“Cục trưởng Trương, tội đe doạ và phỉ báng ở Nước Z, phạt thế nào vậy?” Kỷ Thần Hi đưa tay che miệng ngáp một cái, bình thản hỏi.
Hai chân Trương Thành muốn nhũn ra, ông thật sự muốn rút súng, một phát tiễn cái tên già ngu ngốc kia đi cho rồi, sao hắn ta cứ kích thích tiểu tổ tông nổi cáu vậy?
Trước mặt nhiều người như thế, Trương Thành cố kìm chế bản thân, ra lệnh cho cấp dưới khống chế đạo diễn lại.
Đạo diễn cũng chẳng vừa, bị hai viên cảnh sát khoá tay liền gào thét như lợn bị chọc tiết:“Các người làm gì vậy! Mau bỏ tôi ra! À, tôi biết rồi, cô ta đã lăn giường với cả đám cảnh sát bất nhân các người, nên các người mới bao che cho cô ta như thế…”
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, phá tan mọi âm thanh khác, toàn trường rơi vào sự im lặng đến đáng sợ.
Đến ngay cả Kỷ Thần Hi cũng giật mình về phát súng vừa được bắn ra, ghim thẳng vào mặt đất dưới chân của lão đạo diễn, khiến mặt ông ta tái xanh, không dám thốt ra bất kỳ một âm thanh nào nữa.
Trương Thành nhìn khẩu HK USP trên tay người vừa nổ súng, trên trán ông mồ hôi túa ra như tắm.
Ông đưa tay sờ vào thắt lưng trống không của mình, ánh mắt khẽ động.
Từ khi nào? Từ khi nào mà khẩu súng của ông lại nằm trên tay của người đàn ông đáng sợ kia?
Khi tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người vừa nổ súng, thì không lâu sau đã có tiếng hét vang lên:“Giết…giết người!”
Một người hét lên, kéo theo hiệu ứng đám đông làm cho mọi người xô đẩy nhau bỏ chạy, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Ba tiếng súng liên hồi vang lên, khiến cho bước chân của tất cả mọi người dừng hẳn lại, không ai dám tiến thêm một bước nữa.
Trương Thành run rẫy nhìn người đàn ông, dù ba phát súng đó chỉ là bắn chỉ thiên, nhưng nó được bắn ra từ súng của ông, còn thêm phát ghim trên đất kia nữa. Nếu bị truy cứu, ông coi như toi đòi rồi!
Kỷ Thần Hi nhíu chặt hàng chân mày.
“Cảnh Dương.”
Tịch Cảnh Dương mặt lạnh như tiền, không hề có ý định thu tay, mà lần nữa chỉa súng vào đầu của lão đạo diễn đã quỳ bệch xuống đất từ lúc nào.
Dù thế anh cũng không quên trấn an cô gái của mình:“Anh có chứng nhận dùng súng từ quân đội.”
Kỷ Thần Hi biết, cô cũng biết anh không hề có ý định đe doạ mà thật sự muốn giết lão đạo diễn. Ban đầu ông ta có hơi quá đáng, nên cô muốn ở lại chơi ông ta một vố, nào ngờ lão già ngu ngốc kia lại dám mắng cô chứ.
Lúc này ngoại trừ cô ra, thì có là chúa cũng không cứu nỗi ông ta nữa rồi.
Kỷ Thần Hi đứng dậy, nắm lấy thân súng đưa lên cao, lạnh giọng:“Buông ra.”
Tịch Cảnh Dương không nhìn cô, tầm mắt của anh hoàn toàn nằm ở trên người đạo diễn, kẻ vừa mới dùng lời nói lăng nhục cô.
“Anh sẽ không sao.”
Kỷ Thần Hi nhận ra anh đã mất kiểm soát cảm xúc, đây cũng là một căn bệnh của anh, tuy chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài vì dù sao anh cũng kiềm chế rất giỏi. Thế nhưng, một khi đã phát bệnh, rất khó để anh bình tĩnh lại.
Cô không rời mắt khỏi cặp mắt đã tràn đầy ý hận của anh, nhẹ giọng:“Cảnh Dương, em sẽ giận đó.”
“Nào, bỏ xuống.”
Tịch Cảnh Dương mím chặt môi nhìn cô, đôi mắt anh lúc này không còn vẻ hiền hoà ấm áp như mọi khi, mà chỉ còn lại sự lạnh lùng xa cách.
Cùng lúc ấy, một cơn gió bụi thổi qua, cát dưới đất bay tứ tung, mọi người đều đưa tay lên che mắt của mình theo bản năng.
Ở góc nào đó, cô gái khẽ nhoẻn miệng nở một nụ cười ấm áp, kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi anh người đàn ông.
Quả nhiên, khẩu súng trong tay anh, ngay lập tức rơi xuống đất.
Chỉ là chuồn chuồn lướt qua mặt nước, nhưng xúc cảm chân thật vẫn còn vương trên môi, khiến cho sát khí chết chóc trên người anh vơi đi gần hết.
Bỗng dưng anh nhớ đến một câu nói: Dỗ người yêu không khó, hôn một cái là được. Nếu một nụ hôn không thể giải quyết được, vậy cứ hôn thêm lần nữa.
Gió cát dần biến mất, mọi người lần nữa nhìn về phía cặp đôi hung thần ác sát, sau đó khẽ thở phào khi trên tay người đàn ông không còn giữ lấy khẩu súng nữa.
Kỷ Thần Hi cũng nhanh chân đá khẩu súng dưới đất về chỗ Trương Thành, sau đó không nói không rằng kéo tay Tịch Cảnh Dương rời đi.
Tiền ấy mà, lúc nào đòi chẳng được.
Vẫn đỡ hơn để bạn trai thân yêu ở lại cho tên già ngu ngốc kia chọc giận, lại phải khiến tay anh dính máu.
Trương Thành nhìn thấy khẩu súng thân yêu thì cũng vội chụp lấy. Cũng may chưa xảy ra thương vong, nếu không lần này ông chết chắc rồi.
Diệp Mộc Âm và Tịch Cảnh Đăng lặng người nhìn hai người rời đi.
Diệp Mộc Âm:“Giờ sao đây? Cần đòi tiền nữa không?”
Tịch Cảnh Đăng:“Phải đòi, cứ để chị dâu đưa anh ấy đi đi, nếu để anh ấy ở lại, có khi chúng ta chưa đòi được tiền thì lão đạo diễn đã ngủm rồi.”
Diệp Mộc Âm:"…"
…----------------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...