Kỷ Thần Hi chợt nhớ đến chuyện gì đó liền quay sang hỏi người bị dồn cẩu lương đến thương tâm đang muốn rời đi:“Bác sĩ Phó, hai tuần nữa tay em có kịp hồi phục không?”
Phó Tuần ghi ghi chép chép gì đó, rồi cười như không cười đáp:“Em dâu à, thuốc của bệnh viện không phải là thuốc tiên, tay của em là bị bỏng axit đấy, hai ba tháng tới vẫn phải điều trị để tránh sẹo, nói gì đến hai tuần nữa sẽ khỏi.”
Kỷ Thần Hi nhìn cánh tay quấn lớp băng gạc trắng tỏ vẻ thất vọng.
“Sao thế?” Tịch Cảnh Dương cũng trông thấy vẻ mặt thất vọng đó của cô lên tiếng hỏi.
“Hai tuần nữa là tiệc công ty anh mà, anh muốn công khai thân phận ở đó, em đương nhiên cũng phải tham gia rồi.”
Phó Tuần nghe đến ba chữ ‘tiệc công ty’ thì sống lưng bỗng lành lạnh:“Đúng rồi, sắp tới là tiệc hằng năm của Tịch Thị, tôi phải chuẩn bị vé bay đi du lịch mới được.”
Kỷ Thần Hi khó hiểu:“Tại sao?”
Tịch Cảnh Dương liền giải thích cho bạn gái hiểu:“Gia đình cậu ta phức tạp. Trong nhà vốn dĩ muốn cậu ta học kinh doanh để thừa kế gia nghiệp, nhưng cậu ta lại chọn học y. Dù thế ở những buổi tiệc có quy mô lớn cậu ta sẽ vẫn bị gia đình ép tham dự để mở rộng quan hệ.”
Kỷ Thần Hi như đã hiểu ồ lên một tiếng.
Chẳng trách, nghe đến tiệc của Tịch Thị thì Phó Tuần đã vội trốn ra nước ngoài, xem ra anh ta rất ghét việc kinh doanh.
Nhưng nghĩ đến việc bản thân có thể không tham gia được, Kỷ Thần Hi lại cảm thấy thất vọng hơn, chuyện của Phó Tuần cô cũng chẳng quan tâm đến nữa.
“Muốn tham gia sao?” Tịch Cảnh Dương vòng tay qua ôm lấy eo cô gái, cằm của anh tựa vào hõm vai của cô ân cần hỏi.
Kỷ Thần Hi nhướn mày:“Anh không dẫn theo bạn nữ à? Hay anh không muốn dẫn theo em mà dẫn theo cô nào?”
Tịch Cảnh Dương càng xiết chặt cánh tay hơn giọng điệu nũng nịu:“Bọn họ gọi anh là gì? Là đại boss, anh có dẫn theo bạn gái không, bọn bọ có thể quản được à.”
Kỷ Thần Hi rùng hết cả mình đẩy đầu anh:“Anh nói bằng giọng bình thường đi!”
Phó Tuần đứng bên cạnh châm chọc:“Cậu ta chính là không muốn đưa em theo thôi. Bộ dạng bình thường của em đủ để lên top 1 hotsearch mấy tuần liền rồi, vậy em thử nghĩ lúc bản thân lên đồ rồi trang điểm sẽ như thế nào? Ha! Lúc đó sợ rằng cậu ta sẽ nhốt em ở trong nhà luôn ấy chứ mà để em đến buổi tiệc.”
Tịch Cảnh Dương bị nói trúng tim đen liền im bặt, lẳng lặng liếc nhìn người bạn của mình.
Phó Tuần làm như không thấy, anh thản nhiên chào hai người để rời đi trước:“Vết thương cũng không còn gì đáng lo nữa, cứ uống thuốc và thoa thuốc đúng giờ. Tôi còn phải đi đặt vé máy bay, tạm biệt.”
Phó Tuần đã ra khỏi phòng nhưng nụ cười trên mặt của Tịch Cảnh Dương khiến cho Kỷ Thần Hi cảm thấy ớn lạnh.
Ơn giời, lại có người gặp xui xẻo rồi.
***
Ở cùng Kỷ Thần Hi cả buổi sáng, đến trưa Tịch Cảnh Dương vẫn phải rời đi để đến công ty, vì sắp tới có rất nhiều việc cần anh phải giải quyết.
Tịch Cảnh Dương vừa rời đi thì Kỷ Hàn Phi gọi điện đến, Kỷ Thần Hi vừa ăn trái cây vừa xem TV, nhìn người gọi đến có chút bất ngờ mà bắt máy.
“Alo, cứ tưởng dạo này anh bận lắm, bảo em đừng tìm anh mà?”
“Tay không sao rồi chứ?” Kỷ Hàn Phi không dài dòng mà hỏi thẳng.
Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên:“Sao anh biết tay em bị thương?”
“Một tuần em lên hotsearch 8 lần, anh có thể không biết sao?”
Kỷ Thần Hi chột dạ gãi gãi đầu:“Lại lên hotsearch à? Cũng đúng, đêm qua có nhiều người quay video thật…”
“Anh gọi cho Evan mấy lần rồi không được, em ấy có ở chỗ em không?”
Nói đến Evan, Kỷ Thần Hi đương nhiên không dám để Kỷ Hàn Phi biết cô để cho em ấy ở chung với con chó sói Mặc Bắc Hàn, liền tìm chuyện khác để đánh lạc hướng:“Sao giọng anh mệt mỏi vậy? Anh bị thương à?”
Bên kia im lặng vài giây liền truyền đến tiếng cười khẽ:“Anh không phải đứa ngốc như em, bị thương thế nào được. Chẳng qua không gọi được cho Evan nên anh hơi lo lắng, nếu em ấy vẫn ở chỗ em thì được rồi. Anh còn có việc cúp máy trước đây.”
Không đợi Kỷ Thần Hi trả lời, điện thoại đã truyền đến mấy tiếng “tút” đều đều.
Kỳ lạ? Biểu hiện của Kỷ Hàn Phi thật sự rất kỳ lạ, giống như đang có chuyện gì đó giấu giếm cô vậy.
Chưa kịp suy nghĩ thì lại có người gọi điện đến, lần này là Kỷ Dược Phàm.
“Alo.”
Đầu dây bên kia không trả lời, Kỷ Thần Hi lần nữa lên tiếng:“Alo?”
“C…chị không sao rồi chứ?”
Kỷ Thần Hi bỗng ngẩng người, Kỷ Dược Phàm gọi cô là…chị?
“Kh…không sao, điều trị kịp thời sẽ không để lại sẹo.”
“Tên bạn trai của chị, còn ở cạnh chị không?”
“Không có, anh ấy đến công ty rồi, chắc chiều nay mới trở lại.”
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng, Kỷ Thần Hi nhíu mày:“Có chuyện gì thì nói đi, sao hôm nay cậu cứ ấp a ấp úng thế?”
…----------------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...