Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Cuộc đối thoại trên bàn ăn giữa Sở Hư Uyên và Hạ Dương vẫn còn đang tiếp tục.

Sau khi nghe Hạ Dương nói tên của người kia như hiến vật quý, Sở Hư Uyên dừng một chút, không lên tiếng.

An Nhu cũng lập tức khẩn trương, đừng nói là những gì cô suy đoán đều trở thành sự thật nha?!!

Sở Hư Uyên không thích Tô Hoàng, điều này An Nhu biết, thấy quan hệ giữa Sở Hư Uyên và Hạ Dương cũng không tệ... Nếu anh ấy không cho phép Hạ Dương tiếp tục giao lưu với Tô Hoàng nữa... Có khả năng anh ấy sẽ trở thành bà mẹ độc ác bá đạo.

"Ờ, người này anh biết, cô ta quen với An Nhu, quan hệ cũng không tệ." Sở Hư Uyên mở miệng nói, giọng điệu bình tĩnh, khi nói chuyện cũng không có quá nhiều cảm xúc.

"Hả? Thật sao?"

Hạ Dương giật mình, tầm mắt chỉa thẳng vào người An Nhu, chần chờ một chút, cười rộ lên: "An Nhu, không ngờ em cũng quen biết Tô Hoàng nha, thật là có duyên mà."

An Nhu đang ngồi im lặng làm quần chúng hóng chuyện.

...???

Sao tự nhiên lại có mặt cô trong cuộc đối thoại giữa hai người kia?

An Nhu theo bản năng nhìn vào mắt Sở Hư Uyên, thấy người đàn ông đang cong môi, tặng cho cô một nụ cười đầy bình tĩnh, trầm tĩnh mà ung dung.

"Cũng không quen lắm..."

An Nhu thu hồi tầm mắt, cho Hạ Dương một câu trả lời đầy mơ hồ: "Tụi em là hàng xóm, nên mới quen biết nhau, ngày thường cũng có giao lưu chào hỏi."

"Như vậy sao."

Hạ Dương cười, nhiệt tình nói: "Vậy cũng rất tốt, sau này mọi người sẽ càng quen thuộc hơn nữa, có thể cùng nhau chơi game thì càng tốt."

"Miễn, em lo xong bản thân mình rồi hẳn nói tới chuyện khác." Sở Hư Uyên không lạnh không nhạt mở miệng nói.

Sau đó liếc mắt nhìn Hạ Dương: "Ngay cả cơ sở dữ liệu của người ta còn không biết điều tra rõ ràng ở đó còn bày đặt hợp tác làm ăn?!!!"

Giọng của anh vô cùng bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ lại tự mang theo lực uy hiếp của chính nó.


An Nhu rụt cổ, trong lòng có chút đồng tình Hạ Dương.

Cũng thể không trách Hạ Dương sơ sót, trước lúc hợp tác với Tô Hoàng không điều tra thông tin cá nhân cẩn thận. Vì thông tin cá nhân của nữ chủ đã được mã hóa bảo vệ, Hạ Dương có thể nhẹ nhàng điều tra ra mới là lạ...

Nhưng cũng phải nói trở về, anh ta cũng là vì không để trong lòng, nóng lòng làm ra thành tích chứng tỏ bản thân mới thành ra như vậy.

Hạ Dương hiển nhiên cũng đã quá quen thuộc tính cách bá đạo đầy áp lực đó của Sở Hư Uyên, anh đã bị khí thế đó uy hiếp từ lúc hiểu chuyện cho đến nay, dùng máu và nước mắt để luyện ra tuyệt kỹ như bây giờ.

Bị Sở Hư Uyên nhắc nhở như uy hiếp, biểu tình trên mặt anh cũng ngập tràn đau khổ, nhưng lại không dám cãi lại, nếu tối nay anh muốn tắm máu chào đón bình minh.

"Em biết rồi mà anh Sở, em hứa với anh, lần sau em sẽ không làm ra loại này sai lầm này nữa, hứa danh dự luôn đó!"

Hạ Dương kiên định bảo đảm, trộm liếc An Nhu: "À, An Nhu ơi, nếu ở học viện có chuyện gì thì em cứ tìm anh, bảo đảm giải quyết nhanh, gọn, lẹ cho em, hahaha..."

An Nhu bó tay với người này luôn.

Cô cảm thấy bản thân vẫn là một học sinh bình thường mà thôi, tuy rằng ôm một cái đùi vàng, nhưng cũng đâu có làm chuyện gì khác người? Tại sao đến trong miệng Hạ Dương lại thành chị hai trong giang hồ là sao. Vung tay một cái là có vô số đàn em đến giải quyết thay.

"Cảm ơn anh, lời này của anh em sẽ nhớ kỹ."

An Nhu cong đôi mắt, thoải mái hào phóng nói: "Vậy sau này nếu em có việc gì trong học viện thì xin làm phiền học trưởng hỗ trợ giúp đỡ nhiều nha."

Cô cũng đã nhìn ra, có tám phần thiệt tình trong lời nói của anh ta là vì nể mặt Sở Hư Uyên.

Hạ Dương cười ha ha, vội vàng nói không thành vấn đề.

Sau khi tiếp xúc cả ngày với An Nhu, Hạ Dương cũng đã dần xem cô như một đứa em gái. Thật ra hai người đã quá quen với nhau trong chơi trò chơi, nhưng sau khi biết rõ tính cách con người ngoài đời thật của An Nhu, trong lòng cũng nảy sinh tình cảm thân thiết.

Dù không vì mặt mũi của anh Sở, Hạ Dương cũng nguyện ý giúp đỡ một chút cô em gái xem như cũ mà mới quen này. Dù sao bản tính của anh chính là thiếu gia ăn chơi trác táng, cái gì cũng đều mơ hồ mới là bình thường.

Bữa cơm tối này ăn rất vui, An Nhu còn trao đổi số di động với Hạ Dương, Sở Hư Uyên thấy nhưng lại không nói gì, chỉ là sau bữa cơm, Hạ Dương hứng thú nói muốn đi ca hát anh mới lên tiếng ngăn cản lại.

"An Nhu sáng mai còn đi học, cần phải đi ngủ sớm."

Sở Hư Uyên sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng anh đang nghĩ gì, ngược lại càng làm cho người khác nể sợ: "Không đi, mọi người đi đi."


"Vậy được rồi, anh Sở đi thong thả, chào em gái An Nhu, có rảnh cùng nhau chơi game! Liên lạc sau nha." Hạ Dương cũng không miễn cưỡng, vẫy vẫy tay, thái độ đối với An Nhu rất thân thiện.

Sở Hư Uyên không đi mọi người có thể hiểu, rốt cuộc Sở Hư Uyên có thể tới tham gia loại tiệc này chính là đã cho bọn họ mặt mũi, nhưng An Nhu thì lại có chút bất đắc dĩ, cứ như vậy bị trục xuất trở về. Nhưng cô đúng là rất muốn trở về nằm một cái.

Đi với Sở Hư Uyên ra khỏi cửa nhà hàng Thượng Thực Phủ, An Nhu thở phào một hơi, gió đêm mát lạnh làm cả người cũng thanh tỉnh lên.

An Nhu quen tay sử dụng GPS định vị vị trí, nghiêng đầu nhìn Sở Hư Uyên nói: "Nơi này cũng gần học việc, em tự đi trở về là được rồi. Vừa vặn đi bộ giúp ích cho tiêu hóa, cũng khá tốt."

"Ừ, đi thôi." Sở Hư Uyên gật đầu, lại không có để An Nhu trở về một mình, bàn chân không ngừng di chuyển về phía trước.

"Không phải vậy, ý của em là, em sẽ tự đi về một mình, mà không phải anh và em cùng đi bộ trở về."

An Nhu giật giật khóe miệng, ý muốn khuyên bảo: "Không làm phiền Sở tiên sinh nữa, nếu anh xuất hiện ở trong học viện, bị người phát hiện cũng rất rắc rối..."

An Nhu nói rất uyển chuyển, lại biểu đạt thật rõ ràng ý của bản thân.

Rốt cuộc người đúng bên cạnh cô chính là Sở Hư Uyên, là người mà chỉ vừa xuất hiện sẽ lập tức trở thành tiêu điểm trong mắt của mỗi người.

"Em không cần lo lắng, việc này anh sẽ xử lý tốt."

Giọng Sở Hư Uyên nhàn nhạt, di chuyển bước chân, nhưng đây không phải con đường trở về học viện: "Đi bên này sẽ đến thẳng hồ Hy Vọng, chúng ta đi dạo tiêu thực dọc bờ hồ cũng không tệ đâu."

Sở Hư Uyên kiên trì, hơn nữa đưa ra phương pháp thích đáng, An Nhu cũng yên lặng từ bỏ, bước chân đi theo Sở Hư Uyên đi dạo quanh bờ hồ, an an tĩnh tĩnh hóng gió đêm.

"An Nhu."

Người đàn ông đột nhiên mở miệng, vì đường nhỏ nên đèn đường chiếu sáng rất thưa thớt, thấy không rõ lắm biểu tình của Sở Hư Uyên: "Có chuyện gì thì nói với anh trước, đừng làm phiền Hạ Dương."

"... Ờ, hả? Nhưng, Sở tiên sinh, anh rất bậ..."

Sau khi nghe xong, An Nhu không hiểu ý của Sở Hư Uyên lắm, nhỏ giọng hỏi: "Ủa, Sở tiên sinh, chứ không phải vừa rồi anh nói với Hạ Dương như vậy là muốn Hạ Dương chú ý quan tâm đến em hả?"


Không lẽ cô hiểu sai ý, thật là tự mình đa tình sao?!!!

"... Anh có nói ra lời sao?!" Sở Hư Uyên im lặng trong chốc lát mới cho câu trả lời, người đàn ông đi ở gần mép đường nhỏ, không biết cố ý hay vô tình mà đi ở vị trí này, ngăn chặn mọi cơn gió lớn thổi vào người An Nhu.

"Anh hiểu em nhiều hơn so với cậu ta! Nếu thông minh, thì em sẽ biết chọn anh làm người dựa vào, chứ không phải cậu ta."

"... Anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao, nói như vậy chẳng khác nào anh muốn cưới em..."

An Nhu nhỏ giọng cằn nhằn, sau khi nói ra mới phản ứng lại, ngước mắt nhìn Sở Hư Uyên. Giọng của cô rất nhỏ, vừa rồi theo bản năng oán giận dỗi lại, chắc là không bị anh ấy nghe thấy đâu ha?!!!

Sở Hư Uyên không nói gì sau khi An Nhu phát ra những lời này. Người đàn ông vẫn duy trì sự ổn định, chân bước đi đều về phía trước, không có bất kỳ phản ứng gì đối với lời nói dỗi hờn kia của An Nhu.

An Nhu trong lòng không nghĩ gì, nhưng vẫn là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cũng không thể trách cô được, người mình thích dùng câu như vậy trêu chọc, cho dù là thần cũng ăn không tiêu. An Nhu không phải thần, cô chỉ là một cô gái bình thường đối diện với người mình yêu thích thôi.

"Sở tiên sinh, đương nhiên là anh tốt hơn nhiều rồi!!!"

An Nhu giật giật ống tay áo của Sở Hư Uyên, cố ý nói to lên, giọng điệu cực kỳ thành khẩn: "Em khẳng định sẽ nỗ lực học tập, anh cứ yên tâm, em sẽ không gây ra chuyện gì làm phiền hai anh giải quyết đâu."

Sở Hư Uyên lên tiếng, dừng lại bước chân: "... Đã hiểu rõ?! Em chỉ cần ngoan là được. Tới rồi, mau vào trong đi."

An Nhu nghe anh nói vậy, phát hiện đúng thật là đã đến trước cổng ký túc xá biệt thự của học viện, trước mặt là cổng lớn, còn có không ít học sinh ra ra vào vào, Sở Hư Uyên xuất hiện tại nơi này thật sự là không thích hợp cho lắm.

"Dạ, ngủ ngon nha Sở tiên sinh, hôm nay em thật sự rất vui vẻ, cảm ơn anh nhiều lắm." An Nhu nỗ lực ngửa đầu nhìn Sở Hư Uyên nở nụ cười tươi, vẫy vẫy tay, nhanh như chớp chạy vào trong.

Nhìn cô bé mặc áo choàng lông màu trắng chạy về phía trước, không bao lâu đã biến mất vào bên trong cánh cửa lớn kia, Sở Hư Uyên lại không hề di động. Anh vẫn đứng ở chỗ đó, im lặng suy nghĩ nhìn từng căn biệt thự mở ra ánh đèn sáng, chào đón chủ nhân quay trở về.

Nghĩ lại câu nói hờn dỗi vừa nãy của An Nhu, Sở Hư Uyên khẽ nhíu mày, biểu tình có chút phức tạp.

Là nói giỡn... Hay là...

Ngày hôm sau là chủ nhật, An Nhu cũng không có đi ra ngoài, lười biếng nằm trên giường hết một buổi sáng, buổi chiều vùi đầu ở nhà ôn tập. Cũng không phải cô và Sở Hư Uyên không có gì để nói, nên không liên lạc với nhau.

Mà là ngược lại, An Nhu biết ngày hôm qua Sở Hư Uyên vì cô bỏ mặc hết phần công việc trong ngày, nên bây giờ anh ấy đang vùi đầu giải quyết đống giấy tờ đó.

Thứ hai là ngày thi tháng đầu tiên trong học kỳ này, An Nhu ôn tập lại tất cả kiến thức trong đầu một lần, thấy đã ghi nhớ hoàn toàn, sau đó vỗ vỗ hai bên má.

Không sao, biết gì thi đó, lần đầu trong học kỳ mà, dù có... Không, cô nhất định có thể thi tốt, nhất định sẽ nằm trong top 10.

Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng sáng thứ hai, sau khi An Nhu đặt chân vào lớp học cũng đã nhận ra không khí trong lớp có sự thay đổi rõ rệt.


Ngay từ đầu, thái độ đám người Từ Văn Huyên đối với An Nhu đều chẳng ra gì. Vẫn duy trì sự khách sáo, không thân cận cũng không xa lạ, thậm chí bởi vì lần trước An Nhu nói ra lời cự tuyệt tham gia nhóm mà từ từ tẩy chay cô...

Kết quả, hôm nay bọn họ lại đang nhìn và đánh giá An Nhu như một miếng ngọc quý giá trăm năm tuổi. Không biết có nên bỏ tiền ra mua, hay chỉ ngắm nhìn từ xa.

Quá nhiên, sau cái ngày Sở Hư Uyên dẫn cô đi gặp những người trẻ tuổi trong giới quý tộc nhà giàu kia, cuộc sống của cô đã thay đổi 360 độ.

Cũng không biết rốt cuộc đám người kia đã truyền ra bao nhiêu lời đồn đãi. An Nhu biết, không chừng thông tin cá nhân của cô đều đã bị bọn họ moi ra tất tần tật, nhưng mà phần đông những gia tộc lớn kia vẫn giữ thái độ nhìn ngắm mới quyết định.

Tại phương diện này An Nhu đã luyện lên cấp master, mặt không đổi sắc đi đến vị trí chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Cô tạm thời không không quan tâm đến chuyện này, cũng không muốn cho bọn họ đáp án chính xác.

Ba ngày thi liên tiếp kết thúc rất nhanh, An Nhu cảm giác như chưa làm bài thi nào hết, chờ đến sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, rời khỏi khu dạy học, An Nhu thậm chí cảm giác đã cách một thế hệ, không khí thay đổi như vừa trải qua chục năm trời.

"Nhu Nhu, thi xong rồi, cậu có muốn đi ra ngoài xả hơi không?"

Vẫn như thường ngày,Tô Hoàng hẹn cô cùng nhau trở về, cười nói: "Hạ Dương cứ nhắc mãi phải hẹn cậu ra ngoài chơi một bữa cho đã."

"Mới vừa thi xong, thả lỏng một chút cũng tốt."

An Nhu duỗi cái eo lười: "Còn cái vụ đi ra ngoài chơi thì xin miễn đi ha, bài tập CLB IT giao cho mình còn mấy câu mình không hiểu, chưa làm xong, mà ngày kia phải nộp bài rồi. Haizz, mình phải về nhà nghiên cứu một chút làm cho xong mới yên lòng đi chơi được."

Tuy rằng thi liên tiếp ba ngày, nhưng là câu lạc bộ vẫn hoạt động bình thường, mà quy định của CLB IT lại không thể tự ý vắng mặt. Sau khi suy xét, An Nhu phải tự mình đến câu lạc bộ làm giấy xin nghỉ để không bị loại trừ điểm thi đua.

An Nhu biết CLB Game rất dễ giải, nhưng cũng phải xin phép một tiếng. Tuy đội trưởng CLB Game nhìn bề ngoài rất lạnh nhạt xấu tính, nhưng một khi bắt đầu chơi trò chơi, thì tính tình của anh ta rất dễ chịu, biến thân thành bé ngoan nhất nhà.

An Nhu chẳng qua nói hai ba câu, đối phương rất thông minh hiểu được ý, hơn nữa còn chủ động đặc cách cho An Nhu trình diện qua online.

"Vậy được rồi, cậu đừng quá sức, ngủ nghỉ đúng giờ đó."

Tô Hoàng cũng không có miễn cưỡng, hình như cô có chút do dự, nhưng cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhìn An Nhu cười cười: "Hôm nay đừng học nữa, ngủ sớm đi, mới vừa thi xong cậu đừng tích cực quá như vậy, cơ thể không mệt nhưng tinh thần thì mệt, cậu có nghe không đó?!"

An Nhu cười tủm tỉm tỏ vẻ nghe vào, nhìn Tô Hoàng vẫy tay chào tạm biệt, trong lòng lại nghĩ.

Thân phận là học sinh quá phiền phức, làm chuyện gì cũng không được. Nếu Tô Hoàng có thể tự tạo sản nghiệp, vậy cô có thể...

Cái gì cũng phải có bản lĩnh cái đã rồi mới tính!!!

Việc này phải tính toán lên kế hoạch thật kỹ, để từ từ...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui