Sống Sót Tại Mạt Thế

Nếu thế đạo luôn tiếp tục như vậy, thời gian sau này quả thực không dám nghĩ, rất trầm trọng, cũng rất khảo nghiệm nhân tính.

Mùng năm, trải qua mấy ngày sửa chữa, trong huyện đã thông điện, tiếp mấy đường dây điện thoại, là có thể cùng bên ngoài liên hệ rồi.

Mục Duẫn Tranh mang theo A Cổ Lạp chạy vào trong huyện một chuyến, trằn trọc liên hệ với Na Nhật Tùng. Hán tử Mông Cổ tính tình vui tươi lại ôm điện thoại khóc đánh nấc.

Giãy dụa có thể đi ra được bên ngoài, Trầm Việt mang theo hai trung đội đi bộ hơn bốn mươi dặm đến Lý gia kênh rạch, lưu lại một trung đội giúp đỡ giữ nhà, một trung đội đi theo Tống Hi vào trong huyện, đến khám bệnh ở những trường học được trung dụng làm ký túc xá.

Tập trung qua mùa đông có thể giữ ấm trong hạn độ lớn nhất, nhưng khu vực có nhân khẩu quá mức dày đặc vệ sinh theo không kịp sẽ dễ dàng sinh bệnh. Cả mùa đông Tống Hi cũng không ra cửa, lúc đến nhất trung suýt nữa cũng bị hù dọa. Cơ hồ ai cũng cảm mạo, chỉ là trình độ nặng nhẹ khác nhau. Đủ loại bệnh truyền nhiễm, lại là bị lây bệnh đan chéo, cả trường học cơ hồ thành ổ bệnh.

Chủ tịch huyện chạy tới, cũng không hàn huyên gì nhiều, nói:

- Mấy bệnh viện huyện toàn bộ chật ních, mỗi tuần chỉ có thể miễn cưỡng rút vài lần nhân công qua đây khám bệnh, bệnh quá nặng đều được đưa vào trong bệnh viện. Nhưng thiếu thuốc quá dữ dội, mặt trên gẩy xuống hoàn toàn không đủ dùng.

Tống Hi nói:

- Có nói với tôi cũng vô dụng, hiện tại đường không thông, thuốc nhà tôi vẫn là làm ra trước khi tuyết rơi, cũng đều là thuốc Đông y.

Chủ tịch huyện xấu hổ cười, nói:


- Tôi cũng là vì không còn cách nào khác, trận tuyết này ảnh hưởng thật quá lớn, các loại vật tư đều thiếu gay gắt.

Tống Hi nói:

- Tôi vừa đơn giản nhìn qua một chút, rất nhiều người đều bị bệnh giống nhau. Ngài điều mấy bác sĩ y tá tay chân lanh lẹ lại đây, trước phân loại cho mọi người. Nếu thuốc của chúng ta không đủ, liền thử một chút phương pháp nguyên thủy thô sơ xem sao. Chờ bên này vội xong, nếu còn có thời gian tôi sẽ qua bệnh viện giúp một tay.

Chủ tịch huyện mừng rỡ, nhanh chóng đi an bài công tác. Làm chủ tịch một huyện, gặp năm tai họa cần quan tâm thật sự là quá nhiều. Thu thuế đúng là quan trọng, nhưng còn chưa phải là phiền toái nhất. Nhức đầu nhất là làm sao cho dân chúng trong huyện sống sót, như thế nào mới không để cho bọn họ đói chết chết cóng bệnh chết. Trước kia mới tới trong huyện nhậm chức, đầu tiên hắn chỉ nghĩ làm sao làm ra chiến tích tiến thêm một bước, hiện tại hắn cũng không thèm nghĩ những thứ có hoa không quả kia, thầm nghĩ mang theo dân chúng cả huyện cùng nhau sống sót.

Tống Hi lưu trong huyện hai tuần lễ, chỉ về nhà một lần điều chế thuốc.

Mục Duẫn Tranh luôn bồi Tống Hi, động tác rót thuốc ngày càng lưu loát.

Trước khi về nhà hai người đi một vòng quanh các trường học, ngửi được mùi thuốc sát trùng, Tống Hi thở mạnh một hơi, nói:

- Cuối cùng vội xong rồi.

Mục Duẫn Tranh ngẩng đầu nhìn trạm gác lâm thời trong ký túc xá cùng giáo học lâu, trong lòng nặng nề, cũng thật cao hứng. Lần này Tống bác sĩ hẳn là có thể tích lũy thêm công đức rồi đi! Tiểu sư thúc nói qua, thể chất Tống bác sĩ đặc thù, sợ có người ngấp nghé, ngày thường nên tích lũy thật nhiều công đức mới tốt.

Đang muốn đi, từ trong giáo học lâu có một bé gái chừng mười tuổi chạy qua, chạy tới trước mặt Tống Hi, hai tay cầm một vật quan âm phỉ thúy xanh biết đưa tới.

Tống Hi quay đầu nhìn cửa lớn giáo học lâu, nơi cửa có một trung niên nữ tử đang đứng. Nàng mỉm cười nhìn qua bên này, chứng kiến Tống Hi nhìn sang còn cúi người thi lễ.

Tống Hi tiếp nhận quan âm phỉ thúy, từ trong tay Mục Duẫn Tranh lấy hai quả trứng gà luộc bỏ vào trong tay bé gái, lại vỗ vỗ đầu nàng, xoay người rời đi.

Bé gái cầm hai quả trứng đã lạnh chạy trở về, cực kỳ hứng thú giơ lên:

- Mẹ, cấp ca ca!

Trung niên nữ tử đưa tay vươn vào trong vành mũ áo khoác của bé gái lấy ra quan âm phỉ thúy, nói:

- Được, cấp ca ca. Tĩnh Tĩnh, còn nhớ được người cứu ca ca là ai không?

Bé gái lớn tiếng nói:


- Nhớ rõ, là Tống bác sĩ! Con trưởng thành muốn gả cho Tống bác sĩ!

Trung niên nữ tử:

- !

Con gái, lấy thân báo đáp đã sớm không lưu hành..

Bé gái kéo mẹ chạy tới một tòa lầu khác, đem trứng gà đưa cho anh trai bệnh nặng mới khỏi.

- Thím, giữ lại cho em gái đi, con không thích ăn trứng gà.

Thiếu niên bệnh nặng vô lực chống đẩy trứng gà mà em gái cấp cho.

Nữ tử trung niên cười híp mắt nhìn thấy hai đứa bé nhường tới nhường lui, nói:

- Sớm khỏe mạnh lại mới có thể bảo vệ em gái, sau này thím cùng em con đều trông cậy vào con.

Một nhà hơn mười người chỉ còn lại ba người bọn họ, lần này còn tưởng rằng cháu cũng không giữ được, cũng may Tống bác sĩ đúng lúc đến cứu mạng cháu trai.

Thiếu niên không tiếp tục chối từ, lột vỏ trứng gà, chính mình ăn lòng trắng trứng, đem lòng đỏ nhét vào trong miệng em gái.

Trung niên nữ tử xoay người lau mắt.


Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh về tới nhà, trước gọi Đường Cao nấu nướng nóng tắm rửa, trong nước còn thả dược liệu, cũng tốt sát trùng tiêu độc.

Mục Duẫn Tranh giúp Tống Hi chà lưng, chà chà dần dần thấp xuống dưới.

Tống Hi:

- Hô hô hô, hô hô hô..

Nằm úp sấp trên mép bồn tắm ngủ say.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Yên lặng giúp người tắm rửa xong, ôm lên giường nhét vào ổ chăn, sau đó tự đi tắm.

Chứng kiến nam thần cùng đội trưởng về tới nhà tắm xong mệt mỏi bỏ cơm, Đường Cao mất mát, cảm giác mình cực kỳ vô dụng, việc gì cũng không biết, còn không thể giữ nhà.

Tống Hi vừa tỉnh ngủ, đúng là nửa đêm, cảnh tối lửa tắt đèn cùng không làm được cái gì, đụng tới Mục trưởng quan nằm bên cạnh, nghĩ tới hai người cũng đã tắm sạch sẽ, giật mình, liền đè lên đem người thái bổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui