An Nhu trong lòng đã có chuẩn bị về thái độ của những người chung quanh, cũng không cần nói nhiều, bên cạnh còn có Tô Hoàng nói chuyện phiếm với cô, trong lúc vô tình cũng phân tán lực chú ý.
Đợi không bao lâu, có hai người từ phía trước đi tới, trước ngược cài huy hiệu CLB IT, mặc đồng phục học viện.
"Hoan nghênh mọi người đến gia nhập CLB IT của chúng tôi."
Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa tươi cười xinh đẹp, giọng nói cũng rất hoạt bát: "Từ hôm nay trở đi, mọi người chính là thành viên trong câu lạc bộ, tự giới thiệu một chút, chị là Viên Nhu, hiện đang học năm hai, là người phụ trách thành viên mới lần này."
"Hà Văn Chi, năm ba, cũng là người chịu trách nhiệm các thành viên mới ... Mấy đứa cứ gọi anh là học trưởng Hà." Nam sinh đứng ở bên cạnh trầm ổn hơn rất nhiều, biểu tình dịu dàng.
An Nhu vừa nghe hai người kia đọc quy định câu lạc bộ, vừa ngẩn người. Các câu lạc bộ ở nơi này không giống mấy câu lạc bộ mà An Nhu từng tham gia ở kiếp trước, có quy củ, có tổ chức, thậm chí giống như một xã hội thu nhỏ, mỗi người mỗi việc, phân công rõ ràng, tùy thời có thể bị đào thải.
Tuy rằng dẫn dắt thành viên mới vất vả một chút, nhưng có không ít thành viên cao cấp trong CLB IT vẫn nguyện ý làm. Một phương diện có thể mở rộng mạng lưới quan hệ, phương diện khác chính là có thể tích điểm thông qua công việc này.
"Cũng không nhiều lắm, chỉ có nhiêu đó thôi, còn có cái gì muốn hỏi nữa không? Có thắc mắc cứ mạnh dạn hỏi, chị và học trưởng Hà sẽ trả lời." Vỗ vỗ tay, Viên Nhu tươi cười sáng lạn, khóe mắt liếc hai nữ sinh không thu hút ngồi ở vị trí chính giữa.
Cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, trong lòng thở dài. Viên Nhu biết nữ sinh nhỏ nhắn ưa nhìn kia, tuy nhìn bề ngoài vô hại nhưng lại chính là người đoạt giải nhất cuộc thi thành viên mới lần này, còn được chủ nhân nhà họ Sở để mắt.
Còn nữ sinh tên Tô Hoàng ngồi bên cạnh cũng không phải nhân vật tầm thường. Đối với những người thuộc tầng lớp quý tộc như bọn họ, cũng không khó tra ra thông tin về Tô Hoàng, nhưng dù dùng mạng lưới nào cũng không tra được quá khứ của cô ta, có thì cũng chỉ là những công tích vĩ đại ở lớp học.
Thái độ của Viên Nhu nhiệt tình thân thiết, tính cách Hà Văn Chi cũng tốt bụng, thành viên mới nghe hai người nói xong lập tức đặt câu hỏi ngay, cũng được đến đáp án vừa lòng.
An Nhu không có gì muốn hỏi, thật ra cô cũng khá quen thuộc với quy trình của các câu lạc bộ, đơn giản chính là huấn luyện, tham gia thi đấu, đoạt giải, tích điểm... Nếu vận khí tốt, tham gia hai ba cuộc thi là có thể kiếm đủ điểm cho cả học kỳ sau.
Sau khi đoạt được giải nhất, bản thân An Nhu rốt cuộc cũng có tự giác, không nói khoa trương, hiện tại hình như cô rất lợi hại nha.
Cụ thể lợi hại đến tình trạng gì, không có người nói cho cô biết, nhưng An Nhu vẫn luôn tự nhận bản thân mình là học sinh dở, đến bây giờ vẫn cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, cô như vậy mà đoạt giải nhất.
【 ê. 】
An Nhu còn đang ngẩn người, bất thình lình giọng của Sở Hư Uyên lại vang lên trong đầu.
【... Sở tiên sinh, anh không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? 】
An Nhu khinh bỉ ra mặt.
【 ê cái gì mà ê? Tôi có tên. 】
Từ sau khi An Nhu nhận ra Sở Hư Uyên không trách cứ gì cô, ngược lại còn phát ra thiện ý, thì bắt đầu từ ngày đó cô đã khôi phục lại thái độ đối xử như ngày thường với Sở Hư Uyên.
Nghĩ lại cũng không có gì là không tốt, có Tô Hoàng làm bạn, có Sở Hư Uyên làm bạn, trên người cô cũng không có gì đáng giá để hai vị cấp bậc Boss này tính kế... Dưới sự phù hộ của bọn họ, cô muốn thuận lợi tốt nghiệp học viện DICE rồi ra nước ngoài đào tạo sâu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong đầu nghĩ như vậy, cảm thấy tiền đồ phía trước vô cùng sáng lạn.
【 mèo con ngu ngốc? Con nhóc thiểu năng trí tuệ? 】
Kỹ năng trào phúng của Sở Hư Uyên cũng chạy đến mãn điểm.
【 anh cảm thấy xưng hô này tương đối thích hợp với em. 】
【... Đại ca khờ? Thằng mất trí? 】
An Nhu lạnh nhạt mặt.
【tôi cảm thấy xưng hô này cũng tương đối thích hợp với anh đó. ( tui không thèm nghe tui không thèm nhìn, bé bì không nói chuyện với thiểu năng trí tuệ.gif ) 】
Tưởng cô sẽ không phản kích sao? Nếu Sở Hư Uyên đã tỏ vẻ sẽ không động vào cô, đương nhiên An Nhu cũng không khách sáo mà dỗi ngược trở về.
Sở Hư Uyên tươi cười dừng một chút, ngũ quan cực độ tuấn mỹ của người đàn ông hiện ra bối rối, nhưng là thực mau, biểu cảm hoang mang này đã bị anh giấu đi.
【 anh có chuyện tìm em. 】
Sở Hư Uyên mở ra folder trước mặt, cúi đầu xem một lần danh sách các thành viên cấp cao trong CLB IT.
【hiện tại em đang ở CLB IT sao, có cần yêu cầu hỗ trợ gì không? 】
Sở Hư Uyên đã đáp ứng An Nhu sẽ giải quyết cục diện rối rắm do anh gây ra, nói được thì làm được, lập tức tìm kiếm biện pháp mới.
Âm thầm che chở cũng không thực tế, Sở Hư Uyên hiểu rất rõ việc này, vẫn là có rất nhiều nơi anh không thể chú ý đến. So sánh lợi – hại, nếu có thể ở bên ngoài trợ giúp một ít cho An Nhu, làm cô ấy có thể đạt tới trình độ giẫm một chân làm rung chuyển núi, anh cũng rất vui lòng làm anh hùng trong thầm lặng.
Còn vụ bồi thường, Sở Hư Uyên cho An Nhu cái lý do chính là bồi thường, nhưng thật ra cũng không hoàn toàn là như thế này. Loại người như anh, một khi đã làm sai chuyện, bản thân không chỉ thừa nhận lỗi lầm, hơn nữa còn buông lời hứa hẹn chịu trách nhiệm, điều này đã là kỳ tích rồi.
Vươn tay, Sở Hư Uyên nhìn khớp xương ngón tay rõ ràng của mình, mặt trên như còn lưu lại chút mềm mại từ sợi tóc của cô, ngày đó anh vuốt loạn tóc đen mềm mại của cô, xúc cảm đó vẫn còn ấn tượng đến tận bây giờ.
"Thật sự không giống nhau." Như là đang nói với chính mình, lại như là nói cho ai đó nghe, Sở Hư Uyên thở dài, biểu tình hiếm khi rối rắm phức tạp.
【 hỗ trợ cái gì? 】
An Nhu ngơ ngác, còn chưa có tự giác nhận ra bản thân hiện tại là "người big boss coi trọng".
【 Sở tiên sinh tính toán làm cái gì hả? 】
【 ờ, đang tính xem có cần tìm một người lãnh đạo thích hợp cho em hay không? 】
Sở Hư Uyên cũng không có gạt An Nhu.
【thân phận hiện tại của em quá thu hút chú ý, như vậy chỉ có hai con đường có thể đi. 】
【 thứ nhất, chính là chậm rãi yên lặng chịu đựng, không thể làm lộ ra năng lực IT hơn người của bản thân, thậm chí là trong học tập, như vậy có thể sẽ tránh né được rất nhiều phiền toái. 】
Sở Hư Uyên là thật sự suy nghĩ vì An Nhu.
【 thứ hai, chính là phơi bày ra toàn bộ năng lực trời cho của em, trở thành trực hệ anh. 】
Cho dù An Nhu lựa chọn lối đi nào trong hai con đường này, Sở Hư Uyên đều có thể giúp cô xử lý tốt mọi chuyện kế tiếp. Sắc mặt bình thường cầm quyển《 Làm cách nào giao lưu với con trẻ 》đặt lên kệ sách, người đàn ông xoay người đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Phải để An Nhu có quyền lực tự lựa chọn, dạy An Nhu có năng lực tự xử lý mọi chuyện. Nuôi dạy con cái tuyệt đối không thể cưng chiều mất lý trí, còn muốn nuôi dưỡng con bé trở thành một nhân tài ưu tú. Sở Hư Uyên nhớ rõ nội dung trong quyển sách dạy cách nuôi con kia, còn nắm vững chắc tinh túy trong đó.
An Nhu trợn tròn mắt, hệ số khó khăn của vấn đề này có chút lớn à nha!
Cô biết, thân phận hiện tại của cô rất thu hút sự chú ý, nhưng cô còn chưa nghĩ tới tình trạng này.
【 Sở tiên sinh... Lực lượng mà anh kiêu gọi cũng quá mạnh. 】
lúc này An Nhu mới phát hiện hình như bản thân qua xem nhẹ thân phận địa vị của Sở Hư Uyên, chỉ là nhận giải thưởng từ tay Sở Hư Uyên mà thôi, cư nhiên di chứng lại nghiêm trọng đến mức yêu cầu Sở Hư Uyên tự mình ra mặt giải quyết.
An Nhu hiểu sai ý anh, nhưng Sở Hư Uyên không có sửa đúng.
【 hình như em có chút hiểu lầm về anh thì phải? 】
Giọng Sở Hư Uyên bình tĩnh, lại không khó nghe ra ngạo khí bên trong lời nói.
【 anh thân là chủ nhân nhà họ Sở, từ trước đến nay chưa từng đặc biệt chắm sóc cho ai, cũng không có tự mở miệng ngỏ lời mời về làm trực hệ của anh, thân phận này rất chịu sự chú ý. 】
Trực hệ hiện tại trong tứ đại gia tộc có thể moi ra cả một đống, toàn là đám con riêng, giống như Sở Hư Uyên, trên không chịu sự chỉ huy của trưởng bối, dưới không có hậu bối tin tưởng, trong giới quý tộc cũng được coi như là hàng hiếm.
... Vậy thật đúng là cảm ơn ngài nhiều lắm!!!
An Nhu mắt trợn trắng, cảm thấy ngứa miệng kinh khủng, rất muốn mắng người. Tuy thân phận này nhìn sơ rất tuyệt, nhưng hệ số nguy hiểm là UP ↑ UP↑ UP↑. Nghĩ đến cuộc sống một thân một mình của Sở Hư Uyên cũng không dễ dàng gì, An Nhu kiềm nén không phọt ra oán niệm trong lòng.
【em có thể chọn một trong hai con đường này. 】
Giọng Sở Hư Uyên nhàn nhạt, giống như bản thân anh cũng không có chút ý đồ nào trong đó.
【 đây là lựa chọng của riêng em. 】
Nói là nói như vậy, nhưng nếu Sở Hư Uyên thật sự nghĩ như vậy thì chỉ có nước tận thế sắp tới. Đơn giản mà nói, Sở Hư Uyên hy vọng An Nhu lựa chọn con đường thứ hai. Đến nỗi nguyên nhân, cũng không khó đoán, không phải sao?
【 để tôi nghĩ lại. 】
An Nhu có chút mơ hồ, vấn đề này hơi khó chọn, An Nhu cũng hiểu ý của Sở Hư Uyên, thật ra cô đã rất cảm kích Sở Hư Uyên nguyện ý trợ giúp cô đến như vậy.
【 ừm, cho em thời gian một ngày, suy nghĩ kỹ rồi trả lời cho anh biết em chọn con đường nào. 】
Giọng Sở Hư Uyên rất nhạt, dừng một chút, rồi nói tiếp.
【... Cứ như vậy đi. 】
Rõ ràng gõ một đoạn rất dài, nhưng Sở Hư Uyên nhìn trong chốc lát, biểu tình đông lạnh xóa hết toàn bộ. Anh không muốn tạo áp lực cho An Nhu.
An Nhu đỡ cái trán, hơi uể oải ỉu xìu. Lại nói tiếp, mỗi lần giống như vậy, người khác đều lựa chọn xong rồi đẩy cô vào, ngược lại, quyền lựa chọn lần này được đặt trọn vào trong tay cô, An Nhu lại bắt đầu do dự.
Thật sự là không dễ dàng.
An Nhu cắn môi, nghĩ.
Con đường thứ nhất, dựa theo chỉ số thông minh của bản thân sơ sẩy không cẩn thận sẽ dễ dàng bị bại lộ, còn sẽ gây thêm nhiều phiền phức cho Sở tiên sinh, có lẽ quan hệ cũng sẽ nhạt dần, giống như phế vật... Lúc nào cũng cần người khác đứng ra bảo vệ.
Con đường thứ hai, chính là sẽ gia tăng mối quan hệ với Sở Hư Uyên.
Nhà họ Sở chỉ có một mình Sở Hư Uyên, nếu An Nhu đáp ứng, cũng chính là bằng lòng trở thành người gần gũi với Sở Hư Uyên nhất.
hệ số nguy hiểm cao, lúc nào cũng đề phòng người khách yếu hại, còn mối quan hệ tín nhiệm đầy yếu ớt giữa cô và Sở Hư Uyên.
"... Cả hai con đường đều không thể chọn." An Nhu nhỏ giọng thì thầm, như là làm nũng cũng như là oán giận, trong ánh mắt đen nhánh tất cả đều là sương mù. Cô cũng không biết bản thân mình muốn cái gì, nhưng hiện tại trong lòng cô rất không thoải mái.
Không liên quan đến vấn đề lựa chon, trong lòng An Nhu rõ ràng, không phải việc này làm cô tức giận, mà là...
"Nhu Nhu, cầm lấy."
Tô Hoàng chú ý An Nhu đang ngẩn người, không nói thêm gì, chỉ đưa thời khóa biểu vào trong tay cô: "Đây là thời khóa biểu chương trình huấn luyện của CLB IT, sẽ bắt đầu vào tháng sau, cậu có đi không?"
"Hả, ừ ... Chắc là sẽ đi."
An Nhu nghĩ nghĩ, đúng thật là cô cần có chuyện gia chỉ dạy thêm về phương diện này: "Chắc là sẽ tham gia, còn cậu thì sao?"
"Mình không tham gia."
Tô Hoàng lắc đầu, làm bộ không phát hiện biểu cảm nhẹ nhàng thở ra của An Nhu, cười tủm tỉm nói: "Trùng thời gian huấn luyện với bên CLB Âm nhạc, nhưng cũng không sao, mình thích âm nhạc hơn, náo nhiệt không gây nhàm chán."
Nói đến đây, ánh mắt Tô Hoàng sắc bén đầy châm chọc mỉa mai, An Nhu biết ý của Tô Hoàng là gì.
Cho dù Tô Hoàng không nói rõ ràng, An Nhu cũng biết. Hiện tại Tô Hoàng đã và đang giằng co với các học trưởng học tỷ trong CLB âm nhạc, kế tiếp chính là vui sướng vả mặt... Tự nhiên cảm thấy cuộc đời của đối phương xuất sắc thú vị hơn nhiều so với mình.
"Ừ, cũng khá tốt. Đến lúc đó chúng ta đều phải cố lên." Tuy rằng nói như vậy có chút mặt dày, nhưng An Nhu cũng không muốn Tô Hoàng vì cô mà ở lại CLB IT.
Rốt cuộc đây là năng lực trời cho hiếm thấy, An Nhu không muốn lãng phí năng lực này. Tuy rằng cô còn chưa biết bản thân mình có thể làm được cái gì, nhưng dù sao cũng phải thử xem như thế nào.
Ngày đầu tiên câu lạc bộ hoạt động nên cũng không có chuyện gì quan trọng, trừ bỏ kế tiếp cần phải lựa chọn tham gia hay không tham gia chương trình huấn luyện lập trình, sau đó là từng thành viên mới đứng lên giới thiệu bản thân.
Sau khi chấm dứt, Viên Nhu để lại phương thức liên lạc riêng của mình, sau đó tuyên bố giải tán.
"Muốn đến phòng học tự học hay là về nhà?"
Tô Hoàng đưa cho An Nhu một ổ bánh mì ngọt nhỏ: "Ngồi đã lâu cũng đói bụng rồi, hay là chúng ta đi ăn khuya đi?"
Thật là chị gái dịu dàng đáng tin cậy... An Nhu xé mở ổ bánh mì ngọt nhỏ, trong lòng yên lặng cảm thán.
"Đi thôi!"
Tuy rằng ăn khuya là kẻ địch của phái nữ... Nhưng cô nhịn không được!
Hai người liếc nhau, phụt một tiếng ôm nhau cười.
Tô Hoàng xoa nhẹ đầu An Nhu, nắm tay đối phương đi thẳng về phía căn tin. Nghĩ lại chuyện ngày mai phải gặp mặt người nào đó, dù Tô Hoàng có bình tĩnh đến đâu, nhưng mỗi khi nhớ đến người nào đó, lại tức nghiến răng, như muốn cắn đứt cổ họng ai đó.
Dù sao cũng là một cô gái tốt như vậy, lại dễ dàng bị tên họ Sở kia lừa đến tay, cũng mệt tên đó dùng thời gian đầu óc nghĩ cách tha con gái người ta về tổ, thật là tiện nghi cho tên đó quá mà.
Hai người bọn họ đến căn tin gần nhất, đẩy cửa kính ra, An Nhu còn chưa nói lời nào, vừa nhấc mắt thì đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
"Ủa, không phải là Nhu Nhu sao!"
Nữ sinh cũng thấy An Nhu, tươi cười dịu dàng đi tới: "Học tập thế nào? Ừm... Chị không nghe được chút tin tức nào về em hết á, nghĩ chắc tại em bận nên cũng không quấy rầy em, em sẽ không trách chị chứ?"
An Như Uyển tươi cười dịu dàng, tự tin hơn nhiều so với một tháng trước.
Cô ta sẽ nghĩ như vậy cũng là đương nhiên, may mắn được học chung một lớp với Lý Văn Nhứ, trong lớp cũng không có nhà ai giàu hơn Lý Văn Nhứ, do đó An Như Uyển cũng được thơm lây, được nhiều người đi theo sau lưng nịnh bợ lấy lòng.
Dưới sự khéo léo của bản thân, cô ta dần dần dung nhập vào thế giới của xã hội thượng lưu, An Như Uyển hoàn toàn quên mất người em họ của mình. Cô ta cũng không đoàn người nịnh bợ kia bàn tán chuyện một người tên là An Nhu vừa đoạt được giải nhất thành viên mới của CLB IT.
An Nhu nhìn An Như Uyển tự nhiên hào phóng, trong lòng tự nhiên thấy chán ghét: "Đã lâu không gặp, An Như Uyển."
Từ rất sớm, cô đã không che giấu sự đề phòng và thái độ lạnh nhạt của bản thân đối với An Như Uyển, nên gọi thẳng tên cô ta không cần sợ mích lòng.
An Như Uyển không nghĩ thấy An Nhu, An Nhu càng thêm không nghĩ thấy An Như Uyển.
"Ủa, đây không phải là An tiểu thư sao!"
Tô Hoàng cười cắt ngang lời An Như Uyển tính nói, nhìn An Như Uyển cười nói: "An tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Cô là..."
Lúc này, An Như Uyển mới di chuyển ánh mắt về phía nữ sinh tướng mạo bình thường đang đứng bên cạnh An Nhu, cô ta căn bản không để ở trong lòng, liếc mắt nhìn Tô Hoàng, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Là... Cô? Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Cuộc sống ở trường học cũng không phải hoàn toàn thuận lợi, đương nhiên An Như Uyển cũng bị vài việc làm suy sụp một chút, một trong số đó chính là người trước mặt này tạo ra.
Sở Hư Uyên đứng ở văn phòng hiệu trưởng, im lặng nhìn một màn này.
Nhìn sơ qua là biết Tô Hoàng rất giữ gìn An Nhu, vào lúc mấu chốt cũng chủ động đứng ra bảo vệ. Dưới loại tình huống này, Sở Hư Uyên cũng không thể nói Tô Hoàng có ý đồ làm hại An Nhu.
Nhớ đến phương án hợp tác với công ty Hoang Quyền bị anh ném vào trong ngăn kéo, Sở Hư Uyên giật giật ngón tay. Đúng thật là không thích hợp, nhưng phương pháp tốt nhất hiện tại chính là hợp tác với Tô Hoàng.
"... Thật không phải là phương pháp làm người vui vẻ mà." Sở Hư Uyên cực độ không muốn giao tiếp làm việc chung với người mình ghét, khẽ nhíu mày, nhưng đã nhanh chóng che giấu.
Cho dù hiện tại An Nhu chưa đưa ra sự lựa chọn, nhưng vẫn phải âm thầm bảo vệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...