Một tuần sau khi gặp Tần Lãng, tôi nhìn thấy mẩu tin đó trên báo.
Cuối tuần là khoảng thời gian nhàm chán vô tận, thích hợp để đọc báo trong bữa ăn hay mang theo vào toilet. Tất tần tật mọi chuyện lớn nhỏ trên đời, hết thực hư cái này đến trần tình cái kia, đều là những món ăn tinh thần không thể thiếu với đại bộ phận người dân, tôi cũng không ngoại lệ.
Nhân vật chính kì này là một cô diễn viên trông khá quen, một mẩu tin của nàng cũng đủ nuôi sống bao cái miệng lớn miệng nhỏ của cánh nhà báo. Lần này nghe đâu cô nàng phải kết hôn, cái cô mà nào giờ luôn xem đàn ông như đồ chơi trong tay thế mà lại trở nên ngoan ngoãn chịu nghe lời răm rắp. Hơn nữa còn nghe cả hai đều gặp tiếng sét ái tình ngay lần đầu tiên. Một lễ đính hôn sặc mùi chính trị thương trường, tôi vừa đọc dần dần xuống vừa ăn món cà ri gà trong căn tin sinh viên, phỏng chừng ăn xong cũng vừa vặn đọc hết.
"Nhà trai là con trai thứ hai người Mỹ gốc Hoa của một doanh nhân nổi tiếng, năm nay 24 tuổi, tương lai đầy hứa hẹn, tuổi trẻ kiệt xuất lại anh tuấn hơn người..."
Mắt nhanh chóng bỏ qua một đống lời tâng bốc có cánh kia, trực tiếp trượt thẳng xuống cái tên của vị công tử trẻ tuổi đẹp trai phong lưu lại lắm của kia.
Lục Phong.
Tôi nhìn lại lần nữa. Lục.Phong. Hai chữ, không thừa không thiếu nét nào.
Cảm giác không tin nổi, tôi vội lật ra mặt trước xem lại tấm hình lớn chụp cô dâu chú rể trong bộ đồ cưới mà vừa rồi chỉ xem lướt qua.
Người kia, đã trưởng thành cao lớn biết chừng nào, những đường nét trên mặt đều toát lên một vẻ lịch thiệp hào phóng. Vẫn là biểu tình kiêu căng ngạo mạn, khác ở chỗ trên môi nở thêm nụ cười.
Hắn là Lục Phong.
Hắn phải kết hôn.
Một chút ảo tưởng từng lén lút cất giữ bên mình bỗng dưng bị bóp cho nát vụn.
Từ nay về sau, ngay cả một chút ảo tưởng và quyền chờ đợi tôi cũng không còn.
Cồn thật sự rất tốt, khi vào miệng thì lạnh như băng, tới dạ dày lại như lửa nóng thiêu đốt ruột gan. Tôi uống đến say mềm, ông chủ ngăn bartender không đưa thêm rượu nữa. Tôi nắm chặt lấy cái ly rỗng, sững sờ chết lặng.
Tôi sẽ không khóc, sẽ không quậy, cái gì tôi cũng không nói nên lời. Trong lòng tràn đầy khổ đau, cả đầu lưỡi cũng trở nên tê dại, không thốt lên được câu nào.
Có người đến ôm tôi đi. Tôi cố hết sức mở đôi mắt không tiêu cự để nhận diện khuôn mặt đang vô cùng giận dữ ấy. Trong lúc còn hơi tỉnh, tôi nhận ra đó là Tần Lãng, trời đất xoay vòng thêm mấy chặp nữa, cuối cùng lại biến thành Lục Phong.
Tôi bị cuộn trong áo khoác của hắn ngồi ở phía sau xe. Không nôn mửa. Khả năng uống của tôi gần đây tốt lắm. Tôi chỉ giữ yên lặng co người lại, toàn thân nóng ran, bỗng cảm thấy có chút lạnh. Tôi run rẩy ngồi dậy.
"Nhà trọ cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về. Phòng tôi giờ đang cho bạn mượn mở party, không mang cậu về đó được."
Tôi nhắm chặt môi và mắt lại, nghe tiếng hắn thở dài.
Xe dừng lại trong chốc lát, lại chậm rãi xuôi theo lộ tuyến mà chạy tiếp.
Thắng gấp một cái, tôi lăn từ chỗ ngồi xuống, khó coi va thật mạnh xuống tấm thảm trong xe.
Hắn mắng một tiếng.
Có tiếng mở chốt xe, một đôi tay mạnh mẽ đem tôi ôm lấy.
"Ngã có đau không?"
Tôi lạnh đến phát run, theo bản năng ôm lấy thắt lưng hắn, nép mặt vào.
Con người cao lớn ấm áp này là ai?
Tôi mơ hồ lần tay trên người hắn kiếm tìm.
Lục Phong, Lục Phong.
Tôi liều mạng giữ lấy hắn, vùi mặt vào trong lồng ngực hắn.
Xin đừng quên em, xin đừng yêu thương người khác, xin đừng không thừa nhận em. Đừng mang vòng tay ấy ôm ấp người khác.
Cậu đừng quên đã nói chúng ta vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
Cậu đừng quên tôi nơi đây luôn chờ cậu.
Lục Phong.
Tôi tìm kiếm hai mảnh mềm mại nóng bỏng, rối loạn đặt môi mình lên ấy.
Lục Phong, đã năm năm rồi, chúng ta chưa hôn nhau.
Cậu có phải hay không vẫn như trước kia, trên cằm có một chút râu vừa hơi nhú ra, luôn lo sẽ đụng phải răng của tôi? Rõ ràng tác phong thì cứ như dã thú, vậy mà chỉ cần tôi hơi chủ động chút xíu sẽ bắt đầu ngượng ngùng?
Lục Phong, tôi không biết cậu có còn nguyện ý muốn hôn một người chẳng đáng để thương như tôi không?
Cậu có đáp lại, thật tốt quá. Tôi biết kỹ thuật của mình rất tệ hại, vĩnh viễn không học được cách khiêu khích người ta, thời điểm mấu chốt còn có thể làm cụt hứng.
Nhưng mà tôi yêu cậu.
Hắn ôm tôi rất chặt, hơi thở nhàn nhạt mũi thuốc lá lan tràn mãnh liệt trong khoang miệng. Cả người đều lắc lư trong cơn say, tay lóng ngóng làm thế nào cũng không cởi được y phục ra, ở dưới thân hắn hoang mang cố sức. Hắn chỉ một hơi là tháo hết toàn bộ, kể cả chiếc quần jean nặng nề. Rồi mới như ngọn lửa nóng áp đảo tới.
Thân thể hắn thật ấm áp, thậm chí là rất nóng, tôi sợ lạnh run người dán chặt chẽ lấy hắn. Đau. Đau đớn dần tăng thêm, thoáng một cái cảm giác bị xé rách loang rộng khắp thân thể. Tôi cắn chặt răng, sẽ không bao giờ lùi lại, thậm chí còn quấn chặt thắt lưng hắn.
Lục Phong, ngày ấy tôi không thể tự nhiên phối hợp, có phải đã làm cậu thật sự mất hứng? Nếu khi đó tôi cố nhịn đau hơn một chút, thể hiện tốt hơn một chút, phải chăng... cậu sẽ nhớ đến tôi nhiều hơn?
Những chuyển động của hắn trở nên thô bạo, tra tấn tôi đến cơ hồ không phát ra được âm thanh nào.
Tôi vừa khóc vừa gọi lớn tên Lục Phong, nhưng thứ âm thanh mơ hồ không rõ ấy đã bị bờ môi hắn ngăn chặn mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...