Victor ăn thật ngon lành.
Bạch Chi Chi nhìn chậu cơm phong phú của con chó không lông xấu xí kia, nhìn nhìn lại vò cẩu lương tội nghiệp của mình, gấp đến mức đi cắn gót chân của Bạch Chân.
Bạch Chân tội nghiệp nhìn Tống Hi.
Tống Hi nói:
- Nghe nói tràng vị của husky thật mảnh mai, nếu anh không sợ xảy ra vấn đề tôi đương nhiên sẽ không luyến tiếc mấy khối thịt. Tuy rằng tôi không phải bác sĩ thú ý, vấn đề đơn giản vẫn có thể nhìn một chút. Kim búp bê tiểu kim cẩu, ha ha.
Kháo, quả nhiên không thể dạy bác sĩ lên mạng! Bác sĩ đều biết ha ha!
Sau điểm tâm không bao lâu, Bạch Chân viết xong phiếu nợ thứ nhất trong đời mình, nhìn Bạch Chi Chi nhà bọn họ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Mày thật vô dụng, người ta ăn một chậu còn ngại không đủ, mày chỉ một chén đã gục xuống, sao mày có thể vô dụng như vậy!
Bạch Chi Chi nửa chết nửa sống nằm gục trên thảm của mình, ngưỡng mộ nhìn con chó không lông xấu xí cách đó không xa:
- Ô ô ô!
Con chó không lông xấu xí, anh là lão đại của tôi, tôi làm tiểu đệ cho anh!
Victor đem husky đánh một trận, đánh xong đành cố mà làm tiếp nhận tiểu đệ có chỉ số thông minh làm người lo lắng này.
Mục Duẫn Tranh vẫn trầm mặc, trầm mặc giúp Tống Hi làm việc, trầm mặc ôm cẩu nhi tử ngẩn người.
Tống Hi nói:
- Bắp nhiều sâu, tôi đi tưới thuốc, các anh đóng chặt cửa sổ, đừng ra cửa.
Bạch Chân ngoan ngoãn làm theo.
Mục Duẫn Tranh đứng dậy:
- Tôi giúp anh.
Tống Hi cự tuyệt:
- Không cần, ngay cả chính mình đều dùng không tốt đâu.
Hơn nữa bên người kim búp bê không thể không có ai, điều này quan hệ đến trình độ cuộc sống ba năm sau của hắn.
Lý Toàn Căn muốn dẫn hai con trai đi qua hỗ trợ, nhà bọn họ chỉ có một bình phun thuốc, cho nên lại để Tống Hi đi mượn thêm hai bình. Tống Hi đi tìm người quen biết, không chỉ mượn được bình phun thuốc còn đem cả tráng lao động của hai gia đình cách vách kia cùng nhau mượn tới.
Đi xuống ruộng, Tống Hi cũng cầm một bình phun thuốc, điều phối thuốc theo bản thuyết minh, làm theo chỉ dẫn của Lý Bảo Điền. Trước kia nhà hắn chỉ trồng chút rau dưa ở sân sau, đồ vật thiếu nên chỉ cần dùng bình nhỏ là được, hoặc là Lý Toàn Căn điều chế thuốc cho nhà mình nhân tiện cũng giúp tưới một lần. Không kinh nghiệm, lần đầu tiên sử dụng có chút không quá thuận tay.
Nhân công nhiều, Tống Hi chỉ tưới một bình liền dừng, về nhà một chuyến, bưng một thùng sô đa ướp lạnh đi ra.
Mấy người uống sô đa lạnh ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, Tống Hi còn đưa cho mỗi người một gói thuốc lá.
Lý Bảo Điền cũng được chia một gói thuốc lá, lẽ ra ngượng ngùng cầm, nhưng nhớ tới cha cùng anh của mình đều nghiện thuốc lá, liền đỏ mặt nhét vào trong túi quần.
Mấy hán tử hút thuốc trò chuyện về đại hạn lần này.
Vấn đề này quá nặng nề, Tống Hi không muốn tham dự, nói:
- Các vị chú bác ca ca trước nghỉ một lát, tôi đi bắt vài con thỏ buổi tối chúng ta thêm đồ ăn.
Trong nhà có người, hắn không muốn quản cơm, mỗi người cấp cho hai con thỏ cũng xem như có bữa ăn ngon. Xịt thuốc trừ sâu cũng là việc vất vả, vừa nóng lại mệt còn bẩn, còn làm cho người mình nồng nặc mùi thuốc.
Lý Bảo Điền muốn đi theo.
Tống Hi nói:
- Cậu đi quá chậm, một mình tôi còn có thể vào sâu hơn một ít, đàn thỏ bên ngoài núi thì để lại cho mọi người chơi đùa, cũng đã sắp nghỉ hè rồi, những người đến trường cũng đều sắp về nhà.
Lúc Tống Hi mang theo túi đựng con thỏ trở lại, hơn ba mẫu ruộng bắp đã được xịt thuốc trừ sâu xong xuôi, bên ruộng cao lương cũng được xịt qua một lần, còn lại một ít Lý Bảo Cương đang xịt bên phần đất trồng rau.
Hiện tại con thỏ cũng mập hơn lúc đầu xuân rất nhiều, mỗi người cầm hai con mang về nhà, thêm chút miến, cả nhà cũng ăn được ngon một chút. Nếu ai bỏ được thêm một đao thịt, đôn cùng càng thơm.
Đưa đi mấy người qua hỗ trợ, Tống Hi đem túi đựng thỏ còn lại đưa cho Lý Bảo Điền:
- Làm xong thì cho tôi một chén là được.
Mùa xuân này ăn thịt thỏ nhiều, hắn có chút ngán, tiểu Đa cũng không còn hứng thú.
Còn phân phó một câu:
- Đừng ném bỏ da, lưu lại cho tôi, tôi mang đi tìm người tiêu da, mùa đông làm áo lót mặc.
Lý Bảo Điền nhìn cha cùng anh, tiếp lấy túi. Cha cùng anh hắn tính tình cố chấp, tiểu Tống ca tặng con thỏ chịu lấy là vì cho rằng bắt trong núi không tốn tiền mua. Nhưng nếu là cấp thịt heo thịt bò thì không chịu nhận, bởi vì là dùng tiền mua về. Rốt cục thịt nào mới mắc tiền đáng giá tiền hơn đây chứ!
Xịt thuốc xong, Tống Hi về nhà tắm rửa, trải chiếu trên sàn nhà phòng khách, nằm úp sấp:
- Tiểu Đa, lại đây giẫm lưng.
Victor vui vẻ chạy tới giúp phá hư bác sĩ giẫm lưng. Gần đây nó rất thích hoạt động này, mỗi lần đều cực kỳ nhận chân. Cũng biết mình mập, sợ giẫm bị thương phá hư bác sĩ, cho nên chỉ dùng hai chân trước giẫm tới giẫm lui.
Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn thấy, càng xem càng chướng mắt, vài bước đi qua đem Victor gạt sang bên, đưa tay.
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Phá hư cha, lại giành phá hư bác sĩ của tiểu Đa! Phá hư bác sĩ sẽ không thưởng chân gà cho ông ăn đâu! Phá hư bác sĩ thích nhất tiểu Đa! Tiểu Đa không có lông phá hư bác sĩ cũng thích nhất!
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Husky là tiểu đệ còn nằm trong kỳ khảo sát, muốn sớm chuyển chính thức, cố gắng biểu hiện mình trước mặt lão đại, hướng Mục Duẫn Tranh thập phần dũng mãnh nhe răng, chỉ cần lão đại ra lệnh một tiếng lập tức xông lên trước.
Tống Hi nhíu mày, thật ồn ào!
Bạch Chân rón rén chạy tới, níu lấy cái đuôi của husky kéo về phía sau. Bạch Chi Chi mày là đầu đất đừng vờ ngớ ngẩn a, sẽ bị đánh! Hiện tại bác sĩ không thích có lông!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Con chó ngu xuẩn! Hai con!
Rất nhanh, được nghỉ hè. Năm nay nghỉ hè sớm hơn hai mươi ngày so với những năm trước, bởi vì thật sự quá nóng không chịu nổi. Không phải trường học nào cũng có điều hòa, trung học trong trấn cũng chỉ mới lắp đặt quạt máy vài ngày trước mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...