Phần 3 : Như Quả
"Vậy cháu đi trước nha, ngày mai gặp lại ~"
Tôi cười cười nhìn cậu ta gật đầu, "Cám ơn chuyện chocolate nhé."
Tháng trước có một sinh viên đến đây làm thêm. Người trẻ tuổi nên tràn trề sinh lực, biết chịu khó, hơn nữa lại thông minh, tiệm sách nhờ có tên nhóc ấy mới vực lên được. Tôi đây tuy là ông chủ nhưng không thể trả lương cao là bao, khó khăn vậy mà tên nhóc ấy vẫn cố hết sức làm việc.
Đối với tôi mà nói, làm việc kỳ thật rất nhọc nhằn. Có lẽ do tuổi đã lớn, khôi phục có phần chậm chạp, sống đời thực vật cũng hơn một năm, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài ít nhiều gì cũng đã thoái hóa.
Tuy rằng nhìn có vẻ bình thường không có vấn đề gì, nhưng đi đứng không được linh hoạt, đầu óc so với trước kia cũng chậm chạp hơn nhiều lắm, muốn làm cái gì cũng phải tập trung suy nghĩ một lúc lâu.
Thỉnh thoảng lại cảm thấy mình như một phế nhân, sẽ nảy sinh chút buồn bã.
Nhưng là người đã kinh qua cái chết một lần, điều gì cũng cảm thấy thật quý trọng, cho dù là cuộc sống mỗi ngày chỉ có một bát mì, cũng phải thật cẩn thận mà sống.
Huống chi hôm qua con trai còn gọi điện đến cho tôi. Mặc dù khả năng tiếp thu của tôi không được tốt lắm, nhưng nghe được tiếng nói của con vẫn cảm thấy rất vui, hơn nữa con còn gọi "Cha ơi."
"Cha ơi, cha không muốn quay về sao?"
Tôi rất nhớ con, cũng mong gặp Trác Lam, nhưng cùng họ ở một chỗ thì... nhiều vấn đề lắm. Người như tôi thật sự là một gánh nặng.
Hôm nay là lễ tình nhân, tiệm sách nhỏ trang trí đơn giản không có gì để thu hút khách. Cậu sinh viên làm bán thời gian cũng xin phép về sớm để đi chơi với bạn gái, bên trong càng trở nên yên tĩnh. Đến khi ước chừng sẽ không còn khách nữa, tôi liền đứng lên thu dọn đồ đạc, tắt đèn, ra ngoài kéo cửa sắt xuống, chậm rãi chuẩn bị trở về nhà.
Nên vận động thỏa đáng thì mới có lợi cho cơ thể. Thân hình tôi so với trí nhớ trước đây gầy hơn nhiều, chung quy vẫn cảm thấy cam chịu, có phần tự ti.
Vừa đi được hai bước, liền nhìn thấy một chiếc xe sẫm màu đang đỗ gần đó, một người đàn ông đứng chờ ở trước cửa xe.
"Chào anh." Tôi hướng hắn lễ phép gật đầu, thái độ đối với cậu trợ thủ đắc lực của mình cũng không khác là mấy.
"Hôm nay đóng cửa sớm hơn mọi khi." Hắn không tạo ra ấn tượng phô trương, tuy rằng vẫn cường thế, song đã ôn hòa hơn rất nhiều.
"Hôm nay không có khách."
"Có mệt không?"
"Không có."
"Hiện giờ... có rảnh không?"
"A?"
"Cùng nhau đi ăn cơm nhé?"
"Đồ ăn buổi trưa còn thừa lại, tối không ăn sẽ bị hư."
"Không có tủ lạnh sao?"
"Hư rồi, chưa sửa..."
Giữa chúng tôi chỉ còn lại những mẩu đối thoại bình thường đơn giản như vậy, hắn cũng đã quen dần.
Bởi vì tôi không thể nghĩ gì nhiều hơn, tự lo chính cuộc sống hàng ngày của bản thân cũng đủ khiến tôi luống cuống tay chân rồi. Tủ lạnh hư nhiều ngày như vậy, tôi vẫn không nhớ ra phải gọi người đến sửa, dù mỗi ngày đều dán ghi nhớ để nhắc nhở bản thân.
Thật sự là đã già rồi, dù rằng tôi chỉ mới 41 tuổi, chưa đến mức mục nát sắp chết đến nơi.
Nhưng trí nhớ của tôi, cũng như một phần của cơ thể này, đều đã muốn hỏng mất.
"Anh đưa em về."
"Cám ơn."
Trong xe thật ấm áp. Có một vị cố nhân như vậy thật tình không tệ chút nào, tôi không mua nổi xe, càng không chịu được việc chen chúc, hưởng thụ một chút thoải mái cùng tiện lợi của thứ cảm giác êm ả thế này, chỉ có thể bằng cách dựa dẫm vào hào quang của hắn.
Chờ hắn khởi động xe, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Trí nhớ hiện tại không tốt, nếu không dựa vào giấy ghi nhớ lịch những việc phải làm hằng ngày thì không làm chuyện gì nên hồn. Cho nên nhớ được khi nào thì phải mau mau làm ngay khi đó, tôi liền gọi hắn một tiếng, "Đúng rồi, anh chờ một chút."
"Ừ?"
"Hôm nay tôi có tiền." Tôi lục lọi túi, "Tháng này phải trả cho anh một phần, a, đây rồi, anh kiểm lại thử xem."
"..." Trong nháy mắt nét mặt hắn cứng lại, đuôi lông mày hơi quắc lên, là điềm báo của sự tức giận.
"Tiểu Thần." Hắn nói, giọng vẫn bình tĩnh, "Em có thể đừng tính toán với anh chuyện đó được không?"
Tôi không có ý định cãi nhau, nhét tiền vào túi âu phục của hắn, mỉm cười thành khẩn.
Sau khi xuất viện, với sức khỏe và trí nhớ như vậy tôi không thể quay lại công việc cũ, càng không thể ngồi yên chờ chết, bèn mượn tiền để mở một tiệm sách nhỏ, kiếm chút kế sinh nhai, sống tạm mà thôi.
Đương nhiên hắn dự định cho tôi rất nhiều thứ, nhưng trừ việc quá giang xe cộ thế này, những thứ khác tôi không thể lấy.
Hắn đơn giản chỉ là muốn bồi thường cho những thương tổn mà tôi đã chịu đựng.
Hắn có lý do để đưa, nhưng tôi không có lý do gì để lấy.
Những gì đã trải qua không phải là một thứ lợi thế để đòi hỏi những điều cần trong hiện tại. Nếu ngay cả đau khổ cũng trở thành thứ để đổi chác, tôi thật tình rất muốn cười buồn.
Tôi đã sớm vượt qua giai đoạn gọi là biết vòi vĩnh rồi. Trúng roi rồi lại đòi kẹo, đối với tôi mà nói không có thứ lẽ đương nhiên như vậy.
Hơn nữa trí nhớ hỏng hóc thế này, chuyện trước kia đều không muốn nhớ tới, có thể quên được thì sẽ cố quên.
Hắn mím môi lại thành một đường, thái độ không quá vui vẻ, rất nhiều người đều sợ hắn. Hắn là Lục Phong, cái gì cũng có, là một người đàn ông cao ngạo. Nhưng tôi ở trước mặt hắn thật thản nhiên. Hoàn toàn không giống như đang đứng trước một nhân vật đặc biệt.
"Có thể lên ngồi không?"
"Được."
Tôi đi lên cầu thang thật chậm, lối đi chật hẹp, hắn bị tôi chắn ở phía trước hẳn là nóng vội lắm, nhưng tôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể từ từ đi lên, bằng không nhất định sẽ té lăn cù xuống.
Mở cửa căn phòng trọ nhỏ xíu, tôi chợt nghe tiếng nước chảy ào ào, tôi giật mình, rồi mới giẫm chân, "Hỏng rồi, quên khóa nước nhà tắm..."
Toàn bộ phòng khách đều chịu cơn thủy họa này, may mà tôi không có tiền lót thảm, sàn nhà nhẵn nhụi nên đỡ khổ một chút. Thứ khiến tôi tối sầm mắt chính là đống sách chất ở gần đó, do trong tiệm sách không còn đủ chỗ chứa nên mới để tạm ở nhà. Giờ đều bị ngâm trong nước mà thay hình đổi dạng, cho dù có hong khô, chịu bán lỗ 3 lần cũng chưa chắc bán được.
Tôi không nói nên lời trước tai họa do mình gây ra này, xoay người với lung tung, không biết nên cứu đằng nào trước. Tay vừa chạm vào làn nước lạnh như băng, đã nghe thấy giọng nói rất trầm của hắn bên cạnh, "Em đừng cử động."
Người dễ dàng bị hắn bế lên đặt ngồi xuống ghế sô pha, còn cởi giầy tôi ra.
"Em cứ ngồi đây là được rồi, chân gác lên trên, ừ. Để đó anh giải quyết."
Hắn vẫn cao lớn như trước đây, tôi ngược lại so với trước càng gầy ốm hơn, sức khỏe chênh lệch khiến tôi chỉ có thể yên lặng nghe theo. Nhìn hắn cởi áo vest, xắn cao tay áo, bắt đầu dọn dẹp đống bừa bãi từ phòng khách ra tới phòng tắm, xê dịch đồ đạc, hốt nước, lau sàn nhà... Nhìn có điểm thất thần, với thân phận của hắn bây giờ, làm những việc này thật vô cùng không hợp, không biết hắn có nhận ra không.
Nhưng quả thật hắn làm rất tốt, không bao lâu thì mọi thứ đã khôi phục về nguyên trạng, cả mớ sách khiến tôi lo lắng cũng được trải ra ngoài ban công hong khô.
Tôi vừa nói cảm ơn, vừa gắng suy nghĩ xem loại trà tốt nhất dùng để đãi khách đang ở chỗ nào.
"Còn gì cần anh giúp không?"
"Không có, cảm ơn."
Hắn không có ý định cáo từ, vẫn ngồi đối diện, dùng đôi mắt có hơi trũng xuống sâu xa nhìn tôi. Tôi vì nhất thời không thể pha ly trà ngon để tỏ lòng cảm tạ mà ra chút mồ hôi lạnh, hoàn toàn không có gì để đãi khách, thật sự rất thất lễ...
"Em..."
"Phải cùng nhau ăn cơm sao?"
Hai bên cùng lên tiếng, hắn lập tức ngưng lại, liền "ừ" một tiếng. Mà tôi cũng lập tức buồn bã, dùng cơm thừa canh cặn để đãi khách, đầu óc tôi hơn phân nửa thật sự có vấn đề.
"Tôi ra ngoài mua đồ ăn."
"Không cần, thêm cơm là được rồi." Hắn có phần nói gấp, dường như rất cao hứng.
Cơm chiều nhanh chóng được dọn lên bàn, tôi thật xấu hổ vì đồ ăn sơ sài đến không chịu được. Chỉ có thể tạm rán quả trứng, nhưng hắn vẫn giống như tôi dự liệu mà nhăn mày lại.
"Bình thường em chỉ ăn thế này?"
"Thật có lỗi..." Tôi cúi đầu thấp một chút.
Nếu để người ta biết một đại nhân vật như Lục Phong hiện tại đang ngồi trong nhà trọ cũ nát ăn bữa cơm nghèo đói thế này, không ngất chết mới là lạ.
"Tiểu Thần."
Tay đột nhiên bị giữ lấy, tôi giật mình hoảng sợ.
"Em không cần phải chịu khổ nữa." Hắn nặng nề nói thật chậm, dường như xen lẫn tức giận, "Anh có thể mang cho em cuộc sống tốt hơn..."
Như vậy được coi là chịu khổ sao?
Tôi hơi hoảng hốt.
Tôi trước kia, trước kia...
Còn chưa mường tượng ra được trước kia tột cùng là như thế nào, hai tay đều bị giữ lấy, bàn tay của hắn thật lớn, thật ấm áp, lại tràn trề sức lực, khiến tôi không sao động đậy được.
"Tiểu Thần."
Tôi bị hắn nhìn chăm chú đến mức căng thẳng.
"Theo anh đi được không, ở cùng một chỗ với anh không được sao? Anh không cần em phải làm gì cả, chỉ cần ở cạnh nhau là tốt rồi, em sống thế này, anh thật sự là..."
Tay bị nắm chặt đến phát đau, trong đôi mắt hắn dần mất đi sự khống chế, tôi vội vàng nhắc nhở, "Ngài Lục."
Sự kích động của hắn lập tức biến mất, tay vẫn giữ nguyên chỗ cũ, cố chấp ấp ủ lấy đôi tay tôi.
"Tiểu Thần."
Tôi căng thẳng đến mức ngồi thẳng lưng lên, không dám manh động. Kỳ thật nói không sợ hắn chút nào đều là giả, nếu như hắn muốn động thủ đánh người, tôi nhất định sẽ không chịu đựng nổi.
Thân thể đã quá kém.
Mà, tôi cũng không sợ bị người ta chê cười nữa, không bao giờ... muốn chấm dứt sinh mệnh một cách tùy tiện nữa. Tôi còn rất nhiều việc muốn làm, ví dụ như con tôi, ví dụ như em trai tôi.
Mỗi tháng tôi đều trích ra một số tiền để đăng báo tìm người. Có lẽ do mẩu tin quá ngắn ngủi, có lẽ nó cũng không siêng năng mà đọc báo, cũng không chú ý tới, cho nên tôi vẫn chưa tìm được em mình.
Yên lặng giằng co hồi lâu, hắn cũng rút tay về, thấp giọng nói, "Không sao cả, anh chờ được."
Tôi thở phào một cái.
Chúng tôi lại thong thả dùng cơm chiều, cho đến khi một chút đồ thừa cũng bị vét sạch sẽ, hắn đặt đũa xuống, nói, "Cám ơn đã tiếp đãi, đồ ăn rất ngon."
"A..." Tôi tốt xấu gì cũng có chút thẹn với lòng, "Thật lòng xin lỗi anh, bắt anh phải dùng loại đồ ăn này..."
"Thật sự những món mà em làm, đều rất ngon." Hắn dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ cười, "Ngay từ lần đầu tiên ăn bát mì do em nấu, anh đã cảm thấy thế."
Đúng vậy, năm ấy khi còn trẻ đã từng ở qua nhà trọ bình dân, dùng nồi cơm điện nấu mì ăn liền cho vị sếp trẻ tuổi anh tuấn của tôi ăn. Nước canh rẻ tiền nhưng ngào ngạt hương thơm, tưởng chừng như hiện tại cũng có thể rõ ràng ngửi được. Hắn cũng không hề thấy già đi, vẫn đẹp đẽ như trước, chỉ là vẻ cứng nhắc khi đó đã không còn mà thôi.
Hai mươi năm đã thành hồi ức.
Mà tôi hiện tại, đã sống qua hai lần hai mươi năm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...