Song Trọng Sinh Trọng Tự


Editor: Lưu Hii
Giọng điệu cùng với ngữ khí “Bạch liên” quen thuộc này làm cho Tần Vân Sam có chút ngốc, nàng ta muốn mở miệng nói cái gì đó, liền nghe Tạ Trọng Tự nói trước, “Nương nương, ta có chút mệt mỏi, không thể tiếp đãi được nữa! Diệp Trúc, tiễn nương nương ra ngoài.”
Tần Vân Sam sắc mặt trắng bệch, không kịp ngăn cản Diệp Trúc bưng cái tráp ngọc đựng kim thoa kia tới, sau lại trơ mắt nhìn cung nữ nhận lấy đồ bổ mà nàng ta đem đến, sau đó đổi bằng lễ vật quý giá hơn.

Này....!Không phải là thứ nàng ta muốn mà!
Nàng ta thiếu một chút trang sức này sao?!
“Nương nương.” Diệp Trúc làm xong mọi chuyện, ôn nhu mở miệng, “Nô từ tiễn ngài hồi Bồng Lai điện.”
Sau đó dẫn đầu cất bước ra khỏi đại điện.
Tần Vân Sam chỉ có thể cắn răng đuổi kịp, không cam lòng mà rời đi.

Chờ hai người bọn họ đi rồi, tâm tình của Tạ Trọng Tự không tồi.

Trang sức của nàng có cả sọt, nửa đời người cũng dùng không hết, vừa hay có thể đưa cho Tần Vân Sam.

Tần Vân Sam mặc quần áo và trang điểm theo phong cách thanh thang quả thuỷ*, không có khả năng nàng ta dám đem những kim thoa vàng bạc nàng tặng cắm lên đầu.

(*Thanh thuần tới mức vô vị nhạt nhẽo.)
Đồ vật có khắc dấu ấn của Hoàng gia cũng không thể mang đi bán lấy tiền.

Chỉ có thể dùng để tặng lại hoặc là ban thưởng cho kẻ khác.

Nàng cũng thuận tiện biết được Tần Vân Sam qua lại mờ ám với ai.

Tóm lại, những trang sức đó, đối với Tần Vân Sam mà nói, ngoại trừ làm cho nàng ta ấm ức ngột ngạt, còn xoá bỏ đi giá trị của những thứ đồ bổ quý giá mà nàng ta tặng cho nàng.
Nhìn Tần Vân Sam bị nghẹn ở họng như vậy, Tạ Trọng Tự vô cùng vui vẻ.

Thị tộc của Tần gia thống lĩnh, bá chiếm một phương, chèn ép bá tánh.

Ngoài sáng trong tối, náo loạn quấy phá triều đình không ít.

Từ từ rồi sẽ đến.

Không biết Tạ Trọng Tự đang nghĩ đến cái gì, mắt hạnh mang ý cười, mí mắt cong cong.

Dù sao thì tương lai còn dài.....!
Nàng có thể đem đám u nhọt ngoan cố này nhỏ sạch tận gốc.

*
Vọng Đô nằm giữa lòng Đại Tề, dòng người náo nhiệt từ nam chí bắc, phong cảnh bốn phương tám hướng, phồn hoa tráng lệ.

Nhưng cũng có nơi thanh u*, ví dụ như chùa Hàn Sơn.

(*thanh tịnh và đẹp đẽ, đẹp và tĩnh mịch.)
Hôm nay, ánh nắng rực rỡ trãi đều mọi ngóc ngách của ngôi chùa, oanh tước* líu lo trên cành cao, hót vang uyển chuyển.


*Chim oanh và chim se sẻ


Tăng nhân đang quét hơn ngàn bậc thang, nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, chào “Ai! Tuyên công tử đến đấy à?”
Tuyên Giác mặc trang phục như những công tử nhà bình thường, bạch y quan* tím, bên eo treo sáo ngọc, nghe thấy liền cười kẽ gật đầu, “Tiểu sư phụ, trụ trì mời ta đến.”
*kim quan đội đầu

Nói đến cũng quái, khi Tuyên Giác không cười, thậm chí mặt còn lạnh lùng hơn vị huynh trưởng mặt lạnh như Tu La luôn bày vẻ người sống chớ lại gần, nhưng khi khoé môi chàng cong lên, lại hệt như ánh nắng rọi lên tuyết trắng, làm cho người ta không tự chủ được muốn thân cận.

“A? À!” Tiểu tăng nhân chỉ về phía biệt viện, “Công tử đến sớm rồi, sư phục tám phần là vẫn còn ngủ.”
Tuyên Giác hành lễ với hắn, lặng yên không tiếng động đi vào biệt viện.

Thiên điện* của ngôi chùa đã có thâm niên, tường đỏ phủ đầy rêu xanh, mái vàng cũng bị hỏng hóc.

Nhưng tượng Phật bên trong vẫn trang nghiêm như cũ, bảo tương quang hoa, vê hoa rũ mắt, ngắm nhìn thương sinh**.

*Thiên điện: Điện thờ.

**倒是里面的佛像,庄严依旧,宝相光华,捻花垂眸,端视苍生: đại khái là miêu tả Quan Thế Âm Bồ Tát, chịu Hii dịch không nổi nên để hán việt luôn.

Bên trong đệm chăn có người nằm, hơi thở đều đều ngủ say.

Tuyên Giác không làm ồn tới lão, chàng đứng cách tượng Phật ba thước, rũ mắt cúi đầu, chấp tay vái ba vái.

Sau đó đến bên cờ án mà ngồi, lẳng lặng phục bàn* cờ tàn**.

(*复盘: là thuật ngữ trong môn cờ (cờ vây, cờ tướng....), sau khi kết thúc một ván đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ, qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu, suy nghĩ về các nước đi, ưu điểm, nhược điểm, tích luỹ kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp những nước cờ tương tự.

残局: ván cờ đã kết thúc.)
Một lát sau, người nằm trên mặt đất duỗi người “A ha” một tiếng, xoa mắt đứng dậy gọi tên tự của chàng, “Ồ, Ly Ngọc tới rồi à.

Giờ nào rồi?”
“Vẫn còn sớm.” Tuyên Giác nói.

Trụ trì duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, thấy mặt trời đã lên đỉnh của thiên điện, rầm rì nói, “Đã đến giờ Tỵ* rồi.

Lần sau cứ trực tiếp đánh thức lão là được rồi, là ta mời ngươi đến đây chơi cờ, không lý nào lại bắt ngươi chờ được.”
(*Từ 9 giờ đến 11 giờ trưa.)
Tuyên Giác cười khẽ nói, “Lần sau sẽ gọi ngài.”
Hai người chơi cờ rất chậm, một ván mà mãi chưa xong, đã đến giờ ngọ, trên mái hiên có vài con chim én bay đến, tiếng kêu non nớt mà mềm mại.

Trụ trì vò cái đầu trọc không một sợi tóc, nhíu mày nói, “Không được, nước cờ vừa rồi của ta không ổn, phải đi lại thôi.”
Tuyên Giác không cho, “Cờ đã hạ không được đi lại.”

Hành kinh chi sự, định cục kí thành.

Lạc tử đương bất hối*.

(*行经之事,定局既成
落子当不悔: đại khái theo Hii nghĩ là việc làm hôm nay đã định trước kết quả ngày mai, ngày mai hối hận cũng không thể sửa được.

Dịch ra nói kì lắm nên để luôn hán việt.)
Trụ trì nháy mắt cười nói, “Không, không, trời cao đối với con người luôn bao dung, thiên vị, lạc tử khả hối*, đời người cũng có thể như vậy.”
(*落子可悔 đại khái là mọi chuyện đều có thể hối hận, đều có khả năng sửa chữa lỗi lầm.)
Tuyên Giác sửng sốt, chàng không đáp lại, lão hoà thượng vân vê con cờ, sau đó lão còn hùng hồn dõng dạc nói, “Mà bần tăng đây, chính là người được trời thiên vị!”
“....” Nhìn lão hoà thượng giả ngây giả dại, Tuyên Giác cực kì ôn hoà, chàng không tức giận, chỉ hờ hững nói, “Đại sư, nước cờ này của ngài, chưa chắc sẽ hơn như trước.”
Trụ trì nhanh chóng điều chỉnh mấy nước cờ, không quá ba lần hạ cờ liền trừng mắt ngạc nhiên nói, “Không phải chứ?”
Tuyên Giác vân đạm phong khinh ném quân cờ trong tay vào hộp cờ.

Vừa rồi, nếu trụ trì không đi lại nước cờ đó, có lẽ ít nhất thì hai người bọn họ có thể chém giết thêm một lúc nữa.

Bây giờ thì.....!
Chàng đã thắng.

Trụ trì nghiêng đầu liếc nhìn tượng Phật, dứt khoát ném con cờ đi, “Ai nha, chưa xong đâu, chưa xong đâu, có người tới tìm ngươi kìa.”
Nhìn thấy đã biết lão không muốn nhận thua.

Tuyên Giác nghi hoặc nhướng mày, liền nghe thấy ngoại viện truyền tới âm thanh ồn ào, “Ly Ngọc?? Có đó không??!”
“Thích tiểu tướng quân hồi kinh rồi?” Trụ trì bưng ly trà lạnh uống một ngụm, “Nghe thanh âm này, dường như có vẻ đã gặp chuyện rất cấp bách.

Nếu không cũng không đến mức vượt đường xa đến đây.”
Chùa Hàn Sơn hơn ngàn bậc thang, muốn đến được đây cũng phải mất hơn nửa canh giờ.

.....!Thích Văn Lan.

Ánh sáng xuyên qua những ô cửa sổ, phủ lên người Tuyên Giác như muốn cho chàng một chút ấm áp, chàng cụp mắt rũ mi, ánh mắt sâu kín nhìn không ra hỉ nộ, nhưng hàm dưới lại nghiến chặt.

Thích gia trong triều chạm vào là bỏng tay, Thích lão tướng quân đóng quân ở biên cương đã lâu, có thể gây ra những ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa, nữ nhi là Thích Quý phi lại đang chưởng ấn lục cung.

Mà Thích Văn Lan, là con lúc tuổi già mới có, mẫu thân và thân tỷ đều sủng ái, nuông chiều không thôi.

Nếu không phải sinh ra tại nơi chiến trận liên miên, lâu lâu bị phụ thân hắn ném đến Tây Bắc ăn cát uống gió, tốt xấu gì tính cách cũng được tôi luyện trở nên đanh thép, quyết đoán, bằng không chỉ sợ bị dưỡng thành kẻ bại hoại, phế vật.

Cùng hắn quen biết cũng đã bốn năm, nếu tính thêm kiếp trước......!thì cũng hơn hai mươi năm.


Văn nhân thích lấy tên thanh lịch, mà hai người bọn họ hoàn toàn đối lập nhau, lúc ở kinh thành, hai người đều như hình với bóng, nhưng luôn xảy ra cạnh tranh ngầm, mặc kệ là cái gì, bọn họ luôn muốn tranh cao thấp một phen.

Dường như có tăng nhân chỉ cho hắn hướng đi, sau lại khuyên chốn Phật môn không nên ồn ào, nên âm thanh của Thích Văn Lan nhỏ đi nhiều, hắn cất bước đi vào.

Hắn mang hơi thở của thiếu niên, cợt nhã khinh cuồng, tóc vấn cao, trên vai mang giáp, sau lưng đeo kiếm, nhìn thấy hai người đang đánh cờ trong điện, hớn hở vui mừng nói, “Mấy ngày trước ta đến Tuyên gia tìm ngươi, nhưng ngươi đều không có nhà.

Không thể chờ được nữa nên muốn đến đây thử vận may, quả nhiên ngươi đang ở nơi này a.”
Thích Văn Lan từ biên cảnh về kinh.

Tuyên Giác không muốn gặp hắn, dù ở nhà cũng bảo người hầu mượn cớ có việc bận, không ngờ là vị tổ tông này lại đuổi giết đến tận trên núi, chàng nhạt nhẽo hỏi, “Chuyện gì?”
Thích Văn Lan trời sinh không biết nhìn ánh mắt người khác, hắn không phát hiện sự xa cách khác thường của Tuyên Giác, đè thấp giọng nói, “Phụ thân bảo ta quay về, điều tra một số việc, ta......”
Hắn nhìn trụ trì đang cười tủm tỉm, muốn nói lại thôi, mà trụ trì lại ước gì có thể phá bỏ ván cờ này, lão liền nói, “Bần tăng có khách phải tiếp đãi, ta đến trước điện bồi khách hành hương, hai vị cứ chậm rãi trò chuyện.

Nếu không vội, hãy lưu lại dùng một bữa cơm chay.”
Nói xong, liền muốn phá ván cờ rồi rời đi.
Nào nghĩ đến Tuyên Giác đã thuộc lòng bố cục ván cờ lúc nãy, chàng đã nhớ tất cả vị trí của các quân cờ, còn tiện tay giúp trụ trì thu hồi quân cờ, vân đạm phong khinh nói, “Được, ngày khác chúng ta tiếp tục.”
Trụ trì vừa ra khỏi thiên điện, nghe ra ý tứ của chàng không kết thúc không buông tha, thì suýt chút nữa ngã sấp mặt trên bậc thang đầy rêu xanh, lẩm bẩm lầm bầm rời đi.

Thích Văn Lan lúc này mới tiếp tục mở miệng, “Gần đây người rảnh không, giúp ta một chút?”
Tuyên Giác uyển chuyển cự tuyệt, “Phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu sang năm.”
Thích Văn Lan bấm tay tính tính, “Không phải còn đến một năm rưỡi nữa sao.

Với tiêu chuẩn của ngươi, bây giờ ngồi đây ôm chân Phật cũng vượt mặt muôn người.” Hắn ngồi xuống trước mặt Tuyên Giác, đau đầu bất đắc dĩ nói, “Ngươi cũng biết ta thế nào mà, ta không thể phân biệt được mấy cấp bậc quan lại trong triều, vừa nghe thấy giọng lưỡi của đám quan lại đó liền đau đến sọ não.

Coi như giúp huynh đệ một chuyện đi, lần sau sẽ mời ngươi uống rượu, được không?”
Cái chày gỗ nghe không hiểu ám ý này, Tuyên Giác đành phải lấy Tuyên Tông ra trấn trước mặt, “Huynh trưởng không cho phép ta xen vào những việc này.”
Nhắc đến Tuyên nhị Diêm La Vương, Thích Văn Lan rất kính nể, nói “Vậy thì chúng ta lén làm, không cho huynh ấy biết.”
Tuyên Giác “.....”
Phản phất như tất cả lửa giận cùng nỗi hận của kiếp trước đang đập thẳng vào mặt, chàng hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải thật bình tĩnh, mới nói, “Thích tướng quân muốn ngươi tra chuyện gì?”
“Binh mã và lương thảo sẽ được vận chuyển đến tiền tuyến vào năm tới.” Thích Văn Lan giải thích, “Lương thảo là do Binh Bộ điều động và vận chuyển, tuy phải qua tầng tầng khống chế, nhưng thật ra cũng không phải vấn đề lớn.

Chỉ là ngựa, năm trước cũng đưa một đám ngựa đến biên cương phía tây, nhưng đều không thể dùng, không bệnh chết thì cũng mệt mỏi mà chết.

Phụ thân ta cảm tháy có điều gì đó mờ ám, nên muốn ta quay về xem xét thử.”
Tuyên Giác đang chuẩn bị đứng dậy, sau đó định chỉ điểm vài câu rồi sẽ tìm cớ thoái thác, bỗng nhiên khựng lại, chàng ngạc nhiên hỏi, “Phó tướng dưới trướng tướng quân, tòng quân, ngang hàng ngang vế trong kinh cũng có không ít, thế nhưng lại bảo ngươi đi tra? Cố Đô uý đâu?”
“Ba ngày trước hắn hồi biên quan rồi.”
“Thường tướng quân?”
“Khó có khi được về nhà, chắc đang ôm lão bà và hài tử trên giường, phụ thân ta nói lúc này đi quấy rầy người ta thì quá thiếu đạo đức.”
“Nhan phó tướng?”
“Nhan Thư tướng quân?” Thích Văn Lan lúc này mới đứng đắn vài phần, “Chuyện này vốn là do hắn tra, ta chỉ phụ trách mang thư về nhà.

Nào ngờ, hắn phụ trách nghênh công chúa hồi kinh, không biết sao, lại chậm bốn năm ngày so với ước định ban đầu, lúc sau lại có tuyết rơi, không thể hồi biên cảnh, tin tức phụ thân ta truyền không đến, dứt khoát giao việc này cho ta.

Còn nữa, Nhan Thư phụng mệnh Bệ hạ làm việc, nên không thể bỏ dở giữa chừng.”
Tuyên Giác trầm mặc một lát, mới nói, “Là đón vị điện hạ ở bên ngoài ba năm đó sao?”
Nhắc đến Tạ Trọng Tự, tinh thần Thích Văn Lan tỉnh táo hẳn lên, “Đúng đúng, Tạ.....!Nhĩ Ngọc công chúa.

Nàng cũng thật là, về Vọng Đô cũng không báo cho ta một tiếng.

Sau khi ta đến bái phỏng Nhan Thư mới nghe hắn nói đến.”
Tuyên Giác rũ mi trầm mặc không đáp mà nghe hắn nói một lúc lâu, chờ đến khi cái chày gỗ không nói chuyện nữa, mới nhàn nhạt nói, “Tìm một ngày trời trong nắng ấm, đi đến Thủ Chuyết viên một chuyến đi.”

Thái Bộc Tự chưởng quản ngựa, mà Thủ Chuyết viên lại gần với Thái Bộc Tự, là nơi mà Hoàng gia và các quý nhân trong kinh thành nuôi dưỡng kì trân dị thú.

Thích Văn Lan cho rằng chàng đã đồng ý, muốn âm thầm điều tra, nhẹ nhàng thở ra.

*
Tạ Trọng Tự hồi cung đã hơn một tháng.
Lúc đầu Diệp Trúc vẫn còn xa lạ với nàng, Tạ Trọng Tự cố ý tiếp cận với nàng ta.

Diệp Trúc là người Mạc Bắc, dân du mục, Tạ Trọng Tự liền trò chuyện về chim ưng liệt mã, về những cánh đồng tuyết trắng sẽ biến mất vào mùa hè để lộ ra những rễ cây cổ thụ, bão cát cuồng phong, còn có các bộ lạc sống cạnh nhau cùng nhau lửa trại tiệc tối.

Thường xuyên qua lại, cuối cùng Diệp Trúc cũng thân cận với nàng.

Có hôm, khi nhắc đến dê bò béo tốt cùng tuấn mã của nhà Diệp Trúc, Tạ Trọng Tự ngồi trong đình nhìn liễu rũ xuống hồ xuất thần.
Nàng lẩm bẩm, “Trong cung thật là buồn chán.”
Gần đây Tạ Trọng Tự chỉ ru rú trong cung, thứ nhất là vì tiết xuân se lạnh, thứ hai là vì muốn tránh những nơi Tuyên Giác có khả năng xuất hiện, nàng cũng lười đi đây đó trong kinh trong thành.

Nhưng hôm nay ánh nắng ấm áp trời cũng trong vắt, không hề lạnh lẽo, nàng khoác áo ngoài, nói với Diệp Trúc, “Tiểu Diệp Tử, ta dẫn ngươi đến trường đưa ngựa cưỡi ngựa.”
Diệp Trúc đương nhiên rất vui vẻ, an bài thu thập thoả đáng, cùng Tạ Trọng Tự đến Thủ Chuyết viên, hỏi “Điện hạ, ngài biết cưỡi ngựa ạ?”
“Đương nhiên.” Tạ Trọng Tự ngẩng đầu cười, “Quỷ cốc núi non vờn quanh, cao nguyên thung lũng cỏ mọc cao chim oanh bay lượn, rất nhiều người cưỡi ngựa đến đó thăm thú thưởng ngoạn phong cảnh.

Ta cũng học một một ít da lông....!Ủa? Ngựa của Thích gia?”
Ở đây không chỉ có sư hổ*, bạch tượng** mãnh thú các loài, mà triều thần quý tộc cũng sẽ đem liệt mã nhà mình ở nơi này.

Chẳng hạn như Tạ Trọng Tự đã gửi con ngựa hãn huyết Tây Vực đỏ như lửa của mình ở đây, vì nơi gần bên cạnh có đồng cỏ rộng lớn, thích hợp để nuôi và huấn luyện.

*Sư hổ là loài lai giữa sư tử và hổ

**Bạch tượng là voi trắng khá hiếm

Cho nên, chợt thấy con thiết huy mã của Thích gia, Tạ Trọng Tự cũng không nghĩ nhiều, đến khi đi vào vài bước, nhìn chữ nhỏ bên cạnh con thiết huy mã mới kinh ngạc nói, “Văn Lan hồi kinh rồi? Đây là toạ kỵ của hắn.”
Thích Văn Lan chạy tán loạn khắp Đại Tề, thỉnh thoảng sẽ đi biên quan giết địch để rèn luyện, có khi chạy xuống phía nam diệt trừ thổ phỉ, nhưng phần lớn thời gian hắn đều đi nhong nhong trong kinh thành.
Thủ Chuyết viên cũng là nơi hắn rất yêu thích.

Đời trước, lúc nàng hồi kinh quên thông báo cho Thích Văn Lan biết, cũng ở Thủ Chuyết viên gặp được hắn.

Vị gia này còn hờn dỗi lúc lâu nữa.

Thật khéo, nàng đang muốn gặp mặt Thích Văn Lan để nhìn hắn một cái.

Đang nghĩ ngợi, liền nghe được âm thanh của Thích Văn Lan từ nơi không xa truyền đến, “Mới tới ba con ưng, nhìn rất giống con mà Nhĩ Ngọc thuần hoá trước kia, há, ta cũng muốn thuần một con, nhưng mà quá tốn thời gian.”
Thích Văn Lan một thân áo chàng ngắn tay bó màu xám tro, sườn mặt tuấn tú ổn trọng dần dần rút đi tính trẻ con thời niên thiếu, sờ sờ cằm, nói với người bên cạnh, “À đúng, trước kia lúc truyền tin cho Bệ hạ, ta gặp nàng trong nhóm người nuôi ưng.”
Tới rồi?
Tạ Trọng Tự nghiêng tai, xoay người ngước mắt, nhìn về phía hắn.

Vừa nhìn thấy, thân người của Tạ Trọng Tự cứng đờ tại chỗ.

Thích Văn Lan vẫn là thiếu niên cợt nhả lông bông, người bên cạnh, là một thiếu niên có vóc người giống hắn, bạch y trường tụ, mày kiếm thâm thuý, trong mắt mang ý cười trong trẻo, dù chỉ đứng nơi đó, cũng hệt như phong quang tế nguyệt*, xuân sắc lưu luyến.

(*Gió trong, trăng tỏ.)
Chàng gật đầu, nhẹ giọng cùng Thích Văn Lan nói gì đó.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui