6,
Sắc mặt của Tần Chiêu còn khó coi hơn lúc bị tôi t át, anh ta thở hổn hển trừng mắt nhìn tôi, giống như hoài nghi những gì vừa nghe.
Giống như bị cắn bởi một con chó ngoan.
Không chỉ anh ta, sắc mặt Tô Thanh Thanh cũng phức tạp, có lẽ bọn họ đều nghĩ, tại sao tôi lại là người đề nghị ly hôn?
“Em nghiêm túc?”
Một lúc sau, Tần Chiêu cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc nói với tôi:
“Tô Yên, em định giở trò gì?”
Thái độ của Tần Chiêu làm tôi nhớ tới một điều.
Tất cả những người được thiên vị đều sẽ không lo lắng điều gì.
Thế nên Tô Thanh Thanh mới có thể không chột dạ mà xông vào công ty, thế nên Tần Chiêu mới có thể không do dự hỏi tôi có ghen hay không, bởi vì bọn họ đã có câu trả lời chính xác.
Chỉ có điều tôi không có tư cách đó.
Tô Cẩn Nhiên nắm lấy cổ tay tôi, nói với giọng đầy lo lắng: “A Yên, lúc tức giận đừng nói nhảm, em…”
“Không phải là lời tức giận.
”
Tôi khẽ gạt tay anh ra, không dám nhìn vào mắt anh.
Tôi muốn nói với anh rằng Tần Chiêu chưa bao giờ là người tôi thích, mà là anh, nhưng tôi không đủ tự tin.
Bảy năm trước, tôi bị nhà họ Tô gọi về gấp, cha mẹ nuôi ném cuốn nhật kí vào mặt tôi, lạnh lùng mỉa mai hỏi tôi tại sao lại có thể yêu chính anh trai mình?
Tô Yên, chúng tôi tốt bụng nhận nuôi cô, tại sao cô lại đối xử với chúng tôi như vậy?
Nhưng rõ ràng lúc trước họ nhận nuôi tôi, ôm tôi nói rằng từ giờ họ chính là nhà của tôi, cha mẹ và anh trai đều yêu tôi, cũng chính bọn họ nói vậy.
Có lẽ vì tôi từng được yêu thương, nhưng từ khi Tô Thanh Thanh được sinh ra, mọi thứ như trăng được phản chiếu dưới nước, vỡ tan tành.
Cha mẹ không phải của tôi, anh trai cũng không phải của tôi, chồng tôi không phải của tôi.
Tô Cẩn Nhiên đi công tác cũng được gọi về trong ngày hôm đó, tôi quỳ trên mặt đất nghe thấy tiếng cha mẹ nuôi gọi Tô Cẩn Nhiên.
Ở bên kia điện thoại, anh ấy rất ôn nhu nói với tôi đừng sợ.
Đừng sợ, A Yên, anh trai bảo vệ em.
Anh ấy tưởng tôi và Tô Thanh Thanh cãi nhau, khi nghe thấy tôi nén khóc, anh ấy lo lắng, vừa an ủi tôi vừa đạp ga.
Bùm.
Ngày hôm đó qua đi, tôi đã không còn tự tin nữa.
Tôi nhìn biểu cảm vặn vẹo của Tần Chiêu, nghiêm túc nói: “Tần Chiêu, chúng ta ly hôn đi.
”
“Được rồi.
”
Trên trán Tần Chiêu nổi gân xanh, anh ta cắn răng đi đến ngăn kéo của bàn làm việc, lấy đơn ly hôn đập mạnh lên bàn.
“Tô Yên, đừng hối hận!”
Anh ta cũng đã kí tên, tôi chợt muốn cười khi nhìn thấy đoạn phân chia tài sản.
Tần Chiêu giả vờ ai cho nhìn?
Rõ ràng người muốn ly hôn nhất là anh ta không phải sao?
“Không hối hận.
”
Tôi cười với Tần Chiêu, kí tên, “Thật sự chúc anh và Tô Thanh Thanh trăm năm hạnh phúc.
”
Nói xong, tôi bước nhanh ra ngoài, như thể đi nhanh một chút có thể bỏ qua nỗi đ a u này.
Một lát sau, Tô Thanh Thanh đuổi tới, cô ta chặn tôi ở xe taxi, khuôn mặt cô ta thanh thuần, ánh mắt lại cảnh giác.
“Tô Yên, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bừng tỉnh:
“Anh trai tôi trở về, cô muốn ở bên anh ấy đúng không? Tô Yên, cô sao lại rẻ tiền như vậy? C ướ p bạn trai cũ tôi chưa đủ, còn muốn cư ớp anh trai tôi?”
Tôi bỗng dưng cười khi nghe nghe thấy cô ta nói “anh trai tôi” và học theo giọng của cô ta.
“Tô Thanh Thanh, sao cô lại tham lam như vậy? Cô đã bỏ rơi Tần Chiêu rồi, cô còn trở về làm gì? Là tôi cướp của cô, hay cô cướp của tôi?”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh tái nhợt, ngón tay thon dài nắm lấy cửa xe, mất hết khí sắc.
Tôi gỡ từng ngón tay của cô ta ra, tôi thật sự cảm thấy cô ta và Tần Chiêu là một cặp hoàn hảo, cả hai đều trẻ con như nhau.
“Yên tâm, lần này cả Tô Cẩn Nhiên và Tần Chiêu, tôi đều không cho cô cướp đi.
”
Đằng sau Tô Thanh Thanh, Tần Chiêu đã đuổi kịp, phía sau là Tô Cẩn Nhiên đang đẩy xe lăn, tôi nhìn cảnh này thấy hơi nhức đầu.
Tôi cúi đầu, dùng sức đóng cửa xe.
“Bác tài, lái xe đi.
”
Qua kính chiếu hậu, Tần Chiêu đang nói chuyện với Tô Thanh Thanh bằng sắc mặt khó coi, trong khi Tô Cẩn Nhiên…
Hình dáng của Tô Cẩn Nhiên rất tiều tụy, anh ấy ngồi trên xe lăn, gầy gò như một cái bóng, luôn dõi theo tôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...