Lần này hai anh em nhà họ Phong không ngăn Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương nữa, cả hai cúi đầu im lặng tránh sang một bên để hai người rời đi.
Phong Duật nhìn bóng lưng cả hai, trong lòng có chút áy náy.
Tên đang nằm đất bên kia là sát nhân liên hoàn, vậy không còn nghi ngờ gì khi chính hắn ta đã tấn công Phong Tinh Nguyệt. Ấy thế mà…bọn họ không hề kiên nhẫn nghe người có thể là ân nhân cứu mạng của em gái giải thích, lại một mực buộc tội người ta.
Có vẻ như, lời xin lỗi của họ…đã muộn rồi.
“Anh hai, giờ chúng ta làm gì?”
Trạng thái của anh hai Phong không khác Phong Duật là bao, sắc mặt anh cũng vô cùng kém. Anh không chỉ cảm thấy có lỗi với Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương, còn thêm tức giận chính mình khi bản thân đã nói những lời quá đáng với hai người họ.
“Lời xin lỗi của chúng ta, chắc hẳn họ không muốn nhận rồi.”
“Vậy giờ chúng ta làm gì?”
Anh hai Phong liếc nhìn đạo diễn còn đang run bần bật quỳ trên nền đất, ánh mắt đanh lại rồi đi đến chỗ ông ta.
“Em gái tôi bị thương nghiêm trọng trong lúc quay hình, các người cũng không thoát khỏi liên quan. Đây cũng xem là các người đã vi phạm hợp đồng khi làm tổn thương đến thân thể của nghệ sĩ. Chúng tôi không yêu cầu quá cao, tiền bồi thường làm tròn cho ông ba ngàn vạn. Chuyện còn lại phiền ông làm việc với luật sư của tập đoàn Phong Thị.”
Vì giá trị thị trường của Phong Tinh Nguyệt vẫn kém hơn một bậc so với Tịch Cảnh Đăng, nên cát xê của cô cũng thấp hơn anh hai mươi vạn cho mỗi tập ghi hình. Ngoài ra, đòi tiền cũng chỉ là cách mà người nhà họ Phong xả giận giúp Kỷ Thần Hi, nên anh hai Phong cũng tùy tiện đưa ra một con số, chứ nếu là bình thường, số tiền lẻ này anh cũng chẳng quan tâm là mấy.
Nói xong, hai anh em nhà họ Phong cũng không nán lại nữa, cả hai ra xe mà Phong Duật đã gọi đến trước đó để đến bệnh viện xem tình hình của Phong Tinh Nguyệt.
Còn về tên hung thủ thật sự khiến em gái họ bị thương, có lẻ họ cũng chẳng cần bận tâm nữa. Chưa kể đến việc hắn ta bị Tịch Cảnh Dương dần cho một trận nhừ tử, thì với số lượng cảnh sát có mặt ở đó, hắn ta có mọc cánh cũng khó thoát.
Vũ Quang từ đầu đến cuối luôn im lặng quan sát chị gái, cậu cũng nhìn thấy vết thương bắt mắt trên vai của cô từ lâu nhưng lại không làm bất cứ hành động gì.
Không phải cậu không quan tâm chị gái mình, mà là cậu đang chờ đợi, đợi chị gái mình đứng ra giải thích cho Kỷ Thần Hi.
Hơn hai hết trong số những người có mặt ở đó, cậu là người biết rõ chuyện chị gái cậu và Phong Tinh Nguyệt đánh lẻ mọi người để đi cùng nhau, nên việc cô cả nhà họ Phong bị thương nhất định chị cậu cũng có liên quan.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, chị gái cậu không hề có ý định lên tiếng giải thích, cứ để mọi người mặc định việc tấn công là do Kỷ Thần Hi làm.
Cách ứng xử này của chị gái, thật sự khiến cậu rất thất vọng.
“Chị cũng bị thương rồi, không cần quay tiếp nữa, chúng ta đi thôi.”
Vũ Quang lạnh nhạt lên tiếng, xong cũng không đợi Vũ Tinh trả lời thì cậu đã quay lưng bỏ đi. Cặp chị em sinh đôi nhìn nhau, rồi cũng theo sau Vũ Quang rời khỏi tổ chương trình.
Vết thương trên vai Vũ Tinh đã ngừng chảy máu được một lúc, nhưng sắc mặt của cô vẫn rất nhợt nhạt.
Một viên cảnh sát trông thấy liền tỏ ý muốn hỗ trợ cô đến bệnh viện. Vũ Tinh nhớ đến Phong Tinh Nguyệt cũng đang ở bệnh viện gần đây, thoáng do dự một chút rồi cũng đồng ý theo viên cảnh sát đến bệnh viện.
Bốn đội chơi này chỉ còn duy nhất đội của Hàn Thiên còn ở lại, bởi vì trong số họ không một ai bị thương, cũng chẳng có ai bị chửi rủa, nên đương nhiên cũng không có chuyện vi phạm hợp đồng rồi.
Dù vậy, nhìn Kỷ Thần Hi đã bỏ đi, Lăng Vi và Hàn Duyệt cũng sốt sắn vô cùng, hai người cũng rất muốn đi theo, nhưng làm thế sẽ ảnh hưởng đến Hàn Thiên.
Ông anh số khổ làm sao không nhìn ra mấy đứa nhóc nhà mình nghĩ gì, anh lắc đầu thở dài nói:“Chúng ta cũng đi thôi.”
Hai mắt Hàn Duyệt sáng lên nhưng vẫn cố kiềm chế tỏ ra lo lắng:“Anh già, chúng ta đi được thật sao? Anh phải bồi thường số tiền gần năm ngàn vạn đó?”
Hàn Thiên nhíu mày đưa tay búng mạnh lên trán em gái:“Em bị ngốc đúng không? Bây giờ chỉ còn có chúng ta thì quay gì nữa, chưa kể, em không nhìn thấy viên cảnh sát kia đang nhìn lão đạo diễn với ánh mắt hình viên đạn à?”
Đúng như lời Hàn Thiên, kể từ lúc lấy lại được khẩu súng thân yêu, Trương Thành đã rất cố kiềm nén để không một phát tiễn người nào đó về với đất mẹ.
Chuyện nổ súng hôm nay, ông sẽ phải viết báo cáo khá dài để giải thích về nó rồi đây.
Phải chi ngài cố vấn nể mặt một chút, ông cũng chẳng khổ thế này!
Thật là quãi cả chưởng!
…----------------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...