~~~~
Đối với Nghiêm Ngật mà nói thì được nghe người khác gọi tên mình tương đối ít.
Trong nửa đời trước mọi người đều gọi hắn là "Đồ tạp chủng", "Người câm".
Mà trong nửa đời sau lại từ "Kẻ điên không muốn sống" cho đến danh hiệu "Tướng quân" không thể gọi thẳng.
Cho nên hắn rất thích kêu tên Diêu Lương, ở một ý nghĩa nào đó thì đây là đang bổ sung cho từng tiếng "Nghiêm Ngật" lúc hắn còn nhỏ.
"Nghiêm Ngật." Hàm dưới tinh xảo cử động hai lần, hàm răng bởi vì phát ra tiếng mà lộ ra cái lưỡi màu đỏ....
"Tướng quân?" Lâm Học Ích nhìn khóe miệng Nghiêm Ngật, tuy không quá rõ ràng nhưng tuyệt đối đã cong lên một tí, trong lòng sợ hãi.
Không chỉ riêng Lâm Học Ích, năng lực khống chế tình huống và mang binh tác chiến dũng mãnh của Nghiêm Ngật làm cho mỗi người cấp dưới của hắn đều sùng bái khâm phục.
Mà Lâm Học Ích làm hạ quan thường xuyên ra vào văn phòng để đưa tin, y tự nhận bản thân hiểu biết rất rõ vị tướng quân ngoài đánh giặc ra thì thứ khác đều thờ ơ này.
Nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến bản thân cũng có thể nhìn thấy ngày vị thượng tướng nghiêm túc này cười.
"Sao vậy?" Nghiêm Ngật bị người khác nhìn thấy nụ cười ngu đần của mình rất nhanh đã khôi phục lại gương mặt lạnh lùng.
"Chỗ này có một bó hoa hồng cần ngài ký nhận...."
Theo lý thuyết trong quân đội bận rộn thì mấy đồ vật nhỏ này sẽ trực tiếp ném vào thùng rác, nhưng từ lúc Nghiêm Ngật ra một mệnh lệnh kỳ quái thì từ búp bê vải lớn đến quả táo lễ Giáng Sinh đều được bỏ vào trong tủ của tướng quân....!Không đúng, là văn phòng.
Lâm Học Ích cầm bó hoa hồng đỏ qua, tuy trong lòng rất tò mò với vị "Thượng tướng phu nhân" đưa hoa đó, nhưng y vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận cúi chào lui ra ngoài.
Nghiêm Ngật đưa hoa hồng dưới chóp mũi, mùi hương hắn ngửi được không phải hoa hồng mà là mùi thơm cơ thể còn lưu lại của một người khác.
Giữa bó hoa hồng đỏ có gắn một tấm card, mở ra xem thì thấy một câu: Tới đón em.
Mệnh lệnh mang theo giọng điệu hờn dỗi, nhưng lại làm hắn không cảm thấy chán ghét chút nào.
Huống hồ phía sau còn có thêm một câu: Được không? Nghiêm Ngật.
Dấu chấm hỏi mềm mại lưu luyến, khuấy động mạch nước ngầm dưới đáy lòng.
Rõ ràng bọn họ mới ở chung chưa đến một tháng, nhưng số lần nhẫn nại còn nhiều hơn trăm năm nhật tử.
"Nghiêm Ngật." Chính là ngữ điệu như vậy, âm cuối hơi cao lên, dùng giọng nói trong trẻo phát ra, vừa độc đáo vừa mê người.
Một tháng ngắn ngủn nhưng cứ ngỡ như đã gặp từ lâu.
Cửa sau Diêu gia, cặp đôi lần đầu yêu cuồng nhiệt gặp gỡ nhau trong xe.
"Rất nhớ anh." Diêu Lương đã vào tuổi sớm nên lập gia đình lại một chút cũng không e lệ, anh đặt tay lên khuỷu tay của người đàn ông, nói thầm trong lỗ tai hắn, quả nhiên thấy được vành tai đỏ bừng che giấu dưới mái tóc đen.
Rõ ràng mới tạm biệt nhau tối hôm qua nhưng giữa trưa hôm nay lại nhịn không được nhớ đến.
Cố tình Nghiêm Ngật còn tin, hắn giao chìa khóa cùng địa chỉ cho Diêu Lương.
Người sau khiến cho tất cả bọn họ phải suy đoán là ai đã làm cho tướng quân cuồng công việc thế nhưng lại dính dáng đến nữ nhi tình trường, còn người trước khiến cho phủ tướng quân lộ ra hơi thở đàn ông độc thân rực rỡ hẳn lên.
Diêu Lương gần như là dọn lại đây ở chung cùng Nghiêm Ngật, từ bàn chải đánh răng đến ly nước, tất cả đồ vật trong nhà đều có đôi có cặp.
Tuy nói lý do ngoài mặt là như vậy sẽ tiện dạy Nghiêm Ngật luyện đàn hơn nhưng cho tới bây giờ "học sinh Nghiêm" vẫn cứ đang học bài ngôi sao nhỏ....
Có thể nói, hai người ngoài chuyện không có đâm thủng tầng giấy cuối cùng thì những chuyện mà mấy cặp đôi yêu nhau có thể làm, bọn họ đều đã làm hết.
Sau khi về tới nhà, Nghiêm Ngật cứ rửa tay nấu cơm như bình thường, còn Diêu Lương thì chạy đi xem hoa tử la lan và dây thường xuân mà bản thân trồng.
Hắn từng thấy được bộ dạng anh cầm theo vòi xịt tưới nước.
Thân hình mảnh khảnh bị bao phủ trong mộng ảo màu tím, Diêu Lương không đội mũ, mặc áo khoác nhỏ nghịch ngợm giống ngày ngày thường mà lại mặc một cái áo màu trắng xanh dài, tóc được cột lên, là bộ dạng nhã nhặn lịch sự Nghiêm Ngật chưa thấy bao giờ.
Lúc đó hắn trố mắt nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng tràn đầy cảm xúc xa lạ —— giống cục đá đè nặng xuống không để bản thân bay lên trời, lại giống như quăng cục đá kia vào ao hồ phẳng lặng, khiến cho gợn sóng lay chuyển đầy hoảng loạn.
Cảm xúc cứ kỳ lạ như vậy, cho đến một buổi chiều bọn họ tay trong tay tản bộ, ánh đèn quên tắt ở lầu hai làm bóng dáng hai người như hòa làm một thể, người đàn ông lúc này mới bừng tỉnh, đó chính là cảm giác....!"Tốt đẹp"....!Sao?
Đồ ăn trên bàn, so với việc ăn cơm thì gắp đồ ăn còn quan trọng hơn.
Hai người đút nhau ăn no cùng ngồi trên sô pha, Diêu Lương ôm gối dựa bên người Nghiêm Ngật kể cho hắn nghe chuyện vụn vặt hằng ngày: "Hôm nay em gặp một đứa nhỏ rất đáng yêu trên đường, còn rất lễ phép cười với em nữa."
"Anh muốn có một đứa nhỏ không?"
Lời này đã gợi lên chuyện cũ và bí mật, làm cho người đàn ông chậm rãi nhíu mày.
"Không muốn." Nghiêm Ngật nhấp môi, "Tôi không phải là một người cha tốt."
"Nhưng còn có em mà."
"Sẽ đau." Hắn rũ mắt, thấy tay mình bị nắm lấy.
"Đau...." Lời còn chưa dứt Diêu Lương lại thấy người ngồi bên cạnh đang lẳng lặng nhìn hai bàn tay nắm chặt của họ, anh nhịn không được nói: "Có người nào đã từng nói với anh chưa, bộ dạng này của anh dễ làm người ta muốn ——" bắt nạt anh, trêu đùa anh chưa.
Người đàn ông nghiêm nghị thu liễm hơi thở, rũ mắt làm bộ dạng ngoan ngoãn mặc cho anh trêu chọc, cào đến trái tim Diêu Lương phát ngứa.
"Cái gì?" Lông mi hắn rất dài, lúc mở mắt nhìn rõ ràng là màu đen, nhưng chăm chú nhìn thật sâu lại có thể nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt bên trong, hiện lên rỉ sắt hồng.
Diêu Lương vùi đầu vào cổ hắn, không nói gì.
Ngón tay Nghiêm Ngật giật giật, ôm người qua bế lên.
"A?" Diêu Lương kéo tay áo hắn, vẻ mặt ửng đỏ.
"Mệt sao?"
"Không phải...." Đôi mắt anh ẩm ướt, có chút ảo não muốn đấm hắn một cái nhưng lại sờ đến cơ ngực mềm mại.
Ở cùng hắn lâu như vậy, rốt cuộc cũng không còn căng thẳng giống lúc trước.
Hơn nữa....!Cảm giác sờ rất thích.
Nghiêm Ngật làm quan quân, dáng người tất nhiên không có chỗ để nói, chân dài, eo rắn chắc, đường nhân ngư, lúc Diêu Lương ngồi gần hắn hormone giống đực đó lại đập vào mặt.
Rõ ràng bản thân mình cũng là đàn ông nhưng tại sao lại không có mùi hương giống vậy?
"Chiều nay có vội gì không?"
"Không có."
Nghiêm Ngật giống như một học sinh ngoan chỉ trả lời câu hỏi Diêu lão sư đưa ra, hoàn toàn không thèm nghĩ đến ám chỉ linh tinh ngoài lời nói.
Diêu Lương nhìn hắn, bỗng nhiên duỗi tay vòng qua ôm cổ Nghiêm Ngật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...