(*Ngọc thô)
Editor: Lưu Hii
Trương Bình tham gia vào việc làm pháo hoa tìm thu nhập béo bở đã lâu, hắn đặc biệt thích đi trên con đường này.
Ngàn vạn lượng bạc khó cầu được tấm vé lên thuyền hoa này, nhưng một lần hắn tặng liền hai vé, là đề phòng Tuyên Giác tâm huyết dâng trào, đi tìm một giai nhân làm bạn....!Rốt cuộc thì đây là Dương Châu mà, ai mà không muốn hồng tụ thêm hương kia chứ?
Tạ Trọng Tự còn chưa kịp đáp thì Diệp Trúc đã kinh hỉ hô, “A Tự đi sao?”
Tạ Trọng Tự ngắm hai tấm vé, sau đó đi đến quầy hàng phía dưới tấm bảng gỗ.
Quầy hàng nghiêng ra bên ngoài, phía trên treo cờ chiêu khách, trên mặt bàn phủ một tấm vải đỏ, bên trên bày biện sổ ghi chép, danh sách khách hàng, bút mực cùng một xấp vé được in ấn tinh xảo thật dày.
Quầy hàng vắng như chùa bà đanh, đám đông không một ai đi đến phía quầy hàng, canh giữ ở bàn kia là một vị thư sinh ngồi nghiêm chỉnh ghi chép sổ sách, hắn nhìn thấy cuối cùng cũng có người đi tới, ánh mắt sáng ngời nhanh nhẹn ra đón Tạ Trọng Tự, nói “Vị tiểu thiếu gia này, ngài muốn mua vé lên thuyền hoa sao? 99 lượng một vé, nếu ngài mua hai vé, ta có thể giảm bớt 10 lượng cho ngài, ba vé thì giảm 20 lượng.”
Hắn thoáng nhìn thấy Tuyên Giác và Diệp Trúc đang đi tới, liền chắc chắc ba người bọ họ đi chung với nhau.
Tạ Trọng Tự gật gật đầu, nàng duỗi tay nói với Tuyên Giác, “Đưa vé cho ta.”
Tuyên Giác đưa vé cho nàng.
Tạ Trọng Tự nhận lấy vé huơ huơ trước mặt nói, “Lấy cho ta một vé y như thế này, 99 lượng đúng không? Đây là 100 lượng ngân phiếu, khỏi cần trả lại tiền thừa.”
Nói xong nàng liền đem ngân phiếu để lên bàn, kiên nhẫn chờ tên thư sinh ghi sổ rút một tấm vé trong xấp vé dày bên cạnh đó đưa cho nàng.
Trên mặt tên thư sinh vốn đang treo nụ cười tiêu chuẩn lại thân thiết, nhưng khi nhìn đến vé lên thuyền, vẻ mặt liền cứng đờ, nụ cười của hắn lên không lên nổi, xuống cũng xuống không được, giống hệt như khối băng bị điêu khắc lỗi.
Một lát sau, khối băng điêu khắc lỗi mới lắp bắp, “Thiếu gia, cái đó.....!Cái này, tấm vé này của ngài, đã sớm không còn, đừng nói là 99 lượng, ngàn thỏi vàng cũng không mua được đâu.”
Hắn đè thấp giọng, thần thần bí bí nói, “Bên cạnh của tấm vé này có in ấn hoa văn hình mây, là do người tặng muốn lấy lòng người được tặng.
Ngài đây là lấy nó từ đâu ra vậy? Những tấm vé này chỉ có thể lấy được từ người làm ra nó thôi!”
Tạ Trọng Tự ngạc nhiên chỉ vào xấp vé ít nhất sáu bảy chục vé thuyền nói, “Vậy đây là?”
“À à cái này!” Hắn vỗ vỗ ngực kiêu ngạo nói, “Bọn ta vất vả lắm mới làm được những suất....!vé đứng thứ đẳng trên thuyền.
Tuy rằng không có chỗ ngồi cũng không có điểm tâm, càng không nghe được ty trúc quản huyền*, nhạc khúc tấu minh, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đứng trước mũi thuyền...!Ai ai ai! Thiếu gia từ từ! Có mua hay không, ta giảm 10 lượng cho ngài nhé, giảm 20 lượng thế nào....”
(*Thuật ngữ chung cho các dụng cụ đàn, sáo,...!nói chung về âm nhạc.)
Khoé môi Tạ Trọng Tự giật giật, nàng cũng không nhìn hắn nữa mà xoay người rời đi.
Một tấm vé lên thuyền hoa, còn phải phân ra làm năm bảy loại?
Đứng vài canh giờ mà phải tốn 99 lượng, giờ thì nàng biết lý do vì sao dòng người tấp nập ngoài kia một người cũng không thèm liếc nhìn hắn rồi.
Tạ Trọng Tự bất đắc dĩ không nói nên lời, mặc dù Diệp Trúc cũng thèm đi thuyền hoa ngắm pháo hoa, nhưng nàng ta cũng biết thân phận bèn nói, “Không sao đâu, đừng lo cho ta.
Cẩm Quan còn chờ ta quay về cho ăn nữa.”
Tạ Trọng Tự suy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu.
Không thể nào có chuyện nàng cùng Tuyên Giác, chỉ hai người đi lên thuyền hoa.
Theo như cách nói của tên thư sinh lúc nãy, vé thuyền này dành cho người thượng đẳng, do người bên trong đặc biệt tặng, ít nhất thì cũng là quan to phú xa, chắc chắn bọn họ có quen biết Tuyên Giác.
Bất kẻ là ai, nếu đi dạo thuyền hoa với Tuyên Giác, chắc chắn sẽ bị người người đánh giá nhòm ngó.
Thuật dịch dung của nàng chỉ ở mức tiêu chuẩn, cũng không phải là thiên hạ vô địch.
Ở trên thuyền hoa này có bao nhiêu cao thủ đang ẩn mình, thậm chí bọn chúng không cần biết gương mặt thật của nàng, chỉ cần biết được nàng đang dịch dung, liền đủ để sinh ra lòng nghi ngờ với Tuyên Giác.
Vì vậy, Tạ Trọng Tự nói, “Tiểu Diệp Tử, nếu không ngươi đi một mình đi?”
Nàng đưa vé thuyền trong tay cho Diệp Trúc, sau đó mới phản ứng lại, nàng tự ý làm chủ thay Tuyên Giác, nàng nhìn về phía Tuyên Giác, “Ly Ngọc cũng muốn đi?”
Tuyên Giác lắc đầu, “Xã giao mệt mỏi.”
Chàng đưa vé của mình cho Diệp Trúc nói, “Tấm vé này Diệp cô cô cũng cầm lấy đi, nếu như muốn mời ai đó, thì cũng có người làm bạn cùng.”
Diệp Trúc ngây ngốc mờ mịt nhận lấy hai tấm vé, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.
Nàng ta làm Nguyệt Lão nửa mùa rồi ư, đảo mắt bị người ta ám chỉ nên tự mình tìm kiếm nhân duyên của mình, có thể nói là không xứng chức Nguyệt Lão cực kỳ.
Nhưng nghĩ lại thì, nàng ta có thể tự do thoải mái đi chơi, hai người bọn họ cũng có thể thoải mái đi với nhau, cũng rất đáng.
Vậy nên Diệp Trúc rất sảng khoái đáp, “Được ạ!”
Dường như sợ hai người đổi ý, Diệp Trúc nhìn thời gian, “Giờ dậu phải lên thuyền, thời gian không còn sớm nữa, ta đến bến đò chờ thuyền hoa trước đây.”
Tạ Trọng Tự còn chưa kịp quay đầu lại thì Diệp Trúc đã nhanh như chớp chạy về phía đông, bước chân vô cùng nhanh nhẹn hệt như sau lưng có mãnh thú truy đuổi.
Tạ Trọng Tự “...”
Tuyên Giác mơ hồ nhận ra tâm tư của Diệp Trúc, không ngờ rằng lúc đó bịa đặt lung tung, lại có thể biến thành tuyệt chiêu bất ngờ như vậy, chàng có chút buồn cười, “Nàng muốn đi dạo nơi nào? Trước kia nàng đã từng tới Dương Châu chưa?”
Tạ Trọng Tự tới đây không chỉ một lần, lần đầu tiên là khi còn bé nàng đi theo mẫu hậu xuống phía nam, lần thứ hai là khi Thích Văn Lan dẫn binh phòng thủ.
Không biết nàng nghĩ tới chuyện gì, chỉ rũ mi lắc đầu nói, “Chưa từng.”
Tướng mạo Tạ Trọng Tự tựa phụ hoàng mình, hàm dưới mỏng, diễm lệ nhưng lại áp bức người khác, mang theo sự lạnh nhạt vô tình của Hoàng tộc.
Duy độc nhất đôi mắt hạnh, truyền thừa từ mẫu thân nàng, nhu hoà xinh đẹp.
Khi nàng chăm chú suy nghĩ, hàng lông mi dày che khuất sóng mắt ôn nhu, uyển chuyển nhẹ nhàng thu về đuôi mắt, so với nữ tử được vùng sông nước Giang Nam nuôi dưỡng thì càng thanh lệ xuất trần hơn.
Mặc dù trên người là tầng y phục màu đen, lại tu mi điếm phu*, nhưng mắt nàng là thứ khó thay đổi nhất.
(*Tỉa chân mày và dán thêm da giả.)
Tuyên Giác bất động thanh sắc dời mắt khỏi khuôn mặt nàng, chàng nói, “Ta biết được một vài nơi ở Dương Châu có thể đi thưởng ngoạn.”
Tuyên Giác chỉ nói là “một vài”, nhưng thật ra chàng đối với Dương Châu đã vô cùng quen thuộc.
Chẳng qua Tạ Trọng Tự cũng nhận ra điều đó, Tuyên Giác cũng ỷ lại trí nhớ ma quỷ của mình cùng với năng lực cảm nhận phương hướng điên khùng, liền mang nàng đi dọc theo các bảng chỉ dẫn, chọn một chỗ ngồi tốt tốt nhất để dừng chân.
Họ nhanh chóng rời khỏi Dương Châu Bình Đàn, đi tới “Khanh Nguyệt Ti” gần đây thanh danh truyền xa để dùng bữa tối, vừa vặn ngay lúc tửu lâu này xem náo nhiệt, các vũ nữ mặc y phục trang nhã múa xong liền ôm một cái sọt đi đến mỗi bàn khách, cho khách nhân rút thăm, ai rút trúng thưởng sẽ có quà.
Vốn vận may của Tạ Trọng Tự không tốt, ném xúc xắc chắc chắn sẽ thua thảm, lúc ở Chùa Hàn Sơn tìm lão lừa trọc kia xem bói, thế nào cũng xin phải quẻ đại hung.
Vì thế nàng bảo Tuyên Giác bốc trước.
Tuyên Giác tuỳ tiện khảy rớt một tấm thẻ.
Vũ nữ kia lập tức cười tủm tỉm mà nhặt lên, sau đó bảo Tạ Trọng Tự tới lấy một thẻ.
Tạ Trọng Tự nhận mệnh lắc lắc những tấm thẻ đó, quả nhiên, tấm thẻ này của nàng một nét bút cũng không có! Trống trơn!!
Hay là nàng cần phải viết gì lên đó chăng?
Không nghĩ tới vũ nữ kia nhìn thấy tấm thẻ của nàng, liền ngạc nhiên chúc mừng, “Chúc mừng tiểu công tử, ngài đã nhận được món quà đến từ Khanh Nguyệt Ti.
Ta sẽ thông báo cho chưởng quầy mang lên ngay.”
Tạ Trọng Tự “....!Hả?”
Vận may của nàng tốt lên rồi đấy à??
Tấm thẻ của Tuyên Giác được tặng một vé mua hàng, có thể đổi lấy một vật phẩm bất kỳ với giá 20 lượng, Tạ Trọng Tự đương nhiên biết vận may của chàng thế nào, chỉ chơi chơi bình thường đã như thế, không có gì ngoài ý muốn của nàng, ngược lại nàng có chút chờ mong vũ nữ sẽ mang phần thưởng gì lên.
Lão bản của Khanh Nguyệt Ti là một nam tử trung niên độ bốn năm mươi tuổi, hắn nuôi một dúm râu dê dưới cằm, trong mắt toát lên sự tinh ranh khôn khéo, hắn cũng không phải là người nuốt lời, vô cùng sảng khoái hào phóng ra lệnh cho người làm mang hộp quà lên, chiếc hộp có ổ khoá bằng vàng, bên trong bày biện hai viên ngọc thạch thô nguyên chất.
Chất ngọc vô cùng tuyệt vời, màu xanh biển tự nhiên, trản đèn dầu có mấy trăm ngọn đèn trên đầu bốn phương tám hướng toả ra ánh sáng mà đỏ hồng chiếu và viên ngọc làm nó toả ra ánh sáng.
Tạ Trọng Tự đã gặp qua rất nhiều đồ tốt, nàng rất biết nhìn ngọc, chỉ cần nhìn liếc qua liền biết ngọc này không rẻ, nhưng cũng không phải loại ngọc tốt nhất.
Cũng tương đương với bốn năm tấm thẻ của Tuyên Giác.*
(*Tấm thẻ của anh nhà được 20 lượng, viên ngọc thô gấp 4-5 lần là khoảng 80 đến 100 lượng.)
Nhưng có đồ vật miễn phí tới, không lý nào lại không nhận lấy, nàng cười tủm tỉm nhận lấy, lại nói vài câu chúc cho lão bản làm ăn thịnh vượng phát đạt, sau đó nhìn lão bản và người làm đi xa, nàng mới nói thầm, “....Thật là lo lắng bản thân sẽ xui xẻo nha.”
Tuyên Giác “Sao lại nói vậy?”
Tạ Trọng Tự sờ sờ viên ngọc, nói “Ài, ta đối với việc rút thăm, ném xúc xắc, đánh cược này nọ, thì vận may rất kém cỏi.
Chỉ là sau khi vận may không tốt, ngược lại được đền bù ở phương diện khác.
Ví dụ như, có lần ta đi đến Chùa Hàn Sơn tìm trụ trì xem bói, hắn hạ quẻ cho ta là “không thể chết già”, ta tức giận đến suýt chút nữa là xốc đàn bàn của lão đấy lên, nhưng buổi tối hôm đó, phụ hoàng liền ban thưởng cho ta rất nhiều thứ.”
Tuyên Giác “.........”
Nàng xác định không phải là do phụ hoàng của nàng, nghe thấy việc này, sợ nàng không vui nên mới ban thưởng?
Tạ Trọng Tự chống cằm nói tiếp, “Vài ngày sau, Liên Tần hụt chân ngã cầu thang, chân của nàng ta sưng vù, phải mất bốn năm tháng mới lành lại.”
Trước đó vài ngày, ả Liên Tần này giả vờ bị đau chân, tìm đủ lý do gây phiền phức cho nàng.
Mà loại chuyện bù qua sớt lại thế này cũng không ít, ví dụ như, khi nàng cùng Thích Văn Lan uống rượu múa quyền, vận may nàng kém nên thua, thì khoảng thời gian đó hoàng huynh của nàng ở trên triều vô cùng thuận lợi.
Chẳng qua là loại chuyện quỷ thần nói ra không ai tin, Tạ Trọng Tự cũng không có cách nào xác nhận thực hư, hay chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi, nàng cất cái hộp ngọc đi, nói “Ta cất nó trước.
Ngọc này có chất ngọc cũng không tốt lắm, thợ thủ công muốn mài giũa cũng rất khó.”
Hoàng thành cũng cấp nuôi dưỡng thợ thủ công, tay nghề vô cùng tinh xảo, ngàn dặm tìm được một viên ngọc thô, bọn họ mới bằng lòng động thủ chế tạo.
Từ trước đến nay việc gì Tuyên Giác cũng tuỳ theo ý nàng, kể cả chuyện vô cùng khó tin, một khi đã xuất phát từ miệng Tạ Trọng Tự, chàng cũng gật đầu nghe lời nàng y như thói quen, chàng gật đầu nói, “Pháo hoa nhanh....”
Hai chữ “bắt đầu” còn chưa kịp nói ra, dư quang của Tạ Trọng Tự liếc thấy cái gì đó, nàng lập tức đứng dậy, cúi đầu khom lưng nói với Tuyên Giác, “Tam công tử, nghe ngài phân phó, ngày mai ta liền đi tìm cửa hàng chế tạo ngọc lâu đời, bảo thợ thủ công chế tạo hai viên ngọc này, sau đó liền đưa cho phu nhân và đại tiểu thư!”
Thái độ của nàng vô cùng nghiêm túc, hệt như một người hầu đích thực.
Tuyên Giác sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng được, chàng không nặng không nhẹ “ừ” một tiếng, thần sắc chàng bình tĩnh mà đứng dậy, quả nhiên, chỉ thấy có người nhanh chóng bước tới, người nọ cười sang sảng chào hỏi, “Không ngờ lại có thể gặp Tuyên công tử ở nơi này, duyên phận, đúng là duyên phận! Chỉ là, không phải hạ quan đã tặng cho công tử hai vé lên thuyền hoa sao, sao, công tử không tìm được vị giai nhân nào vừa ý cùng ngắm trăng ngắm cảnh ư?”
*Hii: một ngày gõ hai chương muốn sụp bộ xương già luôn.
Dịch vẫn đang hoành hành, mọi người giữ gìn sức khoẻ nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...