Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Xe ô tô khẩn cấp chạy đi, kể cả đã vào khu vực nội thị vẫn không giảm tốc độ, liên tiếp vượt qua mấy cột đèn đỏ liền, cuối cùng bọn họ cũng đến được bệnh viện. Hàn Diệp Tu lập tức xuống xe, cũng không cần bất cứ ai giúp đỡ, một mình đem Vân Hề đang hôn mê chạy vào khu cấp cứu của bệnh viện.

Viện trưởng đã nhận được thông tin liền cùng đám bác sĩ xuất sắc nhất chờ ở đại sảnh bệnh viện, thấy Hàn Diệp Tu chạy vào, hai gã hộ sĩ lập tức đẩy giường đến để hắn đặt Vân Hề nằm lên, ngay sau đó một đám người chạy như cuồng phong đẩy cậu vào phòng phẫu thuật, ngay cả viện trưởng già cả cũng không ngoại lệ.

Hàn Diệp Tu cuối cùng bị chặn trước cửa phòng phẫu thuật, lúc cửa phòng đóng lại, hắn như suy sụp lùi lại vài bước, hai tay không ức chế được run lên bần bật.

Viện trưỡng cầm lấy cái khăn tay trắng tinh thấm thấm lên cái trán trơn bóng của mình, trầm mặc hỏi Hàn Diệp Tu: “Hàn tiên sinh, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút trước không, dù sao phẫu thuật cũng không thể kết thúc trong một thời gian ngắn được.”

Hàn Diệp Tu nghiêng đầu nhìn viện trưởng, cuối cùng lắc đầu nói: “Không sao, ông nhanh đi đi, đã làm phiền ông rồi.”

“Không phiền, không phiền!” Viện trưởng liên tục xoa tay, cẩn thận xoa xoa cái trán bóng lưỡng của mình vừa hỏi: “Vậy, tôi đi trước đây, nếu có việc gì cứ gọi cho tôi.”

Hắn gật đầu xem như đáp ứng, viện trưởng được đặc xá lập tức rời đi, loại chuyện như thế này cũng không ai ngu đến mức ở lại để gánh chịu lửa giận của hắn đâu.

Hàn Diệp Tu đợi đến lúc viện trưởng rời đi, mới trầm giọng hỏi: “Bên Lý cục đã có phản hồi gì chưa?”

A Dũng tiến lên, cung kính gật đầu nói: “Vừa nhận được điện thoại của Lý cục cho biết, người bắt cóc Vân tiên sinh cao khoảng 181 cm, nặng khoảng 73 kg, trên má trái có một vết sẹo dài, bởi vì bị khẩu trang che mất cho nên chỉ nhìn được một số điểm này thôi, hiện tại bọn họ đang cố gắng điều tra thêm.”

Hắn gật đầu nhìn về phía Dịch Dương: “Người cần tìm có đặc điểm trên kia, lần này chắc phải nhờ thêm bang hội vào giúp đỡ.”

“Không cần phải tìm ai hết.”Dịch Dương khoát khoát tay: “Để thể hiện chút lòng thành, tôi gọi mấy tên đàn em là được rồi.”

“Cần cẩn thận một chút, không nên đánh rắn động cỏ.”

Anh ta chỉ phất tay xong quay người lại đi gọi điện thoại.


Còn lại Hàn Diệp Tu tiếp tục đứng chờ trước cửa phòng phấu thuật: “Gọi mấy người tìm kiếm ở nới chúng ta tìm thấy Vân Hề, có bất kỳ điểm bất thường nào phải báo ngay cho tôi.”

“Vâng!” Một tên thuộc hạ lập tức nhận lệnh rời khỏi bệnh viện.

Hàn Diệp Tu giống như cọc gỗ đứng sừng sững trước cửa phòng phẫu thuật, trước khi đến bệnh viện hắn đã kiểm tra qua, trên người Vân Hề trừ vết thương do súng gây ra thì còn nhiều vết bầm tím do cọc gỗ, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến hắn thương xót không gì tránh được. Hắn biết Vân Hề luôn nhẫn nhục chịu đựng, nếu không làm sao môi dưới lại bị cắn đến mức phật máu như vậy, cũng không biết cậu đã cần đến bao nhiêu nghị lực để chịu đựng nhiều đòn roi như vậy. Điều này không khỏi khiến hắn nhớ đến trước khi sống lại hắn cũng từng đánh đập Vân Hề như vậy, không biết khi ấy trong ngực cậu khó chịu đến mức nào? Có phải rất oán hận hắn hay không?

Hắn bị đau lòng cùng hối hận cuốn lấy, khiến hắn không thở nổi nữa, thời khắc sống lại hắn thầm hứa sẽ luôn luôn yêu thương bảo vệ cho em ấy, không để em ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào. Thế mà chỉ chưa đến hai tháng ngắn ngủi cậu đã bị trọng thương đến mức phải nhập viện, nếu như cậu có mệnh hệ gì hắn nghĩ mình cũng không chịu đựng nổi mất, hắn không thể chứng kiến thêm một lần mất đi cậu nữa.

Cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Diệp Tu nhìn đèn đỏ treo trước cửa phòng được tắt đi, liền khẩn cấp nhìn chằm chằm vào trong, một bác sĩ đeo khẩu trang y tế, vừa xoa mồ hôi trên trán vừa đi ra khỏi phòng.

Hàn Diệp Tu vội vàng nắm chặt lấy tay hắn hỏi han: “Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?”

Vị bác sĩ kia hiển nhiên cũng quen biết Hàn Diệp Tu, đối với động tác thô lỗ của hắn cũng không thấy bất mãn gì, trấn an vỗ vỗ lên tay hắn: “Chân bị thương nên cần khá nhiều thời gian để điều dưỡng cho tốt, còn mấy vết thương trên người chỉ là ngoài da, chăm sóc vài ngày sẽ không sao, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

Bác sĩ suy nghĩ một chút, chậm rái nói: “Trên đùi bệnh nhân rõ ràng có dấu vết bị thương bởi súng nhưng chúng tôi không tìm được ra đầu đạn, chắc chắn đã bị người khác thô lỗ lấy ra, hơn nữa miệng vết thương còn có dấu hiệu bị xát muối vào, vì mất nước cho nên tế bào bị phá vỡ, may mà cấp cứu kịp thời, tuy nhiên sẹo để lại khó mà xóa đi được.”

“Xát…muối?” Hàn Diệp Tu thẫn thờ.

“Đúng vậy!” Bác sĩ trầm trọng gật đầu: “Thủ đoạn rất tần nhẫn.”

Lúc này tiếng bánh xe ròng rọc va chạm với sàn nhà vang lên, Vân Hề đang hôn mê nằm trên giường bệnh được hộ sĩ chậm rãi đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên mặt vẫn in hằn năm dấu ngón tay đến sưng đỏ, môi dưới vẫn còn dấu răng rõ ràng.


Bác sĩ cũng nhanh tay giữ được Hàn Diệp Tu kích động chuẩn bị nhào đến: “Hàn tiên sinh anh nên cố gắng giữ bình tĩnh, trên người bệnh nhân có rất nhiều vết thương, động tác của anh mạnh như vậy…” Bác sĩ nói đến đây liền dừng lại, ý tứ thế nào không cần nói ra ai cũng biết.

Hàn Diệp Tu cứng đờ, lập tức không dám đụng đến Vân Hề nữa, hắn nhắm mắt theo sau giường của Vân Hề, nhiều lần muốn giơ tay chạm vào cậu nhưng cuối cùng chỉ đành thu tay lại.

Dịch Dương thở dài bảo A Dũng chạy theo bọn họ, còn anh ta kéo tay bác sĩ lại hỏi tình hình cụ thể của Vân Hề.

Vân Hề được hộ sĩ đẩy vào một phòng bệnh tư, sau đó Hàn Diệp Tu cũng giúp họ đỡ cậu sang giường bệnh. Nữ y tá lập tức kiểm tra xem kim chuyền trên tay Vân Hề có hoạt động không, tốc độ chảy thế nào, khi xác định mọi chuyện đều ổn mới dặn dò hắn vài câu rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Dịch Dương hỏi han tình hình cụ thể, thương lượng lại với Hàn Diệp Tu một chút mới rời khỏi bệnh viện. cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Vân Hề cùng Hàn Diệp Tu.

Hàn Diệp Tu ngồi ở đầu giường, đầu ngón tay vuốt ve lên khuôn mặt của của Vân Hề, một lúc sau hắn thả tay mình ra, nắm chặt lấy một cánh tay không phải chuyền của cậu, miệng cứ mở ra rồi đóng vào nhưng mãi không nói ra được một chữ, từng câu xin lỗi cứ hiển hiện trong tâm trí hắn.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn vốn đang ngồi cuối cùng lại nằm sấp trên giường, thân thể run lên nhè nhẹ cho biết hắn vẫn còn chưa ngủ.

Không ai biết được khi tâm tình khổ sở phẫn nộ của hắn nghe được bác sĩ nói Vân Hề bị người ta xát muối vào vết thương, cũng không người nào biết một Hàn Diệp Tu đang nằm sấp trên giường đang suy nghĩ những chuyện gì.

Đến sáng ngày hôm sau, Vân Hề sau khi hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại, toàn thân cậu vô cùng đau nhức, nhất là vết thương nơi chân trái giống như bị người ta cầm dao cắt lấy. Cậu chậm rãi mở mắt ra, tuy rằng trong phòng vẫn còn rất tối, thế nhưng mùi thuốc khử trùng nồng nặc cũng cho cậu biết mình đang nằm ở đâu. Cậu hơi nghiêng người, chỉ thấy rèm cửa được kéo lại chỉ chừa một khe rãnh nho nhỏ, ánh sáng nhè nhẹ theo khe nhỏ lọt vào trong phòng.

“Vân Hề! Em tỉnh rồi!” Hàn Diệp Tu vui mừng vô cùng nhìn Vân Hề tỉnh lại, đồng thời vội vàng chạy lại rót một cốc nước từ trong ấm thủy tinh đưa đến bên miệng cậu.

“Đây, trước tiên uống nước đã.”

Bởi vì từ khi bị bắt cóc đến giờ Vân Hề vẫn chưa được chạm đến một giọt nước rồi, cho nên lúc này cổ họng thực sự khô rát, thấy thế cậu cũng không khách khí đem ly nước uống sạch.


Hàn Diệp Tu đút nước cho cậu xong, lại sờ sờ lên trán cậu, sau kh xác nhận là không bị sốt mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ: “Em vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy ánh sáng quá nhan sẽ không tốt.”

Vân Hề trầm mặc nhắm mắt lại, rất nhanh ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ vào phòng bệnh, cho đến khi thích ứng được cậu mới chậm rãi mở mắt ra đã thấy Hàn Diệp Tu bưng một bát cháo nhỏ ngồi bên cạnh giường.

“Em ăn chút cháo đi, từ ngày hôm qua đến giờ em chưa có gì vào bụng hết.”

Vân Hề muốn nói rồi lại không, cuối cùng vẫn gật đầu để Hàn Diệp Tu đút cho mình ăn. Cậu rất muốn hỏi hắn làm sao để tìm mình, cũng muốn biết Lê Tích đã bị phát hiện chưa, càng muốn biết thêm chân cậu…có để lại di chứng gì không?

Hắn chậm rãi đút cháo cho Vân Hề xong, thả bát không xuống, ôn nhu nói: “Bác sĩ đã nói qua chân em chỉ cần điều trị thật tốt thì đi lại không thành vấn đề, bên phía trường học anh cũng đã thay em tạm nghỉ học rồi. Hiện tại em chỉ cần cố gắng phối hợp điều trị với bác sĩ là được rồi.”

Cậu nghe hắn nói vậy không khỏi nhíu mày, nếu theo lời hắn nói là hắn đã gửi đơn xin tạm nghỉ cho cậu, như vậy với các thông báo tiếp theo chắc chắn hắn cũng sẽ biết đến. Với lại với tình hình này xem ra cậu còn phải ở lại bệnh viện khá lâu, chắc phải tranh thủ lúc Hàn Diệp Tu ra ngoài gọi điện thoại đến cho giảng viên chủ nhiệm của mình, bất kể thế nào chuyện chuyển trường cũng không thể xảy ra sai sót, càng không thể cho Hàn Diệp Tu biết được dù một chút thông tin.

Hàn Diệp Tu khẩn trương nhìn Vân Hề: “Có phải vết thương lại đau đúng không? Có chỗ nào khác khó chịu? Anh gọi bác sĩ đến xem qua.”

“Không cần.” Vân Hề kéo kéo tay áo hắn: “Em không sao đâu.”

Hắn cúi người, xoa xoa lên khuôn mặt mềm mại của cậu: “Vân Hề, anh xin lỗi, đã khiến em chịu khổ rồi.”

Vân Hề nhìn hai mắt Hàn Diệp Tu hai mắt đỏ bừng thì tâm tình có chút phức tạp, có thể nhìn ra hắn đã thức nguyên đêm qua rồi, nhưng cậu vẫn không có ý định đem Lê Tích khai ra, không phải vì sợ sự uy hiếp ngu ngốc của y, mà giữ y lại vì vẫn còn chuyện để lợi dụng. Về phần món nợ hôm qua, sau khi cậu rời đi được chắc chắn sẽ tính không thiếu chút nào với y đâu!

Một điều nữa khiến cậu cảm thấy kinh ngạc đó là Hàn Diệp Tu chưa hỏi qua chuyện cậu bị bắt cóc như thế nào, không hỏi cậu đã gặp qua những chuyện gì, tướng mạo ngoại hình của mấy kẻ bắt cóc. Hàn Diệp Tu đối với chuyện cậu bị bắt cóc ngày hôm qua vẫn không nhắc đến một câu, chỉ thấp giọng nói chuyện bình thường với cậu, mãi cho đến khi Vân Hề chìm vào giấc ngủ lần thứ hai.

Ngày thứ hai khi Vân Hề nhập viện, cả giới xã hội đen trong thành phố dường như nổ tung, tất cả những kẻ có thân hình to cao cùng vết sẹo lớn trên mặt đều bị bắt đi tra hỏi.

Sáng sớm ngày thứ tư Vân Hề nhập viện, Ngũ Giác hội – một trong bốn đại bang hội trong thành phố S bị dồn vào chỗ chí mạng, sáng ngày hôm sau, một phong bì nặc danh chứa chứng cứ về chuyện buôn bán ma túy của bang phái này được gửi đến cho đội cảnh sát hình sự thành phố. Sau đó vài giờ, mấy nhân vật cấp cao của bang hội lập tức được đưa đi thẩm vấn. Cùng đêm ấy, đại ca của Ngũ Giác hội bị phát hiện chết trong căn nhà ở ngoại ô của mình, không ai biết nguyên nhân hắn chết, chỉ thấy trên người hắn có rất nhiêu vết thương do dao gây ra, trên mỗi vết thương đều rắc muối trắng tinh khiết.

Hiện nay toàn bộ giới xã hội đen của thành phố S đều được thay đổi, đại bàn trước đây của Ngũ Giác hội bị ba bang hội còn lại xâu xé, mà Dịch gia là nhà thu được lợi lớn nhất trong trận chiến này tạm thời chưa được nhắc đến.

Vân Hề ở bệnh viện đến nửa tháng, bác sĩ mới ra lệnh có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, lúc này vết thương do gậy gây ra trên người cậu đã khỏi hẳn, chỉ có chân trái vẫn có vết sẹo lớn dữ tợn.


Ngày hô sau cậu cũng nhận được điện thoại của giảng viên, thầy nói cho cậu biết thư trúng tuyển đại học M đã được gửi về trường, nói cậu nhanh chóng đến nhận về, tin tức này với Vân Hề là vô cùng tốt, cậu cảm ơn rối rít một hồi dài rồi mới cụp máy.

Không bao lâu sau nhạc chuông điện thoại di động lại vang lên, là một số lạ, cậu do dự một hồi mới ấn nút nghe.

“Xin chào!”

“Thì ra bình phục cũng rất nhanh!” Giọng nói trêu tức của Lê Tích lập tức truyền đến qua đầu dây: “Nếu như tên kia xuống được suối vàng mà biết có ngày này, chắc chắn lúc này đang hối hận không thể một tay đem mày bóp chết.”

Vân Hề nhíu mày: “Có chuyện gì?’

“Không có gì, chỉ muốn hỏi mày có biết Ngũ Giác hội đã bị tiêu diệt rồi không?”

“Không.”

Lê Tích hừ mạnh một tiếng: “Tao cũng nghĩ Hàn Diệp Tu sẽ không nói chuyện này với mày đâu, còn nhớ không tên bắt cóc mày là đại ca bang phái đấy đó. Hắn chết rồi, toàn thân đều là vết dao đâm, không có mảnh da thịt nào toàn vẹn, sớm biết ngày đó đã đem mày giết đi rồi, nhưng mà như vậy cũng rất tốt, tao rất thích lời khiêu chiến kiểu này.”

“…”

“Tao gọi điện chỉ muốn nhắc nhở mày đừng có quên giao dịch hôm đó, nếu không cả mày và nhà tên viện trưởng kia sẽ không còn thấy được ánh mặt trời đâu!”

Vân Hề thẳng tay cúp điện thoai, ném mạnh sang một bên. Hôm nay là trong hơn nửa tháng Hàn Diệp Tu ở nhà chăm sóc cậu cho nên công việc ở công ty tồn đọng rất nhiều, sáng nay hắn không thể ở nhà nữa cho nên phải rời đi, mà Lê Tích liền lợi dụng cơ hội này để gọi điện đến uy hiếp cậu.

Cậu vươn tay ra vuốt ve mặt mình, đáy mắt có thể thấy tia lạnh lùng độc ác, lúc này cậu đã hoàn toàn bị Lê Tích chọc giận.

Vân Hề cầm lấy điện thoại, bấm một số máy quen thuộc:

“A Hạo, cậu có thể giúp tớ một việc được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui