Sống trong di động của tổng tài quý tộc

Thời điểm An Nhu trở lại khách sạn thì trời đã khuya, dùng thẻ khóa từ mở cửa phòng, An Nhu tay chân nhẹ nhàng trở về phòng của mình mà không làm bọn Lý Văn Nhứ biết.
Đám người An Như Uyển chắc là cũng không ngờ nửa đêm An Nhu lại chạy ra ngoài, rốt cuộc dọc theo đường đi An Nhu đều biểu hiện mặt ngoài ngoan ngoãn yếu đuối, không ai sẽ cảm thấy An Nhu có gan lén trộm đi ra ngoài.
Về phòng tắm rửa qua loa thay quần áo, An Nhu vùi đầu lên gối thì ngáy o o ngủ ngay lập tức, thật sự là cô quá mệt mỏi, sáng mai còn phải ra ngoài đi dạo với bọn Lý Văn Nhứ, nghĩ lại đã đau đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc đang dùng điểm tâm sáng ở khách sạn, quả nhiên An Nhu nghe được anh em Lý Văn Nhứ và Lý Văn Viễn đang nói cái gì đó.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy An Nhu tới, hai người không hẹn mà dừng cuộc nói chuyện, không muốn đem chuyện ngày hôm qua xảy ra ở biệt thự cao cấp nhà họ Văn nói ra.
An Nhu biết, cô cũng chỉ cười cười, tỏ vẻ sợ hãi ngồi đối diện anh em Lý Văn Nhứ dùng điểm tâm sáng, chôn đầu lo ăn không nói lời nào.
Không trong chốc lát, An Như Uyển mới chậm rãi tới muộn, An Nhu chú ý tới, hình như tinh thần của chị ta không tốt lắm, hốc mắt có quầng thâm, gắng gượng nở nụ cười xin lỗi với anh em Lý Văn Nhứ.
“Hai ngày này chắc là có thể đến chỗ báo danh giành cho học sinh mới sẵn tiện lãnh chút đồ vật, sau đó làm quen đường lối trong trường học.”
Thấy bọn họ đều tới, Lý Văn Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Học sinh mới báo danh ở trước cổng Nam, trong chốc lát để anh mang mấy đứa đi, nhớ phải đem theo hộp đen đựng đồ vật.”
Học viện DICE không để trong lòng mấy cái đặc quyền dành cho sinh viên mới, dù là con cái trong tứ đại gia tộc cũng muốn tuân theo chế độ học viện, những học sinh khác thì càng không cần phải nói.
Toàn bộ hành trình An Nhu đều an tĩnh ngoan ngoãn, thật ra cô cũng không hiểu biết học viện DICE cho lắm, những gì cô biết đều thông qua tình tiết của nữ chủ Tô Hoàng, hơn nữa cô còn phải đi con đường của riêng mình.
Tuy rằng cũng vì vậy có thể sẽ thay đổi con đường của nữ chủ Tô Hoàng trong cốt truyện, nhưng dù sao An Nhu cũng phải sống, không phải sao.
Ăn xong bữa sáng, Lý Văn Viễn mang theo bọn họ đi xếp hàng báo danh.
Từ hôm nay trở đi, học viện DICE sẽ có rất nhiều người đến báo danh, hơn nữa không quan tâm thân phận cao thấp, tất cả mọi người đều yêu cầu phải xếp hàng.
An Nhu phát hiện bọn họ tới còn rất sớm, tuy rằng cũng có xếp hàng, nhưng không có nhiều người. Cảnh tượng này tốt hơn nhiều so với cảnh sinh viên mới đến báo danh ở kiếp trước mà cô từng chứng kiến.
【 sinh viên mỗi năm đều có thật nhiều người ... Học viện này thật được hoan nghênh. 】
An Nhu nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên, một chút cũng không có che dấu bản thân đang ở đâu.
Ngày hôm qua, trong lúc rối loạn không phản ứng kịp đã lỡ khai ra vị trí hiện tại của bản thân. Sau đó An Nhu ý thức được cô đã bại lộ khá nhiều thông tin. Cô nói bản thân đang ở nước ngoài, vậy sao có thể chạy đến đường Vân Lộ trong nước? Dù bay cũng không nhanh như vậy.
Lại liên hệ đến chuyện gần đường Vân Lộ, so sánh với lời nói trước đó của An Nhu, rằng cô rời khỏi nơi kia đến nơi khác nhập học, xung quanh khu vực này không phải chỉ có duy nhất một cái trường học thôi sao.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Nhu tự nhận bản thân không thông minh mà còn nghĩ ra, huống chi người có IQ cao ngất ngưỡng như Sở Hư Uyên.
【 Hửm? Cô không tính nói dối tiếp? 】
Giọng Sở Hư Uyên từ trong đầu truyền đến, lười nhác, nhưng không có kèm theo tức giận.
Ngay từ đầu, tuy rằng có chút đáng ngờ nhưng Sở Hư Uyên lại không hoài nghi An Nhu sẽ tới học viện DICE.
Đại khái là quá quen thuộc, mà cách An Nhu nói chuyện lại quanh co lòng vòng ... Nhưng nói đến cùng, Sở Hư Uyên rõ ràng bản thân không ý thức được, anh sẽ không đem loại sai lầm này đổ thừa cho người khác.
Chỉ vì anh quá khinh địch, lúc nào cũng nghĩ An Nhu rất ngốc, không dám lừa anh, nhưng sự thật chứng minh, cô ấy lừa anh quá thảm..
【 chủ tịch Sở à, sao mỗi khi anh mở miệng nói chuyện đều không thú vị gì hết vậy. 】
Nhận ra được thái độ Sở Hư Uyên trước sau như một, lá gan An Nhu cũng lớn lên.

【khẳng định anh biết tôi hiện tại đang đâu, không thể gạt được anh cái gì, có cái gì hay mà giấu nữa chứ. ( đại ca xin nhận tiểu đệ một lạy.gif)】
【Từ khi nào học được giọng điệu đó? Nói chuyện cho đàng hoàng vào. 】
Sở Hư Uyên không thể tiếp thu nổi giọng điệu soi mói đó của An Nhu, đè đè cái trán.
【 cô cảm thấy tôi sẽ không đi tìm cô sao? 】
【Tìm tôi làm cái gì? 】
Trong lòng An Nhu biết rõ ràng, nếu Sở Hư Uyên thật sự muốn tìm cô cũng không phải không tìm được, ít nhất hiện tại đã có vị trí, nên cũng dứt khoát thành khẩn với anh.
【 chủ tịch Sở ơi, cứ như vậy không phải cũng rất tốt sao? Có chuyện gì anh kêu tôi lúc nào khẳng định tôi sẽ đến lúc đó, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.】
【 hơn nữa tôi còn có thể giúp anh làm gián điệp thương nghiệp nữa nha. 】
An Nhu phát huy đầy đủ tư duy, nói hết ưu điểm của bản thân ra.
【 anh quản lý trường học chắc rất mệt hen? Tôi có thể trộm mách lẻo ... À, không, là đưa ra kiến nghị có lợi cho trường học. 】
Vì nhân vật có khả năng tồn tại nguy hiểm như Sở Hư Uyên mà từ bỏ học viện DICE. An Nhu thật sự cảm thấy không đáng.
An Như Uyển mà cô còn có thế trị được ... Không lý nào bởi vì Sở Hư Uyên mà từ bỏ con đường học tập tốt như vậy.
【cô lo học cho tốt đi. 】
Sở Hư Uyên không trả lời câu nói của An Nhu, dừng một chút, nói tiếp.
【học viện DICE rất tốt, ở chỗ này cô sẽ học được rất nhiều thứ. 】
【 tôi cũng cảm thấy vậy, cảm ơn ân tình chủ tịch Sở không giết. 】
Tâm trạng của An Nhu bổng nhiên vui vẻ, cô đi theo dòng người xếp hàng bước lên phía trước, đưa thẻ đen ra, nhìn đối phương rà quét đồng tử cùng vân tay của mình, sau đó cho cô một cái túi xách xinh xắn.
【chủ tịch Sở, thật ra lúc nào cũng nghĩ cách che giấu gạt anh tôi cũng cảm thấy rất mệt mõi nha. 】
An Nhu bảo đảm bản thân tạm thời an toàn mới hoàn toàn mở lòng, vừa mở ra túi xách xem bên trong có gì, vừa thành khẩn thẳng thắn với Sở Hư Uyên.
【 bởi vì chỉ số thông minh của tôi không đủ dùng, nên mỗi lần lừa anh đều đặc biệt áy náy, thật xin lỗi anh nhiều nha, trong lòng lúc nào cũng sợ bị phát hiện. ( bảo bảo cũng siêu cấp ủy khuất đó nha.jpg)】
【Hửm? Cô cũng biết chỉ số thông minh của mình không đủ dùng? 】
Sở Hư Uyên cười lạnh, ngay từ đầu tâm trạng hơi chút hòa hoãn một lần nữa bị thổi bùng lên.
【 cô cũng biết mấy lời nói vụng về kia của cô không lừa gạt được tôi? Biết tôi không tiếp thu sự lừa gạt? 】
Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Sở Hư Uyên tay chống đầu, sắc mặt thay đổi, thật ra anh không phải là một người có thể chịu đựng được sự phản bội, hoặc là lừa gạt. Anh cũng không thích đứng ở lập trường người khác tự hỏi, bởi vì không cần thiết.
Nhưng là cô bé này lúc nào cũng ủy khuất, thái độ lại rất thẳng thắn thành khẩn, lại làm một người nghiêm túc như Sở Hư Uyên anh có chút muốn cười, thậm chí cảm thấy ... Tâm trạng cũng không có khó chịu giống như trong tưởng tượng.
【 tôi đương nhiên đã biết. 】
An Nhu dừng một chút, nghe ra ý tứ của  Sở Hư Uyên giống như thu sau tính sổ, cẩn thận nói.

【 chủ tịch Sở, mỗi lần lừa gạt anh tôi đều đặc biệt khổ sở, nước mắt mau chảy ra rồi nè, anh cũng nghe thấy tôi khóc mà, trái tim thật sự giống như bị dao cắt, đau lòng sắp chết rồi, cơm cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không tốt, xanh xao vàng vọt, anh thương tâm thống khổ, tôi so vơi anh còn thương tâm thống khổ gấp ngàn lần ...】
Nói xong lời cuối cùng, trong đầu An Nhu nhớ tới mấy quyển tiểu thuyết tình cảm nhão nhoẹt cô từng đọc qua. Gập ghềnh lập lại lời thoạt mà nói ra với Sở Hư Uyên.
【... Nói chuyện đàng hoàng. 】
Sở Hư Uyên im lặng một lát.
【 cô đang đọc kịch bản sao? 】
【 không có không có, tôi không dám, không phải vậy, tôi căn bản không dám … 】
An Nhu vội vàng tỏ lòng trung thành, nói năng lộn xộn, vừa lấy đồ vật trong túi ra nhìn nhìn, nhích người đến nơi ít người chờ bọn An Như Uyển.
【 tôi chỉ là muốn cảm ơn chủ tịch Sở dạy dỗ mình trong thời gian qua thôi, nguyện ý ... Ai da, đậu má nó! 】
Ở trong đầu quá chú ý vuốt mông ngựa, An Nhu không cẩn thận va chạm với người khác.
Thấy hoa mắt, túi xách trong tay An Nhu theo lực va chạm trực tiếp rớt xuống mặt đất, bị người đụng vào lôi kéo giữ trọng tâm cho cơ thể, lung lay hai cái đã đứng vững vàng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi đi đường không chú ý, thực xin lỗi ...” An Nhu lấy lại tinh thần liên tục xin lỗi, cúi người nhặt túi xách cùng đồ vật rơi tứ tung trên đất, nhưng người đối diện lại không hề phản ứng.
【? 】
Cùng lúc đó, Sở Hư Uyên thấy sau khi An Nhu gửi câu nói kia nửa ngày cũng không nói chuyện nữa, đợi trong chốc lát vẫn là gửi dấu chấm hỏi cho An Nhu.
【 chờ một chút nha chủ tịch Sở, hiện tại tôi đang có việc, đợi chút rồi nói chuyện với anh sau. 】
Trong lòng sốt ruột, An Nhu không có tâm tư gì tiếp tục nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên.
【 chờ một chút, xong việc tìm anh nói tiếp. 】
Nói xong đơn phương cắt đứt  liên lạc.
Sở Hư Uyên giật mình, sau một lúc lâu mới ý thức được An Nhu làm cái gì, sau đó chìm vào im lặng.
Anh cũng phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
“Con nhóc này ...”
Người đàn ông bắt chéo chân, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, khóe môi hơi mang ý cười, lại cảm thấy không tốt lắm, tự vuốt phẳng suy nghĩ: “Dám cắt ngang liên lạc với anh? Ha, ai cho cô ta lá gan đó.”
An Nhu nhanh chóng nhặt túi xách cùng đồ vật rơi tứ tung lên, trong lòng không yên, người đối diện không có phản ứng gì, An Nhu càng nói giọng càng nhỏ. Cô nói nhiều như vậy mà đối phương cũng không có phản ứng, không phải là nhân vật nào đó không thể trêu vào đi? Nếu là tính tình không tốt thì càng không xong ...
Có chút ngẩn người, An Nhu cúi đầu nhặt lên một tờ giấy, chỉ nhìn thoáng qua cái tên, tay run rẫy, tờ giấy một lần nữa bay tà tà xuống mặt đất.
Nhìn thấy bộ dáng này của An Nhu, người kia rốt cuộc cũng ngồi xổm xuống, phụ An Nhu một tay nhặt đồ vật. Cô ta tùy ý nhặt tờ giấy An Nhu làm rơi xuống lên, bỏ vào trong túi xách.
An Nhu nhẹ nhàng nuốt nước miếng, cúi đầu, lặng lẽ nhìn nữ sinh ngồi xổm đối diện với cô.
Đây là ... Nữ chủ Tô Hoàng?
Làm nữ chủ bộ tiểu thuyết Mary Sue《 người tình nhà giàu 》 này, dù thân thế nhấp nhô cuộc sống đầy gian khổ, nữ chủ cũng nhất định phải là người xuất sắc nhất trong tiểu thuyết.
Môi không son mà hồng, mi không vẽ mà cong, da thịt trắng mịn như tuyết, đôi mắt sáng ngập nước giao chuyển giữa ngây thơ và quyến rũ. Cho dù biểu tình lạnh nhạt cũng không thích để ý đến người khác, cũng được tôn xưng là khuynh quốc khuynh thành.

Trong tiểu thuyết, nói nữ chủ Tô Hoàng đứng trong TOP 10 người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới đều không quá.
Đẹp như vậy đương nhiên sẽ có một vài điều xui xẻo. Bởi vì gương mặt đẹp quá đáng này của mình mà sau khi cha mẹ nữ chủ Tô Hoàng qua đời, cô cũng gặp phải rất nhiều chuyện không tốt. Cho nên giai đoạn đầu cô che giấu dung mạo, thẳng đến khi vào học viện DICE, có thế lực nhất định trong tay mới gỡ mặt nạ xuống, trực tiếp làm cho toàn trường nổ tung.
An Nhu nhìn gương mặt bình thường không thể bình thường hơn đang ở trước mắt này, trợn tròn mắt vài giây. Nếu không phải biết ở học viện DICE, chỉ có một người duy nhất tên là Tô Hoàng cũng chính là nữ chủ, thì cô không biết người trước mắt là ai luôn nha.
An Nhu thật sự rất bội phục năng lực ngụy trang của nữ chủ.
Lời nói tiếp việc trước mắt, ngày hôm qua Tô Hoàng còn nằm ở phòng khám nhỏ, bị rất nghiêm trọng, hôm nay đã tới khai giảng, còn bị cô  đụng phải một chút, thật sự không có vấn đề gì sao ... Trong lòng nghĩ như vậy, An Nhu cầm hai cái túi xách đứng lên.
“Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, thực xin lỗi.”
An Nhu xin lỗi Tô Hoàng, hoàn mỹ che dấu sự hoảng loạn trước đó của bản thân.
An Nhu không muốn gặp Sở Hư Uyên, An Nhu càng không muốn đụng đến Tô Hoàng.
“... Không sao.”
Tô Hoàng cũng không để trong lòng, tiếp nhận túi xách từ trong tay An Nhu: “Là mình không nhìn đường nên mới đụng vào bạn.”
Giọng của cô rất dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, làm An Nhu có ấn tượng tốt với cô.
“Không phải, là lỗi của tôi ...”
An Nhu gãi gãi đầu, cảm thấy tâm trạng đang vô cùng hoảng loạn nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài: “À … Nếu … không ngại thì tôi xin phép đi trước, thật xin lỗi, bên kia còn có người đang đợi tôi ...”
“Không ngại.”
Người con gái lễ phép đang đứng trước mắt này, nhìn An nhu dịu dàng mìm cười, lắc đầu: “Bạn mau đi đi.”
An Nhu gật đầu, tận lực khống chế biểu tình cùng động tác của bản thân, yên lặng đi về hướng bọn Lý Văn Nhứ.
Sau khi đi qua hội hợp, An Như Uyển nhìn thấy cô lại giả mù sa mưa giả vờ quan tâm, thật kỳ lạ, trong lòng An Nhu lại có chút cảm giác thả lỏng. An Như Uyển có đáng sợ như thế nào, mang ra so sánh với Tô Hoàng đều không phải một cấp bậc.
“Không có việc gì, chính là không cẩn thận va chạm vào người khác, sau đó nói hai ba câu làm quen thôi.”
An Nhu nhỏ giọng nói, bộ dáng không muốn nói thêm: “Thực xin lỗi, làm mọi người chờ tôi, thật sự không có việc gì.”
Nhìn thấy bộ dáng yếu đuối ủ rũ cụp đuôi của An Nhu, bọn Lý Văn Nhứ cũng không hỏi nhiều.
Nghĩ cũng nghĩ ra, va chạm vào người khác tại học viện DICE này … Lấy tính cách và thân phận của An Nhu, người kia sẽ buông tha cho nó sao?
Khẳng định sẽ bị các loại từ ngữ châm chọc nhục mạ, gặp phải người có tính tình càng ác liệt, cũng có khả năng sẽ mắng càng khó nghe.
Muốn nhân cơ hội chế nhạo nhưng lại để ý xung quanh nên bọn Lý Văn Nhứ cũng không có ai đồng tình tâm quan tâm An Nhu.
【chủ tịch Sở ...】
Yên lặng đi theo phía sau, An Như Uyển và Lý Văn Nhứ đang nói giỡn với nhau, An Nhu càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, đi hỏi Sở Hư Uyên:
【vừa rồi tôi không cẩn thận đụng vào người khác. 】
【 Hửm? Lúc cô đang nói chuyện với tôi? 】
Giọng Sở Hư Uyên khá bình tĩnh, giống như cũng đã quên mất bản thân vừa bị Anh Nhu đối đãi như thế nào.
【 Đúng vậy, là lúc đó … 】
An Nhu có chuyện đè nặng trong lòng, không tự giác thảo luận với Sở Hư Uyên.
【 trước đó tôi từng gặp qua người kia, hình như cô ấy không nhớ tôi, nhưng tôi lại ...】
Khung thoại đột nhiên bị cưỡng chế đơn phương ngắt kết nối.

An Nhu giật mình một chút, đang gửi một nửa tin còn một nữa nằm trong khung soạn thảo, giữa đường gửi không đi. Ủa, hổng lẻ di động xảy ra vấn đề gì? Không đúng, giác quan của cô rất tốt, cô cảm giác được ... Là phía chủ tịch Sở …
An Nhu ngây người, lặng lẽ mở lại kết nối.
【 chủ tịch Sở ... Làm sao vậy? 】
Cô cũng quên mất vừa rồi chính cô cũng ngắt kết nối dưới tình huống như vậy.
Đáp lại cô lại là một lần ngắt kết nối nữa.
An Nhu: ...
Cô không tin, An Nhu tiếp tục lặp đi lặp lại mở kết nối rất nhiều lần. Bên kia, Sở Hư Uyên cũng vô cùng rãnh rỗi lặp đi lặp lại động tác tắt khung chat. Ban đầu, An Nhu còn chuyển thể giọng nói sang dòng chữ tin nhắn, đến cuối cùng dứt khoát lên tiếng phát ra giọng nói.
【 dù sao anh cũng phải nói cho tôi lý do làm anh tức giận là gì?! 】
Sau khi tắt năm sáu lần, cuối cùng Sở Hư Uyên không tắt nữa, cũng trả lời lại bằng giọng nói.
【 không có gì, chỉ muốn cho cô có cơ hội nếm mùi bị người khác ngắt kết nối ngang ra sao thôi. 】
Giọng bình tĩnh nói như nước chảy mây trôi, rất có phong thái của đại hiệp.
【 cái quái gì vậy? Tôi khi nào … Ồ ... Ý. 】
An Nhu dừng một chút, nhớ lại, ngọn lửa nhỏ lập tức dập tắt hơn phân nửa.
【 là tôi không đúng, tôi xin lỗi, nhưng chủ tịch Sở ơi, anh cũng không thể ... ( làm thế giới tràn ngập hoà bình tràn ngập tình yêu.gif ) 】
Giống như một cô gái chưa lớn ... Một đoạn lời nói cuối cùng An Nhu không có can đảm nói ra, sợ Sở Hư Uyên từ đâu chạy tới đạp chết cô.
【 đương nhiên còn có một nguyên nhân khác. 】
Sở Hư Uyên liếc mắt emoji bán đứng tâm trạng hiện tại của An Nhu, cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục bình tĩnh nói.
【 tôi đang rất bận, không muốn bị cô quấy rầy, đợi tôi làm xong chuyện tự nhiên sẽ trả lời cô. 】
Một bụng lửa không chỗ nào phun ra được, đang ngồi trong văn phòng anh cũng ngượng ngùng kêu cấp dưới vào xả giận. Loại cảm giác nghẹn khuất này đối với người như anh càng không thoải mái.
Sở Hư Uyên thản nhiên uống trà, tâm trạng vô cùng tốt, là thái độ chiến thắng khi trả được thù.
【...】
Đại khái là ở chung với Sở Hư Uyên đã lâu rồi, dù anh không nói rõ ra, An Nhu cũng rất thần kỳ hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
【... ( anh đáng yêu nhất anh ngoan nhất anh là cục cưng bé nhỏ đang học mẫu giáo.gif)】
An Nhu gửi dấu ba chấm ý muốn nói cô hiện không có chuyện gì muốn nói với anh.
Sở Hư Uyên: ...
Anh muốn đạp chết con nhóc đó …
An Nhu nhìn khung chat lại lần nữa yên lặng ngắt kết nối.
Ngay cả PC cùng laptop, TV trong phòng làm việc của chủ tịch Sở cô cũng đều không thể kết nối được, chứng tỏ đầu bên kia đã ngắt nguồn điện ...
Tính tình còn trẻ con hơn mấy đứa nhỏ học lớp lá !!!
Góc của ad:
Sở Hư Uyên: bảo bảo ủy khuất, nhưng bảo bảo không nói …
An Nhu: Ngoan, thương thương …
Hết chương 34


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui