An Nhu nói được thì làm được, đã nói nhường cho An Như Uyển lên đài diễn thuyết, thì làm ngay.
An Nhu lập tức lấy tư thái hiên ngang lẫm liệt, mang theo Từ Trình người muốn đi theo giám sát xem cô có làm đúng như lời mình nói không, còn kêu gọi các bạn học đang đứng xung quanh xem náo nhiệt cùng nhau đi đến văn phòng giáo viên.
An Nhu ngẩng đầu đi trước dẫn đầu, An Như Uyển và Từ Trình song song đi ở phía sau cô. An Như Uyển không tự giác khẩn trương lôi kéo nón, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách đối phó.
Cho đến khi tới văn phòng, An Nhu gõ rồi mở cửa đi vào, An Như Uyển còn chưa nghĩ ra cách giải quyết. Xưa nay cô rất coi trọng mặt mũi của mình, khẳng định không hy vọng bại lộ khuyết điểm ở trước mặt mọi người, chỉ cần make-up che vết sẹo kia, nhìn qua cũng sẽ không khó coi. Nhưng cô đi lên diễn thuyết có thể đội nón sao? Khẳng định không thể.
Nếu không phải như vậy, cô cũng sẽ không nhường cơ hội này cho An Nhu. Hừ, cô không chiếm được vị trí này, An Nhu lại lấy được đảm bảo sẽ làm mọi người tức giận, đến lúc đó sẽ không có một ai tin vào thành tích của An Nhu, kế hoạch An Như Uyển rất tốt.
Ai ngờ Từ Trình lại đột nhiên nhảy ra thế cô bất bình ... Ngay từ đầu, An Như Uyển chỉ lẫn tránh ở trong đám người xem diễn, thấy An Nhu xanh mặt, trong lòng thống khoái, tại sao kết quả lại thành như vậy?
An Nhu nói tóm tắt đơn giản rõ ràng ý đồ đến cho giáo viên nghe, còn không quên khích lệ tâng bóc An Như Uyển, khen đến độ cô muốn ói vì những lời lẽ ghê tởm đó, chủ yếu là đẩy An Như Uyển lên.
"Thưa thầy, là do An Nhu quá khiêm tốn thôi" An Nhu thật vất vả dừng lại lời giải thích, đang thở thì An Như Uyển trực tiếp cắm tiếng vào "Theo em thấy, lần diễn thuyết này vẫn nên để An Nhu làm, em ..."
"Là do em không xứng, Như Uyển,chị quá khiêm tốn" Ở trong đầu, Sở Hư Uyên nhắc nhở An Nhu duy trì giả mù sa mưa, cô cười, nói "Từ Trình cùng các bạn khác đều cảm thấy chị mới thích hợp, có phải hay không?"
An Như Uyển bỗng nhiên quay đầu, gần như khống chế không được biểu tình trên mặt. Hiện tại, cô thật hoài nghi có phải An Nhu cố ý hay không, lại có thể nói như vậy ... Rõ ràng trước kia nó không dám nói chuyện như vậy trước đám đông, nó cũng không có thông minh như vậy, hay là mèo mù đụng phải chuột chết?
An Nhu không để ý đến những lời biện giải giả tình giả ý của An Như Uyển, dựa vào ưu thế đám đông, một tiếng trống hăng hái tinh thần quyết định làm An Như Uyển đứng ra diễn thuyết. Lúc này mới lễ phép nói lời cảm ơn với giáo viên, cười tủm tỉm chào Từ Trình, sau đó tiêu sái trở về phòng học.
【 ha ha ha! Sở tổng, anh phải nhìn thấy được sắc mặt của chị ta, chị ta tức giận lắm nha, siêu tức luôn ( gà con nhảy tới nhảy lui.jpg ) 】
An Nhu vui rạo rực.
【 chắc chị ta không ngờ tôi sẽ phản bác, con thỏ nóng nảy còn sẽ cắn người nữa mà, dồn vào đường cùng, tôi cũng sẽ phản kháng nha ( vui quên trời đất đốt pháo hoa.jpg ) 】
【đừng vui quá sớm, đây chỉ là bắt đầu 】
Sở Hư Uyên đè đè cái trán, không biết nói gì đối với An Nhu, lạc quan có hơi sớm.
【 đối với loại người xem trọng bề ngoài như cô ta, cô hành động như vậy còn làm cô ta khó chịu hơn so với lúc trong bệnh viện 】
Phương diện hiểu lòng người này Sở Hư Uyên mạnh hơn so với An Nhu nhiều, hoặc là nói anh đã từng tự mình trải qua, thậm chí hiện tại cũng gặp qua quá nhiều người như vậy, đoán được suy nghĩ của An Như Uyển chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.
Cũng không khó đoán gì mấy, Sở Hư Uyên gặp qua người càng độc ác càng nhiều quỷ kế hơn so với chị họ của An Nhu nhiều.
【... Dù sao chị ta cũng sẽ xuất ngoại, cứ từ từ thôi. 】
Nhắc tới chuyện bị trả thù, An Nhu run lên bả vai, có chút sợ.
【 dù sao, hiện tại thấy chị ta khó chịu tôi đã vui lắm rồi, trở về làm bài tập đây, kỳ thi tháng sau tôi vẫn muốn đứng nhất toàn trường, làm tất cả mọi người tin phục】
【... Tinh thần lạc quan khá tốt, cô vui là được. 】
Sở Hư Uyên đối với loại người có ý nghĩ ngây thơ như An Nhu cảm thấy có chút buồn cười, cũng không nói gì thêm, chờ An Nhu tự thân trải qua té ngã, biết đau sẽ trưởng thành thôi. Ý nghĩ dạy dỗ này của Sở Hư Uyên tàn khốc lại lý trí ngoài dự đoán mọi người.
Đúng vậy, An Nhu là người hợp tác với anh, Sở Hư Uyên cũng cảm thấy An Nhu đủ giá trị có thể đứng ngang hàng bình đẳng nói chuyện với anh, nhưng người hợp tác này có thể làm anh ra bao nhiêu sức để giúp đỡ, còn phải xem chỉ số IQ và EQ ra sao.
Nếu An Nhu có thể trưởng thành ... Sở Hư Uyên hy vọng có ngày đó.
Vài ngày sau, ngày khen thưởng học sinh giỏi cấp khối, cấp trường. Hiệu trưởng đứng trước toàn thể học sinh cường điệu khen ngợi An Nhu, quả nhiên sau đó là những tiếng chửi rủa không ngớt đến từ phía dưới khán đài.
Khóe miệng An Nhu hơi mỉm cười, nhẹ nhàng đi lên đài lãnh thưởng, kêu ngạo làm lơ những âm thanh khen chê phía dưới, tâm trạng của cô hiện đang rất tốt.
Cô đối với thành tích lần này có chút vừa lòng, cô muốn giữ vững phong độ như vậy, nếu có thể, cô muốn thành tích của mình càng ngày càng cao. Rốt cuộc bản thân vẫn còn là học sinh, cho dù là đại học, cũng rất xem trọng thành tích học tập, có thể nhờ nó mà được nhận vào một trường đại học có danh tiếng, có thể nhờ nó mà kiếm được một công việc tốt.
Nghiêng đầu nhìn An Như Uyển đang đứng ở gần cột cờ chờ đợi kêu tên, An Nhu cong khóe môi, tâm tình hiếm khi cảm thấy thoải mái. An Như Uyển hãm hại cô rất nhiều lần, hiện tại, rốt cuộc đến phiên An Nhu cô trả thù ngược lại.
Lần diễn thuyết đầy vinh dự này được trao cho An Như Uyển tới nói, tuy cô ta cũng sẽ đứng ở trên đài cao, nhưng phải đợi mọi người trong ba khối lớp 10, 11, 12 nhận giải thưởng hết mới tới lượt cô phát biểu cảm nghĩ.
Dựa theo trong trình tự khối 10 trước, sau đó đến khối 11, bắt đầu từ lớp An Nhu, đến lớp Từ Trình, thậm chí đến lớp của Ngụy Văn Kiệt, rồi đến khối 12.
An Như Uyển nhéo bản thảo phát biểu, đứng ở phía dưới nhìn An Nhu tiếp nhận giấy khen thưởng học sinh xuất sắc, ngón tay không ý thức nắm nón kéo kéo xuống tính che vết sẹo.
"Như Uyển, em không sao chứ?" Thầy giáo đứng bên cạnh thấy động tác An Như Uyển có chút khác thường, quan tâm hỏi: "Lạnh sao? Không có việc gì, chút nữa lên phát biểu gỡ nón xuống, nói xong thì xuống đài lại đội lên."
"... Dạ, em cảm ơn thầy quan tâm." An Như Uyển cười cười, ngón tay càng nhéo chặt bản thảo, sắc mặt tái nhợt dọa người. Ngày thường cô mặc áo khoác trắng có nón hình lỗ tay thỏ nhìn yểu điệu lại đáng yêu, nhưng hiện tại mặc đồng phục học sinh, còn đại diện toàn khối 11 lên đài phát biểu cảm nghĩ, mặc loại áo khoác con nít này có vài phần quái dị.
An Nhu cùng những học sinh xuất sắc nhất khối đã nhận xong bằng khen, đang đi xuống, kế tiếp đến lượt An Như Uyển đi lên phát biểu.
An Nhu chậm rãi trở lại vị trí đứng thành hàng của lớp mình, đứng ở phía sau cùng, góc độ này vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí An Như Uyển đứng ở trên đài, sau khi được giáo viên phụ trách giới thiệu, thực mau cô ta đã đi lên, bởi vì bước quá nhanh thiếu chút nữa đã té ngã, may mắn được thầy giáo đứng bên cạnh đỡ một tay.
Nữ sinh ăn mặc khá dày nhưng dáng người vẫn yểu điệu, nàng miễn cưỡng cười cười, đứng trước microphone, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm bản thảo phát biểu, dùng giọng điệu cứng nhắc nhanh chóng đọc lên.
Dù là như vậy, các bạn học phía dưới cũng lập tức nổ tung chảo.
"Giỡn hả trời? Đó là An Như Uyển? Má ơi, vết sẹo trên trán của nhỏ đó ..."
"Tao nghĩ chắc là do bị Hà Văn Thiến rạch đó mày, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy? Tao còn tưởng chỉ là vết thương ngoài da, trách không được vẫn luôn đội nón."
"Nói thật, giờ nhìn An Như Uyển không còn đẹp như trước kia nữa ... Vết sẹo sâu dài như vậy, nếu trị không hết chỉ có nước hủy dung."
Việc cứ như thế lập tức lan truyền tràn ngập ở dưới sân trường. Tin từ phía trước nhanh chóng truyền tới phía sau, trong lúc nhất thời bọn học sinh bên dưới đều châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
An Như Uyển cúi đầu nhìn bản thảo, bên dưới càng thêm lớn tiếng bàn tán, âm thanh lớn đến mức truyền thẳng vào lỗ tai cô.
An Như Uyển xé nát bản thảo, gần như là nặn từng chữ một, cắn răng đọc xong bài phát biểu.
An Nhu đứng xếp hàng ở đằng sau, thật sự nhìn không thấy được nét mặt An Như Uyển, nhưng cũng có thể đoán được.
【 Sở tổng, chị ta chắc là tức điên rồi, hahaha 】
An Nhu chặc lưỡi.
【 đây là lần đầu tiên chị ta mất mặt như vậy... Trong lòng trăm phần trăm không muốn để người khác nhìn thấy vết sẹo trên trán của chị ta 】
【 chị ta vẫn luôn tự cho bản thân là nữ thần, phi, nữ thần kinh thì có 】
Sở Hư Uyên thấy nội dung tin nhắn của An Nhu cảm thấy thú vị.
【 cô làm như vậy, không phải đánh thẳng vào mặt cô ta sao? 】
Cũng ... Rất có ý tứ, có lẽ trước kia An Nhu còn không dám làm như vậy, không hiểu sao, trong khoảng thời gian này lá gan lại lớn nhiều như vậy?
【 vả mặt thì có vả mặt đó ... Dù sao tôi rất vui nha 】
An Nhu thiệt tình thực lòng nói.
【trước kia tôi rất rất sợ chị ta và cô bạn thân của chị ấy, sau đó phát hiện thật ra cô bạn thân của chị ấy cũng là người bình thường, cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh bị tẩy chay giống tôi, cô chị họ tôi cũng giống vậy, đúng không? 】
Sở Hư Uyên giật giật khóe miệng, biểu tình có hơi quái dị.
An Nhu hồn nhiên không phát hiện, còn đang tiếp tục tinh tế phân tích, tự cho bản thân là mưu trí.
【 cho nên không còn sợ nữa nha, bạn của chị ta đã biến khỏi đây, chị ta là loại người giả dối thích mượn đao giết người, sẽ không chính diện đối phó tôi, tôi cũng không cần sợ bị đánh, đến nỗi những ám chiêu kia ... Khụ khụ, Sở tổng, phương diện này đành nhờ ngài vậy. ( hôm nay tôi cũng tràn ngập chờ mong.jpg ) 】
【... Vậy, ở trong mắt cô, con người tôi thế nào? 】
Sở Hư Uyên đối với phản ứng của An Nhu rất bất đắc dĩ, con nhóc này có sở thích phóng đại mọi chuyện, chỉ là con người bình thường cứ nghĩ bọn họ là thần tiên, càng nghe càng thấy buồn cười. Loại người như cô chị họ đó, cô ta đã xem không phải là người thường? Cũng quá vũ nhục những người thật sự có tâm kế có thủ đoạn.
【 Sở tổng? Đương nhiên ngài là người vĩ đại nhất 】
An Nhu đặc biệt chân thành, trong lòng tấm tắc bảo lạ, Sở Hư Uyên khi nào cũng thích nghe người ta *vuốt mông ngựa? Tuy lòng nghĩ vậy nhưng nội dung tin nhắn lại tràn ngập những từ ngữ khen tặng đầy nịnh bợ.
*Vuốt mông ngựa: nịnh bợ.
【 thật sự, tôi chưa từng gặp qua người nào tài giỏi như ngài, hai chữ thiên tài cũng không đủ để nói về ngài ... ( bảo bảo trong lòng khổ bảo bảo không nói.gif ) 】
Từ từ cái icon emoji mang vẻ mặt ủy này là cái quỷ gì? An Nhu ngẩn người giật mình một chút, sau đó ngu người, không không không, tuy rằng nghĩ muốn lấy lòng đùi vàng, nhưng cô không tính toán làm đùi vàng biết suy nghĩ thật của mình ...
【emoji, hửm? 】
Sở Hư Uyên chống cằm, nhịn không được cười ra tiếng. Loại tương phản này rất thú vị, con nhóc kia chân trước mới vừa khen anh, mặt sau đã bị chính suy nghĩ của mình bán đứng.
【Thực xin lỗi Sở tổng, tôi sai rồi, tôi nghiêm túc xin lỗi, chân thành sám hối, đều là lỗi của tôi 】
Lần này An Nhu là thành thật xin lỗi, lỗ tay lại không biết cố gắng đỏ lên.
Không trách cô được nha, tại vì Sở Hư Uyên ... Cười, quá phạm quy. Dây thanh âm mang theo chút ý cười cười khẽ truyền thẳng vào đầu, tê người đến nổ mạnh. Nhớ lại gương mặt đẹp trai chết người của Sở Hư Uyên ... An Nhu sắp hít thở không thông.
*Thịnh! Thế! Mỹ! Nhan! Không hài lòng tới cãi.
*Thịnh thế mỹ nhan: đại khái là nhan sắc có 1 không 2 trên đời này.
Tâm tình An Nhu cả ngày đều rất tốt. Chờ đến buổi tối đẩy cửa ra, An Nhu ca hát thì thầm trong miệng, lại nhìn thấy cha mẹ An đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
"Ba, mẹ." Trong lòng An Nhu có dự cảm không tốt, ngón tay nắm chặt quai đeo cặp, đi qua "Ba mẹ ngồi ở đây làm gì?"
"Nhu Nhu, lại đây ngồi." Ba An không có trả lời, mà chỉ chỉ ghế sô pha đối diện với hai người, ý kêu An Nhu ngồi xuống đó.
"Dạ" An Nhu vẫn có vài phần không được tự nhiên khi đối mặt với người cha này, ngoan ngoãn ngồi xuống phía đối diện. Cô và cha của nguyên chủ rất ít khi giao tiếp, ở trong ấn tượng, ba An là một người yên tĩnh ít lời, không thích nói chuyện, im lặng cả ngày chỉ lo vùi đầu làm việc, nuôi An Nhu đi học đọc sách.
Ba An Nhu gọi là An Minh Lễ, làn da ngăm đen, tóc cũng trắng hơn phân nửa, dưới sự lao động vất vả trong thời gian dài, ông nhìn giống như đã 60 tuổi. Hiện tại nhìn An Nhu, nếp nhăn trên mặt nhẹ nhàng giãn ra "Ba thấy tinh thần của con cũng không tệ, nhìn muốn khỏe mạnh hơn so với trước nhiều, vậy thì tốt rồi."
"Dạ, mẹ chăm sóc con cũng khá tốt." An Nhu cúi đầu, nhỏ giọng trả lời An Minh Lễ. Trong khoảng thời gian này, cô toàn ăn giựt với mẹ con An Như Uyển, đương nhiên khỏe mạnh hơn so với thân hình nhịn đói ngày ăn một bữa chỉ có một cái bánh bao lạnh rồi. Tuy rằng đó cũng không phải là công lao của Từ Tuệ Văn.
"Ba cũng không chậm trễ thời gian của con, nói thẳng ra ..." An Minh Lễ thở dài, tiến thẳng vào vấn đề chính "Ba nghe mẹ con nói, Như Uyển muốn mang theo con vào học viện DICE phải không? Nhưng con lại không muốn, tại sao? Ba muốn nghe thử suy nghĩ của con."
An Nhu cúi đầu, ngón tay khẩn trương đan xen vào nhau "Ba, con chỉ cảm thấy nơi đó không thích hợp với con, con vào đó khẳng định sẽ bị khi dễ, con cũng không muốn ..."
An Nhu không phải người ở thế giới này, quan niệm chung quy cũng không giống nhau. Cho dù là gia đình nghèo khó, cũng vay mượn khắp nơi để cho co cái được vào học tại học viện DICE, tất cả chỉ vì hai từ "danh tiếng".
Ngay cả An Như Uyển, tiu miệng nói muốn mang An Nhu theo, nhưng trong lòng lại khinh bỉ cô, bởi vì chị ta là một người ích kỷ, mắt nhìn lên trời. Ở trong mắt An Như Uyển, cô ta chính là ân nhân của An Nhu, tìm một con đường tốt cho tương lai của cô.
Học viện quý tộc DICE, nổi tiếng không phải về chất lượng học sinh sau khi tốt nghiệp có thể có chỗ đứng trong xã hội, còn có trình độ giáo dục đứng đầu toàn thế giới, thầy cô giáo đều được tuyển chọn kỹ càng.
Học viện DICE không thu học phí cao, không bằng nói thậm chí mỗi tháng còn trợ cấp sinh hoạt phí nhất định cho học sinh sinh viên, tài chính đều xuất phát từ Tứ đại gia tộc, phương diện quản lý toàn bộ đều giao cho Hội Học Sinh, quy tụ toàn những anh tài từ các cấp. Hiệu trưởng trên danh nghĩa là người hiện tại đứng đầu trong Sở gia cũng chính là Sở Hư Uyên.
Lý do không thu học phí cũng rất đơn giản, gia đình bình thường thì không trả nổi học phí, còn những ông lớn nhà giàu thì không cần trả tiền trực tiếp, chờ sau khi tốt nghiệp tự nhiên sẽ quay lại tài trợ trường học cũ. Học viện DICE tự có tài chính xoay vòng, các bậc phụ huynh sẽ tự động chuyển tiền cho học viên, với danh tiếng là quyên góp cho nhà trường càng tốt đẹp hơn. Bởi vậy, nhà trường vô cùng ưu đãi đối với tất cả học sinh.
Cũng vì thế, tòa nhà học viện DICE đã kéo dài mấy trăm năm nay, vẫn giữ nguyên nét huy hoàng. Nhưng An Nhu xem qua tiểu thuyết, cũng biết, bên trong tòa học viện phe phái đấu tranh quyết liệt, mạng người như cò rác, sự ghen ghét đấu tranh hãm hại lẫn nhau giữa các học sinh nghiêm trọng đến mức nào.
An Nhu thừa nhận cô sợ bước vào nơi đó, thừa nhận bản thân nhát gan, cô không muốn đi, không muốn đối mặt với những chuyện quá phức tạp. Cô cũng không muốn làm người thượng lưu, cô chỉ muốn làm một học sinh bình thường là được.
Buổi tối này, An Nhu nói chuyện với ba mẹ An tới hơn nửa đêm. Muốn thay đổi quan niệm hơn phân nửa đời người của ba mẹ An là điều không thể. Cuối cùng, An Nhu cũng chỉ có thể thuyết phục cha mẹ nghĩ lại, trừ điều đó ra cô cũng không thể làm gì hơn.
Thật vất vả mới nói xong, An Nhu về phòng, đơn giản rửa mặt, sau đó trực tiếp nhào lên giường đắp chăn nhắm mắt lại tính ngủ.
Nhất định không mở miệng đồng ý là được.
An Nhu quấn chặt chăn, nhắm mắt lại cắn môi. Chuyện này cô cũng không dám nói cho Sở Hư Uyên, dựa theo trí thông minh của Sở Hư Uyên, An Nhu vẫn là rất sợ đối phương biết cô đang ở thế giới này, biết cô không phải ở thế giới song song.
Học viện DICE thật sự quá nguy hiểm, dù sao nơi này cũng là thế giới tiểu thuyết, ngôi trường ăn thịt người không nhả xương như Học viện DICE, An Nhu nhát gan, không dám mạo hiểm.
Thành tích của An Nhu vẫn bị mọi người lên án, nhưng khi các bài thi của cô được giáo viên dán lên tủ kính bảng thông báo để làm bài mẫu cho các học sinh khác noi theo học tập, tất cả mọi người không thể không câm miệng.
Các môn khác đều có thể ăn gian, nhưng ngữ văn và tiếng Anh là khó nhất, chữ viết của An Nhu rất đẹp, kiếp trước thi đại học, cô đã đến trung tâm luyện chữ viết, viết văn không dễ dàng, những câu từ cú pháp, ngôn ngữ đều rất ưu tú, trực tiếp đạt được điểm số tối cao, tiếng Anh khỏi phải nói, trong bài văn tả có một số từ bọn họ cũng không biết, chỉ biết chữ viết quá đẹp.
Toàn bộ bài thi đều được triển lãm trước toàn trường, các bước giải đề của An Nhu rõ ràng không sai, chi thành hàng vô cùng sạch sẽ, phương tiện cho giáo viên chấm bài, đều đạt điểm tuyệt đối. Nhưng quan trọng nhất, câu cuối cùng trong đề toán học vô cùng khó, toàn bộ khối 11 chỉ có một mình An Nhu giải được.
Đây giống như một quả bom, nổ banh trường học.
Những môn khác có thể gian lận, duy nhất đề toán An Nhu không thể gian lận được, toàn khối không ai có thể giải được, tại sao cô ta có thể?
Trong toàn khối, tuy rằng vẫn có không ít người tin tưởng vững chắc An Nhu dùng thủ đoạn"Không muốn người biết" gian lận, nhưng những lời đồn che trời lấp đất và những câu khiển trách đều ngã dần xuống.
【 Sở tổng, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu 】
An Nhu cằn nhằn với Sở Hư Uyên, trong khoảng thời gian này, con gián vô tình bò vào trong học bàn của cô ít hơn trước khá nhiều, các bạn trong lớp cũng không còn tẩy chay cô như trước.
【trước kia tẩy chay tôi, còn hùa nhau khi dễ tôi, hiện tại thấy thành tích của tôi tốt hơn trước, lại yên lặng thay đổi thái độ, chẳng lẽ ở trong lòng bọn họ, thành tích và nhân phẩm là móc nối với nhau sao? 】
Cũng không trách An Nhu không thể tưởng được điểm này. Thế giới trước cô chỉ lo cắm đầu học, gia cảnh khá giả tính cách hòa đồng thành tích tốt, ở lớp học rất được hoan nghênh, An Nhu chưa từng bị đối đãi như vậy.
【 con người ai mà không như vậy 】
Sở Hư Uyên hồi phục rất bình đạm, cũng không đặt vấn đề rối rắm của An Nhu để vào mắt.
【 mượn dùng sức lực từ bên ngoài là vô dụng, chân chính có thể làm người khác phát ra từ nội tâm kính sợ chính là thực lực của riêng cô 】
An Nhu yên lặng 囧. Lại nói tiếp, thật đúng là ... Rất *trung nhị. Không nghĩ tới Sở tổng cũng biết cách an ủi động viên tâm linh người khác. ( đại lão đại lão.jpg ).
*Trung nhị: viết tắt của từ hội chứng trung nhị chuunibyou demo koi ga shitaimang, là hội chứng tuổi dậy thì chỉ những học sinh năm hai trung học cơ sở (lớp 8, vì bên đó cấp 1 là từ lớp 1 cho đến lớp 6), cũng có thể là năm hai trung học phổ thông (lớp 11). Từ này xuất phát từ Nhật (vì ở Nhật, lứa tuổi này tụi nó đã quan hệ tình dục và không lo học hành, cãi lời cha mẹ, nhận áp lực từ mọi phía, là lứa tuổi bắt đầu nhận biết thế giới bên ngoài, đây cũng là lứa tuổi tự sát nhiều nhất).
Sở Hư Uyên không biết An Nhu nghe có vào hay không, nhưng anh cũng chỉ nói nói mà thôi.
【 dựa theo xu thế phát triển này, cuộc sống kế tiếp của cô sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa 】
Phiền nhất chính là cô chị họ An Nhu, nếu người kia xuất ngoại, ở trong dự tính của Sở Hư Uyên, cuộc sống của An Nhu sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Dù cô có yếu đuối như thế nào, thành tích chính là việc cô tự tin nhất, đó cũng là con đường tương lai tốt nhất.
【 ừ, đúng vậy, tôi cũng cảm thấy khá tốt. 】
An Nhu vừa trả lời, vừa thuận tay diệt virus định kỳ cho tất cả thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên, vừa vặn phát hiện một ít đồ vật ngoài ý muốn, hơi chút giật mình, An Nhu buột miệng thốt ra.
【 Sở tổng, kế tiếp anh muốn đi tham gia hội nghị gia tộc sao? 】
【 ừ, phải đi một tháng 】
Đối với việc An Nhu có thể biết được hành trình của mình, Sở Hư Uyên cũng không ngoài ý muốn.
【 gia tộc hội nghị ... Đến lúc đó, cô đặc biệt lưu ý phương diện an toàn dùm tôi 】
Ngay từ đầu, Sở Hư Uyên không tính toán gạt An Nhu, mấy nơi giống như vậy, hệ số an toàn không cao, năng lực An Nhu không ai có thể biết đến, cũng là con át chủ bài trong tay Sở Hư Uyên.
【 ok, Sở tổng cứ yên tâm, giao tất cả cho tôi, bảo đảm giúp anh xử lý tốt ( xoay tròn! Nhảy lên! Mị nhắm hai mắt.gif ) 】
An Nhu vội không ngừng trả lời, trong lòng âm thầm cắn khăn tay, cả người sắp nhảy dựng lên.
A a a ... Hội nghị tứ đại gia tộc. Sở Hư Uyên sẽ nhìn thấy Tô Hoàng, nữ chủ Tô Hoàng, cô nàng tiểu yêu tinh quyến rũ chết người kia, Hì hì hì, sao mình kích động quá đi à.
Cốt truyện《 Người tình quý tộc 》, thân là đại tổng tài Sở Hư Uyên vốn không có khả năng gặp được nữ chủ Tô Hoàng thiên kim nghèo túng. Mà dựa theo cốt truyện, hai người bọn họ đã có liên quan trước khi Tô Hoàng tiến vào học viện DICE.
Lần đầu tiên gặp mặt được tác giả dùng hình thức hồi ức viết ra tới, An Nhu đại khái chỉ nhớ rõ hình như là ở kho hàng nào đó, mà tại hội nghị gia tộc này, mới chính là tình tiết làm An Nhu có ấn tượng khắc sâu nhất, nam nữ chủ lần đầu va chạm, mở đầu cho cuộc tình ngược luyến.
Hội nghị tứ đại gia tộc được cử hành ở trên một hòn đảo nhỏ, nếu là nơi gia chủ tứ đại gia tộc trình diện, tất nhiên phải xa hoa phô trương, an ninh bậc nhất, khách khứa như mây, ngay cả người hầu phục vụ cũng đều là nam nữ siêu mẫu đứng đầu toàn cầu.
Buồn cười là dưới tình huống như vậy, Tô Hoàng lại có cách trà trộn đi vào , rất không khoa học phi logic, nữ chủ đích xác ở chỗ này gặp được nam chủ, hơn nữa hai người thành công xem vừa mắt.
Biển xanh trời xanh, phúc hắc nữ chủ tươi cười quyến rũ và nam chủ lãnh khốc vô tình ... Lại là tiếng lòng hơi hơi kích thích của An Nhu, hắc hắc hắc, lần gặp này chắc tốt đẹp hơn so với lần đầu tiên gặp mặt đã cho nổ banh kho hàng ...
Nổ banh kho hàng?
Khóe miệng An Nhu thảm không nỡ nhìn, cười cứng đơ quai hàm. Từ từ, hình như có cái gì đó không đúng thì phải, không thể nào trùng hợp như vậy chứ?!
An Nhu đối với hành vi của mình tỏ vẻ sám hối.
Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, cô chỉ đơn giản cho rằng Sở Hư Uyên sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đơn giản cho rằng Sở Hư Uyên là nam chủ, bị người trói bắt cóc đến kho hàng sẽ không có chuyện gì, cô lại không nhớ tới, đây là tác giả thiết kế tốt cốt truyện, là lần đầu nam nữ chủ chạm mặt nha. Tuy cả hai đều không biết.
Tình tiết này chính là khoảng thời gian làm Sở Hư Uyên và Tô Hoàng tương ngộ.
An Nhu lòng tràn đầy hối hận, sao cô lại có thể quên mất kia chứ, nếu dựa theo tình hình thực tế, không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, Tô Hoàng căn bản không thể nhận thức được Sở Hư Uyên, càng không đề cập tới tình tiết, "Ở cái trong lòng người đàn ông đầy băng giá lưu lại một chút dấu vết ấm áp", có chuyện ngoài ý muốn này, hai người mới nảy sinh tình cảm nha.
Hiện tại, An Nhu đơn phương cắt đứt đoạn cốt truyện quan trọng này, trong ấn tượng của An Nhu cũng chưa từng nghe Sở Hư Uyên nhắc tới chuyện gặp qua người nào đó, "cô đã làm tôi thấy hứng thú". Theo cốt truyện, Sở Hư Uyên đã từng gửi tin nhắn nói như vậy với anh em tốt Hạ Dương của anh ta.
Việc này cũng đại biểu cho sự xuất hiện đặc biệt của nữ chủ Tô Hoàng ở trong lòng Sở Hư Uyên.
An Nhu lục soát khắp các thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên cũng không thấy được chút thông tin nào liên quan đến nữ chủ Tô Hoàng.
Thật là thương tâm quá đi, cô thật sự muốn khóc.
An Nhu u buồn làm xong một bài test tiếng Anh, hoàn mỹ bảo trì thành tích 148 điểm. Hiện tại An Nhu đã có thể tính ra thành tích chính xác của bản thân, hình như từ ngày dung hợp đồng bộ với các thiết bị điện tử cao cấp xung quanh Sở Hư Uyên, đại não của cô cũng càng ngày càng lợi hại.
Tốc độ vận hành đại não tự động thay An Nhu tính toán ra công thức nhanh nhất tốt nhất, làm cách nào một lần nữa bậc lửa lửa tình dùm cho nam nữ chủ đây?
Hay là vặn ngược lại cốt truyện, làm nó đi đúng hướng, dù sao dựa theo cốt truyện, chỉ cần hai người kia gặp gỡ, nhất định sẽ nhất kiến chung tình. Tiểu thuyết Mary Sue mà, không cần biết logic là cái quỷ gì.
Tại sao duyệt nhân vô số tàn ác không có tính người trừ lợi ích nam chủ lại có tình cảm với nữ chủ, người mang huyết hải thâm thù muốn diệt trừ tứ đại gia tộc trả thù cho cha mẹ, càng xem càng nảy sinh tình cảm?
Đôi mắt có vấn đề chắc rồi, đi thương kẻ muốn giết mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...