Mục Duẫn Tĩnh cảm thấy cực kỳ khó chịu nổi, cũng cực kỳ ủy khuất. Hắn có gọi điện cho anh họ, nhưng bị kéo vào sổ đen mà thôi.
Mục Duẫn Phi lảo đảo, mặt càng trắng.
Tống Hi nhíu mày nhìn Mục Duẫn Tranh:
- Đi lái xe của anh, đem hai đồ vật này bắt đi, nhìn tổn thương mắt. Làm không được, anh cũng không cần trở lại.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc trở về phòng thay quần áo, lái xe ra, đem hai tiểu tử nhét vào trong xe, đi rồi.
Đường Cao yên lặng nhìn Tống Hi, cảm thấy được làm như vậy tựa hồ có chút tuyệt tình. Nhưng cố tình làm cho người ta cực kỳ thống khoái, cũng cực kỳ hả lòng hả dạ! Đừng tưởng rằng hắn giải ngũ rồi thì không biết lần trước đội trưởng bị thương lại bị người cố ý dây dưa lỡ việc trị liệu suýt nữa không biết đã chết trong bệnh viện hẻo lánh nào đâu! Tuy nói hiện tại pháp luật không lưu hành liên lụy tới nhi đồng, nhưng trên mặt cảm tình thì hoàn toàn không thừa nhận được hiểu không! Cái loại cảm giác này, giống như là ăn quả táo lại ăn ra một con sâu, ghê tởm thấu.
Bị giày vò nên cũng mất ngủ, Tống Hi sai sử Đường Cao cùng làm sữa bột.
Sau khi hừng đông, Tống Hi kêu Lý Bảo Điền hỗ trợ đem số kê vàng trong nhà ấm thu hoạch, thu xong đưa tới chỗ Lý Kỳ thúc, nhân công tuốt hạt.
Lúc Tống Hi ăn được bữa cháo kê thơm ngào ngạt, Mục Duẫn Tranh đã trở lại. Lúc trước nửa đêm bị đuổi ra cửa đi năm sáu ngày cũng không nhắc tới một lời, Tống Hi cũng không hỏi.
Mục Duẫn Tranh vừa vào nhà liền đem Tống Hi ôm lấy, ở ngay trước mặt mọi người, kể cả Lý Kỳ thúc cùng thím bị hắn kêu tới ăn cháo.
Hai lão nhân thật lâu mới kịp phản ứng, nhân sinh quan bảo trì năm sáu mươi năm lập tức biến thành long trời lở đất. Nhưng rốt cục nhân sinh lâu dài, sau thoáng ngu ngơ muốn nói lại thôi, hoặc giống như là đột nhiên nghĩ thông việc gì đó.
Tống Hi cười cười. Biết Lý Kỳ thúc đại khái là lo lắng mình tuổi già không có người nuôi dưỡng, nhưng bản thân hắn cũng là con nuôi, Lý Kỳ thúc cũng không phải chân chính trưởng bối, lời khuyên nhủ cũng không thể nói ra miệng.
Thu kê, một mẫu khoai tây bên ngoài cũng có thể thu.
Thu xong khoai tây, Mục Duẫn Tranh làm một nồi khoai tây đôn gà. Mọi người đều nói năm nay khoai tây ăn ngon.
Tống Hi cau mày, cực kỳ rối rắm. Lúc gieo khoai tây Mục trưởng quan hình như cho người dùng phân hữu cơ, thật bẩn..
Mục Duẫn Tranh gắp cho hắn khối khoai tây, nói:
- Hố phân nhà chúng ta chỉ dùng phân trâu cùng phân dê, đều là ăn cỏ.
Tống bác sĩ:
- !
Lúc ăn cơm cầu đừng nói.
Mỗi ngày đều phụ trách rửa sạch chuồng trại, Đường Cao cũng không hề có áp lực, vẻ mặt thịt đau:
- Nhiều phân heo đều đem cho nhà người khác, thật đáng tiếc.
Tống Hi trừng mắt nhìn khoai tây trong bát, trầm mặc.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Lúa mì vụ đông năm nay ăn ngon đi?
Tống Hi nhất thời có loại dự cảm không hay.
Quả nhiên Mục Duẫn Tranh còn nói:
- Dùng phân hữu cơ nhà mình.
Tống bác sĩ nháy mắt thật ưu thương.
Mục trưởng quan buông chén, đem Tống bác sĩ khiêng đi rồi.
Đường Cao ở phía sau huýt sáo, kẹp đùi gà cắn một ngụm, tán thưởng:
- Ăn ngon! Nồi khoai tây đôn gà này nam thần chắc sẽ không ăn, đội trưởng khẳng định không rảnh ăn, lão nhân lão thái thái ăn không nổi, chân gà đều là của tôi! Trời ạ, hôm nay tôi thật hạnh phúc a!
Đường thúc Đường dì:
- !
Thật không muốn thừa nhận hàng ngu ngốc này là con của bọn họ!
Chu dì liếc mắt nhìn con chó mập ngồi bên chân nàng một cái.
Một giây sau tiểu Đa hung hăng vỗ cho Đường Cao một móng vuốt.
Đường Cao rưng rưng đem chân gà thứ hai đưa ra ngoài.
Tống bác sĩ thái bổ xong Mục trưởng quan, yên lặng đả tọa.
Mục trưởng quan đã ngủ say.
Sáng sớm, Tống Hi đi qua nhà Lý Bảo Điền dạo qua một vòng, xem có gì cần giúp đỡ hay không. Hiện tại gia đình Toàn Căn thúc đang bận rộn chuyện hôn sự của con út. Phòng tân hôn có sẵn, là ba gian sát nhau. Nhưng tuy nói gia đình vợ cái gì cũng không muốn, nên đặt mua vẫn phải đặt mua, tỷ như là bộ đệm giường cùng chăn mền mới.
Từ sau khi định ra hôn nhân, ba cha con mỗi khi đi chợ đều có mặt, đổi thật nhiều đồ vật trở về. Toàn Căn thím mang theo mấy lão nhân trong thôn làm đệm chăn cho phòng tân hôn.
Tống Hi nhìn chuồng dê cùng chuồng heo. Trong chuồng dê có sáu con dê con năm con dê núi, ba con tiểu heo rừng. Đây đều là Tống Hi bắt về lúc nhỏ đưa cho Lý Bảo Điền nuôi dưỡng, còn nói đùa là lưu trữ cho hắn cưới vợ. Không ngờ lưu thật đúng rồi, chỉ là còn hơi nhỏ mà thôi.
Lý Bảo Điền chạy tới gãi đầu cười ngây ngô:
- Tiểu Tống ca, hắc hắc hắc hắc..
Khờ ngốc!
Lý Bảo Điền ngây ngô cười:
- Mẹ cùng chị dâu của tôi đều nói Tạ Tình là người tốt, nhà chúng tôi nhiều người, cha mẹ vợ tôi cũng ăn không bao nhiêu, nuôi được nổi.
Người vợ còn chưa cưới tới tay, đã trước hết kêu cha mẹ vợ rồi!
Trong nhà Tạ Tình nguyên bản còn rất có tiền. Cha của nàng ra ngoài kinh doanh, đầu vài năm kinh doanh đồng hồ điện tử đồng hồ thạch anh mang đi phương bắc bán, buôn bán lời một số lớn. Sau đó lại làm sinh ý máy tính, có sáu gian cửa hàng lớn trong thương trường máy tính của thành phố. Nếu trước năm tai họa, Tạ Tình cũng được xưng là bạch phú mỹ. Chỉ tiếc thiên tai, sản phẩm máy tính không đáng giá tiền, căn cơ trong nhà lại cạn, ngày càng khó qua, vì thế hai người vốn cả đời không có chút gì liên hệ cũng lại đi tới cùng nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...