Song Trùng

Tịch Cảnh Dương khẽ gật đầu ngầm xác nhận.

Kỷ Thần Hi liền cảm thấy vô cùng tò mò hỏi tiếp:“Từ khi mười tuổi anh đã đến R Quốc đúng chứ? Sao anh lại thành thiếu chủ của một tổ chức ở Nước I thế?”

Tịch Cảnh Dương mím môi, vẻ mặt có chút bất lực rồi thở dài nói:“Nếu anh nói trước năm hai mươi, anh hoàn toàn không biết đến Hắc Diệm, em có tin không?”

Kỷ Thần Hi ngơ ngác:“Hả?”

“Trước năm hai mươi anh thật sự không biết, không biết mình có một người mẹ là chủ nhân của một tổ chức đứng đầu thế giới ngầm Châu Âu. Không biết được những lần anh bị truy sát suýt mất mạng, thì bà ấy chỉ đứng từ xa quan sát chưa từng có ý giúp đỡ, bởi vì đó chỉ là một bài học nhỏ cho vị trí chủ tử tiếp theo của Hắc Diệm.”

Kỷ Thần Hi không khỏi giật mình trước thông tin vừa nghe được. Trên đời lại có một người mẹ có thể nhẫn tâm đến thế sao?

Trước đó anh từng nói mẹ anh để anh đến R Quốc rèn luyện một mình, cô cứ nghĩ bà là người vô tâm, nhưng hiện tại thì chính là tàn nhẫn.


Rõ ràng bà ấy đủ khả năng bảo vệ anh trước sóng gió của đấu tranh gia tộc, nhưng lại lựa chọn cách nhẫn tâm nhất là đẩy anh ra đương đầu với đầu sóng ngọn gió.

Kỷ Thần Hi cảm thấy thương xót cho anh vô cùng, cô ôm lấy anh mà an ủi:“Bảo bảo, anh vất vả rồi.”

Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng cười đáp:“Anh không hận bà ấy, vì nếu không có quyết định tàn nhẫn của bà ấy ngày hôm đó, cũng sẽ không có anh của ngày hôm nay.”

Đầu Kỷ Thần Hi bất chợt như có một thứ gì đó đập mạnh vào, vô cùng đau. Trán cô cũng dần túa ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng có chút tái xanh.

Câu nói vừa rồi của Tịch Cảnh Dương cứ như kích thích điểm mấu chốt nào đó trong mạch trí nhớ rời rạc của cô. Thế nhưng cô càng cố gắng nối mớ ký ức hỗn loạn đó lại thì đầu cô càng lúc càng đau.

Kỷ Thần Hi cố kìm nén cơn đau trước mặt Tịch Cảnh Dương, cô vùi mặt vào sâu trong hõm cổ của anh để che giấu đi biểu cảm trên gương mặt.

Mặc dù cơ thể cô gái run lên nhè nhẹ, nhưng Tịch Cảnh Dương chỉ nghĩ là cô đang đau lòng cho anh chứ không phát hiện ra bệnh cũ của cô tái phát, anh tiếp tục nói.

“Qua năm hai mươi, anh trở thành thiếu chủ của Hắc Diệm, cũng nhờ đó mà thúc đẩy quá trình thanh lọc bộ máy cai trị R Quốc của Sigrid.”

“Hai người anh sắp xếp đi theo bảo vệ em, cũng là người của Hắc Diệm sao?” Giọng nói cô gái khe khẽ, khó để phát hiện ra điều bất thường.

Tịch Cảnh Dương lần nữa gật đầu, anh giải thích:“Hắc Diệm có tổng cộng 7 tầng quản lý, trong đó mỗi tầng sẽ có một đội lớn, trong các đội lớn sẽ có các nhóm nhỏ hỗ trợ nhau hành động. Ngoài ra, 2 tầng quản lý cuối, được ví như cánh tay trái và phải của Hắc Diệm.”

“Tầng quản lý thứ 6 được gọi là Long Sinh Cửu Tử, gồm 9 người, đều là những thân tín của mẹ anh, từng vào sinh ra tử không ít năm của Hắc Diệm. Giống như tên gọi, mỗi người bọn họ đều có một miếng ngọc hình rồng theo tên, tượng trưng cho thân phận. Miếng ngọc đó có thể dùng để điều động mọi đội mọi nhóm của 5 tầng trước đó.”

Kỷ Thần Hi:“Lợi hại thế à? Vậy tầng 7 chẳng phải còn ghê gớm hơn sau?”


Tịch Cảnh Dương cười khẽ:“Tầng 7 ấy à…là những người anh thiên vị.”

“?”

“Trước đó Hắc Diệm chỉ có 6 tầng, tầng thứ 7 là do anh tạo ra.”

“A, em biết rồi, chính là những huynh đệ cùng sinh cùng tử với anh ở R Quốc đúng chứ?”

“Bé con, em thật sự rất thông minh.” Nói rồi anh càng ôm cô chặt hơn, anh nói tiếp:“Tầng 7 gọi là tầng của Tứ Linh gồm 4 người. Khác với Long Sinh Cửu Tử, thành viên của Tứ Linh đều có tên riêng và có một mật danh gọi là Long, Lân, Quy, Phượng.”

“Mục Hành và Mục Liên Thành chính là Long và Lân?”

“Bị em đoán trúng rồi.”

“Tứ Linh của anh đều đang ở nước ngoài chạy deadline anh giao, chắc chắn không có thời gian bảo vệ em nhỉ? Vậy cho em hỏi, là con rồng nào trong Long Sinh Cửu Tử đã chọc giận anh?”

“…”


Có bạn gái quá thông minh, nhiều khi cũng chẳng biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện thế nào nữa.

“Long Sinh Cửu Tử không đi cùng anh từ đầu, nhưng họ đã từng dùng cả mạng sống để bảo vệ mẹ anh, sau này là anh. Đối với anh, bọn họ vô cùng quan trọng, kẻ nào động đến họ chính là đối đầu với cả Hắc Diệm.”

Cơn đau đầu của Kỷ Thần Hi đã qua đi được đôi phần, cô cắn răng cố tỏ ra vẻ bình thường, tiếp tục lắng nghe.

Tịch Cảnh Dương nói tiếp:“Cậu ta cảm thấy không bảo vệ được em, để em bị thương, lại tự ý rời bỏ vị trí, nên muốn dùng mạng tạ tội.”

Kỷ Thần Hi phụt cười:“A, lại là lỗi của em rồi.”

Tịch Cảnh Dương buông tay ra, nhẹ xoa đầu cô cười nói:“Bọn họ quan trọng nhưng em quan trọng hơn. Nếu cảm thấy bản thân yếu kém như thế, anh sẽ để họ đi trải nghiệm cuộc sống ma quỷ một chút vậy.”

…----------------…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui