giao dịch này được tính cho cô, thì tiền hoa hồng 5% trên tổng hoá đơn, đủ để cô mua hàng loạt các loại túi sách hàng hiệu rồi.
Kỷ Hàn Phi gật gật đầu sau đó trưng ra bộ mặt tiếc nuối:“Đúng vậy, nhưng xem ra chỗ các cô không đủ rồi, tôi lại đang gấp, nên đành tìm cửa hàng khác thôi…”
Cô ả lập tức đáp lời:“Không, sao lại không đủ, chỗ chúng tôi có! Tiên sinh, ngài có thể đợi thêm ít phút không?”
Kỷ Hàn Phi tỏ vẻ hoài nghi:“Thật sự đủ sao? Tôi làm sao tin được các cô? Nếu không đủ 50 triệu chẳng phải là đang sỉ nhục tôi không có tiền sao?”
Phía bên cạnh Kỷ Thần Hi đang phải nhịn cười vô cùng khổ sở vì cô đã biết kế hoạch của anh trai mình là gì, đủ thâm độc đấy!
Cô nhân viên nọ lại không hề biết gì vội vã nói:“Tiên sinh, ngài yên tâm, tôi có thể xuất hoá đơn trước cho ngài, đảm bảo trên đủ 50 triệu!”
Nhân viên ban nãy bị cô ta đẩy ra liền giật mình kéo tay cô ả nhỏ giọng nhắc nhở:“Em điên rồi à? Chưa thanh toán không được xuất hoá đơn em không biết sao? Lỡ như anh ta không mua thì em phải tự mình trả cái hoá đơn đó đấy.”
Nhưng cô nhân viên trẻ này bực mình đẩy tay đồng nghiệp mình ra, khó chịu nói:“Cô ghen tỵ với tôi thì cứ nói thẳng đi! Cô sợ tôi có được đơn hàng này trực tiếp lên làm quản lý khi mới vào làm không lâu nên ghen ghét lắm đúng không? Cô nhìn vị tiên sinh này đi, trên tay ngài ấy chính là thẻ đen đấy, 50 triệu này cũng chỉ là số lẻ trong tài khoản của ngài ấy thôi, cần phải lừa gạt sao? Cô đừng có đem ngài ấy đặt cùng loại người rẻ mạt như cô ta chứ!”
Đang cố nhịn cười nhưng lại bị người ta chỉ tay đến mình, Kỷ Thần Hi vui vẻ gật đầu tán thành:“Đúng thế, tôi làm sao so được với vị phú nhị đại này, cô nói vô cùng đúng.”
Lần này đến lượt Kỷ Hàn Phi phải nén cười.
Nói xong, mặc kệ sự ngăn cản của cô bạn đồng nghiệp, cô nhân viên trẻ nọ đem hết trang sức hiện có trong cửa hàng ra rồi lần lượt nhập vào máy tính để xuất hoá đơn ra trong bộ dạng cực kỳ hưng phấn.
Vừa hay, tổng hết tất cả thật sự vừa đủ 50 triệu với một số bộ trang sức hàng cực hiếm số lượng có hạn.
Cô ta liền đưa hoá đơn cho Kỷ Hàn Phi kiểm tra.
Anh chàng cũng gật gù khen cô nhân viên làm việc vô cùng tốt, rồi đưa tấm thẻ đến trước mặt cô ta.
Quá phấn khích với số tiền từ trên trời rơi xuống, đến nỗi hai bàn tay bất giác run lên, chuẩn bị cầm đến chiếc thẻ trước mặt. Thế nhưng chỉ ba giây, trước khi cô ta cầm được đến tấm thẻ kia, thì Kỷ Hàn Phi đã thu thẻ về, mỉm cười nói:“Thật ngại quá, tôi, không, mua, nữa.”
…----------------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...