Editor: Lưu Hii
Màu mắt của Tuyên Giác so với người bình thường thì nhạt hơn một chút, nếu đứng dưới ánh nắng mặt trời, thì chính là màu hổ phách nhạt, như lưu ly rực rỡ lưu chuyển.
Nếu trong đếm tối, dưới ánh nến mờ ảo, mắt chàng như phản chiếu ngàn vì sao trên trời.
Lúc này đây, gần trăm chùm pháo hoa từ hơn mười con thuyền trên kênh đào bắn lên, làm đêm tựa như ngày.
Dương Châu mười dặm phồn hoa, nhân gian vạn vật mềm mại dịu dàng, tất cả như rơi hết vào mắt chàng.
Tạ Trọng Tự trông về phía xa xa, xem pháo hoa, xem người, xem pháo hoa rực rỡ trong mắt người.
Tuyên Giác như cảm giác được, chàng nghiêng đầu cười ôn nhu, vươn tay về phía nàng.
Ý của Tuyên Giác đương nhiên không phải là muốn dắt tay nàng, mà là dẫn đường, trong nháy mắt, chàng thu tay về.
Dân chúng chen chúc, Tạ Trọng Tự đi sau lưng chàng, hai người như hai con cá giữa đại dương mênh mông mờ mịt, chậm rãi phá vỡ dòng nước đi tới bên kênh đào.
Bên bờ kênh người cũng không ít, làm người ta phát rồ hơn chính là, dù đây không phải đường phố nhưng những người bán hàng rong tụ tập vô cùng đông đúc.
Ăn uống thưởng nhạc, trang sức đồ cổ, cái gì cũng có, toàn bộ tinh hoa của Dương Châu đều bày ra trước mắt.
Tạ Trọng Tự bị “toàn bộ tinh hoa” này ép tới mức thở không nổi, Tuyên Giác đứng yên lặng ở phía trước, chừa cho nàng một khoảng trống, chàng nói “Thuyền hoa tới.”
Phía trên kênh đào, một con thuyền đầu rồng đuôi phượng rẽ nước đi tới, theo sau là bốn năm con thuyền nhỏ hơn, pháo hoa được bắn lên từ những con thuyền nhỏ này.
Bên trong thuyền hoa ánh đèn vô cùng rực rỡ, y hương tấn ảnh, dù đứng trên bờ nhưng vẫn ngửi được hơi thở tiền tài xây lên hương vị phú quý.
Lúc nãy ở xa, pháo hoa liên tục nở rộ từng chùm như gấm lụa.
Tạ Trọng Tự mở miệng thốt lên, “Đến gần còn đẹp hơn.”
Lúc này nàng mới hoàn hồn, nhớ tới lúc nãy nói không ngớt về lão tổ tông với tên sư phó, nàng sững sờ chút rồi nói “Ngươi nói lúc nãy ta ‘cao đàm khoát luận’*, nếu như Cao Tổ lão nhân gia ngài ấy nghe được, sẽ không tức giận tới thổi râu trừng mắt, bò từ quan tài ở Hoàng lăng ra túm lấy ta mà dạy dỗ chứ?”
(*Bàn luận viển vông, ba hoa khoác lác.)
Tuyên Giác “....!Chắc chắn là không đâu.”
Tề Cao Tổ Tạ Sâm, hẳn là sẽ không thèm làm ra hành động “thổi râu trừng mắt” không phong độ thế đâu.
Huống chi, Cao Tổ là một kỳ nhân, khởi binh ở phía nam, chiến thắng dồn dập.
Sau khi đứng ở vị trí cao nhất, trong triều trên dưới không một ai dám nói hai lời.
Nói không chừng khi nghe những lời li kinh phản đạo* đó, ngài ấy có thể sẽ cười khẽ mà cho qua.
(*Trái luân thường đạo lí.)
Tạ Trọng Tự chột dạ sờ sờ chóp mũi, rốt cuộc thì dù sao nàng cũng đã nói những lời đại nghịch bất đạo đó, dám đem giang sơn Đại Tề chắp tay nhường cho người, tuy nàng cảm thấy chuyện “nhường” này là điều đương nhiên...!Họ của người ngồi trên ngai vàng luôn luôn thay đổi, đời trước nàng đã trải qua việc này tận ba lần.
Tay người nắm giữa ngọc tỉ luôn luôn thay đổi, chỉ có đại địa tuyên cổ* là vĩnh hằng.
(*Trái đất.
Truyện cổ đại nên mình để Hán Việt cho nó hay.)
Mà giờ phút này, trên thuyền hoa vang lên tiếng nhạc sôi động, hệt như thiên đường chốn nhân gian.
Diệp Trúc đứng ở lan can thuyền, bên tai là tiếng đàn sáo náo nhiệt, so với hoàng cung chỉ sợ hơn chứ không kém.
Nàng ta không dám đến gần đám đông, chỉ đứng ở xa xa, sợ có kẻ phát hiện ra chút sơ hở nào đó, đến lúc đó chắc chắn sẽ gây ra hoạ lớn.
Nàng ta bốc một cái bánh hoa quế bỏ vào miệng nhấm nháp, nhìn về phía những ngọn đèn dầu yếu ớt trên bờ, Diệp Trúc còn đang định tìm bóng dáng của Tạ Trọng Tự, bỗng nhiên nàng ta nghe được tiếng bước chân dồn dập ở phía sau.
Một thị vệ mặc hắc y, hông mang bội đao, gã nhanh chóng lướt qua người Diệp Trúc đi đến Nội Các ở tầng cao nhất của thuyền hoa.
Diệp Trúc cho là hắn là thị vệ của gia đình giàu có nào đó, liền thu hồi ánh mắt, sau đó vô cùng chăm chú thưởng thức cảnh đêm trước mắt.
Thành Dương Châu thật đẹp mắt a, nếu sau này có cơ hội, đi tới đây mua nhà dưỡng già, thoải mái vô cùng.
Mà tên thị vệ mặc hắc y kia đang dẫm lên từng bậc thang gỗ màu tím, đi tới trước cửa Nội Các lớn nhất, hắn cẩn thận nói với tên canh cửa một câu gì đó, sau khi thông báo được xác nhận, sau mới nhanh nhẹn bước vào trong.
Dù cho có vé thuyền nhất đẳng, thì không phải ai cũng có thể vào Nội Các như thế.
Trong này còn xa hoa hơn nữa, trên mặt đất trải một tấm thảm Ba Tư mềm mại, một tấm bình phong mờ ảo ngăn cách chỗ ngồi và sân khấu, trên sân khấu, những vũ nữ Đông Yến quyến rũ đang nhảy múa với tư thái vô cùng lả lướt.
Chỗ ngồi cũng không có nhiều người lắm, đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, nam nữ già trẻ đều có.
Khách và chủ tẫn hoan, thỉnh thoảng nâng ly chạm chén, rồi nói với nhau vài câu.
Nhưng người đang ngồi ở giữa lại thu hút ánh nhìn nhất.
Đó là một nữ nhân, nàng ta khoanh chân ngồi đó, y phục trên người vô cùng hoa lệ, lụa y màu tím đính những viên ngọc lấp lánh, phác hoạ ra thân hình quyến rũ phập phồng.
Nàng ta có lẽ đã ba bốn mươi tuổi, là lúc thanh xuân đã trôi qua, nhưng nàng ta vẫn là một đoá hoa diễm lệ rực rỡ không một ai dám hái, mặc dùng vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt của những người ở đây đối với nàng ta đều là tôn kính khách khí, không có chút nào là quá phận.
Đuôi mắt của nàng ta đảo qua, nói với tên thị vệ, “Trương Bình không tới thì thôi, không cần phải phái người tới thông báo.” Nàng ta gõ gõ ống thuốc* trong tay, làm cho tro tàn bên trong rơi ra hết, hút một hơi sau đó chậm rãi nói, “Ta cũng không ăn thịt người.”
Tên thị vệ cung kính hành lễ, “Sở đại đương gia.” Sau đó lắc đầu nói, “Đều không phải ạ.
Đại nhân sẽ tới ngay lập tức.
Từ giờ đến lúc cập bến tiếp theo còn phải cần nửa canh giờ nữa, hắn có chuyện quan trọng cần xử lí, nên bảo ta đến báo cho ngài.”
Sau khi nói xong, hắn định bước tới gần để nói chuyện riêng với nàng ta.
Sở tiểu thư đưa tay chặn lại, nàng ta cười nói, “Xung quanh đều là bằng hữu, không có chuyện gì là tư mật khó nói cả.
Ngươi cứ đứng đó tự tiện nói là được.”
Nàng ta đối với minh hữu* quyền quý xung quanh lấy lòng, tên thị vệ đương nhiên sẽ không dám làm nàng ta mất thể diện, một năm một mười đem chuyện Trương Bình muốn gã chuyển lời nói rõ ràng, sau đó chờ nàng ta định đoạt.
(*Đồng minh)
Sở tiểu thư không hiện hỉ nộ mà dụi tàn thuốc, sau đó quay đầu nhìn về người ngồi đối diện cách nàng ta không xa, gã là một thiếu niên có khuôn mặt giống nàng ta đến năm phần, nói “Nhị đệ à, chuyện lông gà vỏ tỏi người gây ra, ta giúp người dọn dẹp cục diện rối rắn một lần, ta cũng không có tinh lực giúp người lần thứ hai đâu, hiểu chứ? Tự mình xử lí đi.”
Người xung quanh cùng với Sở gia đều là châu chấu trên một sợi dây, chuyện năm đó một số người đã nghe được, còn số người kia thì chưa từng nghe qua.
Những người chưa từng nghe qua đương nhiên tim gan cồn cào vì tò mò, nhưng muốn hỏi cũng không dám hỏi, lại có người lớn gan nói, “Ồ, vị quan này tới từ Kinh thành không phải tới để tra thảm án ở Ngõ Bạch Mã sao, chuyện này thì cùng Sở nhị gia có quan hệ gì chứ!”
Gã vốn dĩ định khuyên Sở nhị không cần phải hoảng, nhưng khi dư quang liếc nhìn tới thiếu niên đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng liền nghi hoặc mà ngậm miệng.
Sở tiểu thư phun ra làn khói thuốc, nói “Không sợ các vị chê cười, chuyện Ngõ Bạch Mã năm đó, chuyện nhỏ của Lương gia việc Lương tiểu thư nhảy giếng tự sát, là do bị tiểu tử này trêu chọc mới tự sát.
Để đưa hắn ra ngoài, ta đã tốn rất nhiều sức lực, cũng may thù lao cuối cùng cũng không nhỏ.”
Giọng nói của nàng ta bình thản, nhưng cũng đủ làm cho mọi người xung quanh kinh hoảng, lông tơ sau lưng đều dựng thẳng.
Những người không hiểu nội tình phía sau, nhưng thấy được kết quả sau đó, bị thủ đoạn độc ác của nàng ta doạ tới phát hoảng.
Còn những người sớm đã hiểu được nguyên do phía sau, nhưng nghe nàng ta bình bình thản thản nói ra, trong lòng họ cũng hoảng đến không nghĩ được gì khác...
Đem chuyện này nói ra công khai với bọn họ, là muốn mang bọn họ trói chặt với Sở gia trên thuyền này đây mà, trói vô cùng chặt chẽ a!
Sở nhị hiển nhiên không có lòng dạ như trưởng tỷ của gã, gã trầm mặt sau đó phân phó với loạt thị vệ của Sở gia đang đứng phía sau, “Đi, thừa diệp không có ai, đi tra tên quan tới từ Kinh thành đó, cùng với hai gã sai vặt của hắn, có cái gì không ổn lập tức quay về hồi báo!”
Đám ám vệ gật đầu đáp ứng, một người rồi lại hai người xốc mành che lên, nối tiếp nhau nhảy vài kênh đào, mũi chân chúng điểm nhẹ sau đó liền biến mất trong bóng tối.
Bên kia, trăng treo trên đầu cành liễu, Tạ Trọng Tự cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nàng nhìn đám đông không giảm trên hai bờ kênh đào nói, “Thật náo nhiệt.
Còn nhiều người chờ lên thuyền như vậy à, có chở hết không?”
Tuyên Giác liếc nhìn nói, “Có người lên cũng có người xuống.
Ngoại trừ vé thuyền hạng nhất, những vé còn lại chỉ có thể đi một chặng thôi.”
Tạ Trọng Tự dựa vào cái cọc trên bờ, gặm một miếng bánh đậu uống một ngụm đá lạnh, trầm ngâm nói, “Vậy là Diệp Trúc nửa đêm mới về ư? Vậy khỏi đợi nàng, chúng ta quay về khách điếm trước đi.”
Tuyên Giác gật đầu.
Trở về phải đi ngược chiều với đám đông, nên tốc độ của hai người vô cùng chậm.
Cũng may Tuyên Giác vóc người cao, đi trước nàng ba bước chân, nên Tạ Trọng Tự đi ở phía sau thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng mơ hồ có thể ngửi được mùi đàn hương thanh đạm.
Bỗng nhiên Tuyên Giác đừng chân lại, Tạ Trọng Tự nhất thời không để ý, chóp mũi nàng tông vào lưng chàng, nàng đau đến suýt thì bật khóc, vì vậy ngữ khí mang theo chút oán trách, “Sao đấy?”
Tuyên Giác “Có người ngất.”
Quả nhiên, phía trước đang loạn thành một đoàn, ở giữa có người khẩn trương hô, “Nương! Nương! Nương làm sao vậy??”
Tuyên Giác chen lên trước, “Làm phiền cho ta qua.”
Sau đó chàng đi vào trong, liền nhìn thấy một lão phụ nhân ngã trên đất co giật, khuôn mặt run rẩy, miệng lưỡi méo đi, không thể nói chuyện lưu loát.
Tuyên Giác khẽ nhíu mày, chàng quỳ một gối, nói với nhi tử của lão phụ nhân, “Đắc tội rồi.” Sau đó tóm lấy tay của lão phụ nhân để bắt mạch, sau đó tìm ra bệnh trạng, nói “Lão thái trúng gió, nhanh chân đưa người tới y quán đi.”
Bên cạnh loạn thành một đoàn, Tạ Trọng Tự sợ có người dẫm dạp phải người nằm trong, nàng bèn đi xung quanh trấn an giải tán đám đông đang muốn xem náo nhiệt, “Ai, đại nương, đừng tới gần đó, bên trong chen chúc đông lắm, đúng đúng đúng, là phát bệnh, không có gì hay ho cả, kìa, bên kia thuyền hoa đã cập bến, mau xem!”
Thấy đám đông đã giải tán, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, định hỏi tình huống thế nào rồi, liền nghe được nhi tử của lão phụ nhân tuyệt vọng nói, “Gần đây làm gì cs y quán nào! Cho dù có đi chăng nữa, người nhìn đám đông này đi, đi qua đám đông này thì nương ta cũng không còn mạng nữa rồi!!”
Tuyên Giác thở dài, chàng ngẩng đầu nhìn Tạ Trọng Tự, chàng định hỏi Tạ Trọng Tự có mang theo ngân châm bên người không.
Lời còn chưa nói ra, Tạ Trọng Tự liền cởi túi gấm nhỏ tuỳ thân đeo trên hông xuống, nàng ném cho Tuyên Giác nói, “Ngân châm, kim châm, các loại lớn nhỏ đều có, hôm qua vừa dùng lửa huơ qua, sạch lắm đấy.”
Tuyên Giác gật đầu, “Đạ tạ.”
Y thuật của Tạ Trọng Tự chỉ đủ cho bản thân nàng dùng trên bàn chân thôi, hướng lên trên mấy tấc nàng cũng chỉ miễn cưỡng nhớ được vị trí của huyệt vị, về phần tác dụng thì trống đánh xuôi kèn thôi ngược.
Nhưng Tuyên Giác lại tinh thông hơn nàng không ít.
“Làm phiền canh chừng bốn phía.” Tuyên Giác nói, sau đó rút ngân châm, vô cùng vững vàng châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.
Tạ Trọng Tự biết lời này là nói cùng nàng, nàng cũng không đùn đẩy, tiếp tục tán gẫu cùng những người xung quanh, âm thầm ngăn cản bọn họ bước lên.
Khách điếm Trường An sinh ý rực rỡ, lại ở gần cạnh kênh đào, nên phòng trước phòng sau luôn luôn có tiến bước chân và tiếng trò chuyện.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị đã thấy nhiều nên cũng không phiền, đặc biệt hôm nay còn là ngày hai mươi tháng tám, sinh nhật của Sở đương gia, nên thành Dương Châu càng náo nhiệt hơn nữa.
Nhưng náo nhiệt, cũng là trên đường náo nhiệt, hơn nữa lúc này không phải giờ cơm, nên người trong điếm cũng không nhiều lắm.
Người trong điếm cảm thấy có chút nhàm chán, liền lấy ghế đẩu lùn và một cái bàn vuông mang đến gần bên cửa sổ, vừa chơi bài lá vừa ngắm nhìn trần tục náo nhiệt bên ngoài.
Bỗng nhiên, một tên tiểu nhị nghi hoặc nói, “Sao ta lại nghe tiếng mái ngói bị bong ra nhỉ? Ta thường xuyên sửa mái ngói chắc chắn mà.”
“Nghi thần nghi quỷ!” Người khác quát, “Tới người ra bài kìa, không phải do vận may người kém nên muốn chơi xấu chứ?”
Tiểu nhị đành phải áp xuống nghi ngờ, vì chứng minh bản thân không chơi xấu, hắn hự hự ném bài tốt liên tiếp xuống, nói “Không ngờ chứ gì, gia gia ngươi thắng vô cùng thuận lợi nhá! Tôn tử ngoan không được quỵt nợ đâu đấy!”
Phía dưới đánh cược vui vẻ, phía trên mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Lúc này, những người lưu lại khách điếm Trường An căn bản không muốn xem náo nhiệt nên nghỉ ngơi sớm, rất nhiều phòng đều chỉ chừa lại một trản đèn vô cùng nhỏ.
Mấy ám vệ từ mái hiên cong nhảy qua cửa sổ mà vào trong không mang theo chút âm thanh nào, chúng tìm được phòng của nhóm người Tạ Trọng Tự.
“Không có người.” Một người nói.
Có người hỏi, “Hôm nay tới đây thôi, hay là lập tức tra?”
“Ngay đêm nay đi.
Ta canh gác, ba người các ngươi nhanh chân lên!”....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...