Có mấy người muốn mang theo nhi đồng đi tới, chứng kiến có rất nhiều người tặng đồ, lại dẫn nhi đồng đi trở về. Việc có ký sinh trùng này có thể lớn có thể nhỏ, nếu người giám hộ đều không để trong lòng, làm thầy thuốc cần gì phải kiên trì đâu!
Đầu tháng mười một, trong huyện lại đi xuống bán than, vẫn là dùng lương thực đổi, so với năm trước rẻ hơn một ít.
Thật nhiều gia đình đều nhịn thịt đau thay đổi. Bằng không làm sao bây giờ, mới tháng mười đã hạ tuyết, mùa đông tới sớm như vậy, không mua than, chờ chết cóng hay sao!
Có người luyến tiếc đổi, có gia đình đổi không nổi. Có người thương lượng vào núi đốn củi, vào núi không bao lâu bị tiếng gầm của lão hổ dọa chạy ra ngoài.
Tống Hi nhíu mày. Tiếng gầm gần quá, nhiều lắm cỡ cước trình hai ngày của người thường. Hai lão hổ kia nếu muốn xuống núi chỉ sợ khoảnh khắc liền đi ra.
Không dám vào núi, mua không nổi than, có người ở trong nhà mình đào tầng hầm. Ở ngay trong phòng ngủ, đem mặt sàn xi măng đập vỡ đào xuống dưới.
Có một lại có hai, dần dần, gia đình đào tầng hầm càng nhiều hơn.
Gia đình người phương nam ở trong trường tiểu học cũng học đào hai hầm. Bằng không cửa sổ phòng học đều mất mảnh thủy tinh, chỉ đóng ván gỗ cùng vải bạt, mùa đông gió lùa cũng ở không nổi. Trong thôn có nhiều gia đình cũng không mua nổi than, đồ ăn của nhà bọn họ càng khẩn trương, càng mua không nổi.
Giữa tháng 11, nhiệt độ ban ngày xuống dưới – 10 độ, toàn bộ trường học cho học sinh nghỉ học, trong huyện trong thành phố cũng bắt đầu an bài cư dân tập thể qua mùa đông.
Lý Bảo Điền đi qua nhà, có chút tức giận nói:
- Lý Chính ca cần kết hôn.
Tống Hi hỏi:
- Khi nào?
Lý Bảo Điền:
- Ngày mai, nói sẽ không bãi mâm cỗ mời khách, chỉ có gia đình ăn bữa cơm! Toàn gia, cũng chỉ một mình gia đình Lý Chính! Một người cũng không mời! Mẹ nó, lúc tôi kết hôn nhà bọn họ đi theo ăn hai ngày, cơm thừa đồ ăn thừa còn bưng về một chậu!
Tống Hi:
- !
Hai nhà bọn họ cùng một chi, quan hệ rất gần. Mẹ của Lý Chính thật sự là keo kiệt tới cảnh giới mới, đây là đại sự một hồi cả đời của đứa con!
Lý Bảo Điền nói:
- Mẹ của tôi nói sau này nhà bọn họ tiếp tục có chuyện gì không cho tôi cùng anh tôi qua nhúng tay. Tôi chỉ là đau lòng Lý Chính ca, bị mẹ hắn làm hại cũng không còn vài người nguyện ý phản ứng tới hắn.
Tống Hi thở dài, nói:
- Lý Chính không ít giúp tôi làm việc, cả đời chỉ có một lần, tốt xấu cho hắn chút mặt mũi. Cậu cầm khối thịt trong nhà tôi đưa đi cho hắn, cho thêm một món đồ ăn mâm cỗ ngày mai.
Lý Bảo Điền giúp Tống Hi tặng qua khối thịt heo cũng chừng hai mươi cân, nhưng không ngờ chẳng những không giúp Lý Chính có thêm mặt mũi, ngược lại còn làm cho hắn càng thêm mất mặt.
Người một nhà ăn cơm, tổng cộng bốn bàn, hai mươi cân thịt tuyệt đối sẽ vô cùng náo nhiệt. Nhưng trên bốn bàn, mỗi bàn chỉ có một chén thịt, còn phần lớn là miến độn vào.
Một vị thím của Lý Chính cơm nước xong nói với người ta:
- Vẫn là chị dâu tôi biết sống, hai cân thịt có thể cưới được con dâu. Tiểu Tống cho khối thịt lớn như vậy còn có thêm một rổ rau dưa, cũng không biết giấu chỗ nào rồi, sợ chúng tôi ăn một chút! Một bàn một chén thịt, làm gì có thịt a, bên trong chỉ có bốn khối thịt, ngoài ra đều là miến. Bốn khối thịt, cũng không đủ cho bọn nhỏ chia phần. Dù sao người lớn không một ai thò đũa, miến cũng chưa ăn.
Lời này rất nhanh truyền khắp toàn bộ thôn.
Tống Hi nghĩ vỡ đầu cũng không rõ mẹ của Lý Chính nghĩ như thế nào. Cưới vợ vốn là chuyện tốt, nhưng lại làm hại con trai cùng con dâu cả đời không ngóc đầu lên được mà cũng có thể làm ra!
Trên tin tức tiếp âm công bố một danh sách xử phạt, thượng tầng lại xảy ra một lần thay đổi.
Liên tưởng tới hai tiểu tử lần đó tới nhà, Tống Hi chợt hỏi:
- Mục gia sụp đổ sao?
Mục Duẫn Tranh khựng người một chút, gật gật đầu.
Đôi chân ái cùng đứa con cả của chân ái đều đi vào, lưu lại một đứa con út bên ngoài, cùng nhị thúc được nhà vợ giúp đỡ bảo hộ nhưng cũng đánh mất tất cả cùng nhau sống.
Tống Hi nói:
- Người nuôi vợ bé nhiều, vì vợ bé giết vợ giết cha trên đời này cũng chỉ có hắn. Kẻ không có nhân luân, ai dám cùng hắn cộng sự, sụp đổ là tất nhiên.
Mục Duẫn Tranh không hé răng.
Tống Hi đi qua ôm Mục Duẫn Tranh. Mục Duẫn Tranh quyết đoán bế trở về, ôm rồi cũng không muốn buông tay. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như nói cuộc đời này còn có gì hắn không buông bỏ được, cũng chỉ có người trong lòng này.
Đường Cao chạy tới, đẩy cửa phòng bếp, lại nhanh chóng lui ra ngoài. Trong phòng bếp ấm, quả thực có thương tích phong hóa! Dạy hư trẻ con! Hắn vẫn là chàng trai hoa cúc thuần khiết đâu!
Tống Hi nói:
- Đi tìm A Cổ Lạp, kêu Ô Lực Hãn lại đây hỗ trợ chiếu cố hai ngày, để cho hắn buổi tối ngủ với cậu.
Đường Cao nhanh chóng đi gọi người giúp bò đỡ đẻ.
Sinh nở thuận lợi, con nghé con thật rắn chắc, cũng rất tinh thần, Ô Lực Hãn ôm lấy cũng không buông tay.
Vì thế đêm đó trên giường của Đường Cao có thêm một thiếu niên, dưới giường lại có một con nghé con.
Buổi sáng Đường Cao thức dậy, trước thỉnh công cho người ta:
- Đứa nhỏ này nửa đêm nhiều lần thức dậy đút cho nghé con ăn, nam thần anh chuẩn bị làm sao tỏ vẻ?
Tống Hi nói:
- Đều là ngưu quan như cậu vô dụng, cho chị dâu cậu chiên trứng tươi, của cậu tặng cho hắn ăn.
Đường Cao:
* * *
Trứng chần nước sôi, một tuần một lần cứ như vậy không có.
Ô Lực Hãn ở trong nhà Tống Hi suốt một tuần, mãi tới khi con bò thứ hai sinh xong mới về nhà.
Mục Duẫn Tranh nhặt hơn mười quả trứng đưa cho người ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...