Cuối tháng 10, quân đội lái vào ba tỉnh phía nam chính thức quân quản.
Tống Hi đem một mẫu lúa nương thu về, không thuê người, tự cắt. Chỉ gọi Lý Bảo Điền qua giúp đỡ.
Sản lượng lúa nương nguyên sinh không cao, dù hầu hạ thật tỉ mỉ còn bón phân đầy đủ cũng chỉ được không đầy bốn trăm cân lúa, chờ xay lúa xong thì càng thiếu. Tống Hi luyến tiếc tặng người nên đều lưu lại.
Cuối tháng 10, trời đã rất lạnh. Tuy rằng còn chưa xuống 0 độ, người trong thôn nếu không có chuyện gì cũng không muốn đi ra ngoài.
Tống Hi đi lão Chung gia mua một xe than trở về, dùng lương thực mua.
Lão Chung luôn vẻ mặt đau khổ. Hiện tại than đá bị quản chế, thống nhất do quốc gia bán, không cho tư nhân buôn.
Nhưng mắt thấy trời sắp lạnh, bên này còn không có động tĩnh bán than, Tống Hi có chút bận tâm.
Đợi khi trong huyện đem than đưa xuống nông thôn, Tống Hi biết lo lắng của mình cũng không dư thừa.
Giá than cũng không nâng lên, cùng giá với lần mắc nhất của mùa đông năm trước, hai ngàn đồng một ngàn cân than. Nhưng có thể dùng lương thực đổi, hai trăm cân lương thực có thể đổi một ngàn cân than. Hai trăm cân lương thực giá bao nhiêu, quốc gia bán cho dân chúng năm đồng một cân. Quốc gia thu lương từ trong thôn bảy tám đồng một cân.
Giá chênh lệch có chút lớn, trong thôn rất nhiều người đều do dự. Cũng không thể không do dự, nông dân dựa vào đất vườn ăn cơm, trước kia còn có thể trồng rau dưa bán tiền, hiện tại đều trồng hoa màu, trong tay không có tiền mặt, thật nhiều gia đình thiếu tiền vô cùng.
Nhiều gia đình đều lấy lương thực đổi than. Hai trăm cân lương có thể đổi một ngàn cân than, có hai ngàn cân than có thể qua một mùa đông ấm áp. Năm nay thu hoạch cũng không kém, bốn trăm cân lương thực vẫn có thể lấy đi ra.
Đi theo tới bán than là một trung đội dưới quyền Trầm Việt. Trung đội trưởng nhìn xe chứa lương thực cùng Tống Hi khoe khoang:
- Liên trưởng chúng tôi đưa chủ ý này cho chủ tịch huyện, tốt lắm đi! Mùa đông năm nay trong huyện sẽ không có người chịu đói, chúng tôi đại khái cũng có thể được chia nhiều thêm một ít lương ăn được vài bữa cơm no.
Tống Hi cười cười. Quả thật dễ dùng, nhưng có chút tổn hại. Có thể tận lực lớn nhất khu ra lương để dành trong miệng nông dân tiếp tế cho dân thành phố không có cơm ăn, ở thời kỳ đặc thù này quả thật phải kêu một tiếng tốt lắm.
Tống Hi thật buồn bực.
Đêm trước Liễu Diệp sinh một đứa con trai, đêm qua Lý Lâm sinh một đôi long phượng thai.
Đều là Tống Hi đỡ đẻ.
Lý Bảo Cương:
- Hắc, hắc, hắc hắc..
Trịnh Sưởng:
- A, ha ha ha..
Hai ba ba ngốc.
Mục Duẫn Tranh đưa cho hai ba ba cười ngốc mỗi người một bình bột sữa dê.
Lý Bảo Cương:
- Hắc, hắc, hắc, tôi có đứa con!
Trịnh Sưởng:
- A, ha ha, tôi cả con gái con trai đều có!
Tống Hi:
- !
Chính là hai ngốc hàng này nửa đêm đem một đại lão gia như hắn từ trong chăn mền đào ra cấp lão bà của bọn họ đỡ đẻ, thật buồn bực.
Tống Hi giảng giải cho hai ngốc ba ba một phần hạng mục nuôi nhi đồng trong mùa đông, còn sợ người không nhớ được lại viết xuống, mỗi người một phần.
Đuổi đi hai ngốc ba ba, Tống Hi lấy ra hạt vừng chuẩn bị rang.
Mục Duẫn Tranh nhóm lửa, dưới sự chỉ huy của Tống Hi thật cẩn thận khống chế độ lửa.
Đường Cao ngồi bên cạnh chống cằm nhìn nam thần dùng tay rang hạt vừng, nhìn thấy nhìn thấy, vươn tay vào trong chảo bốc một nắm.
Sau đó.
- Ngao ngao ngao, thật nóng thật nóng!
Đường Cao súy lên móng vuốt bị nóng phỏng gào khóc kêu chạy đi.
Đường cha:
- !
Thật muốn giả vờ không biết tên ngốc kia, đáng tiếc bộ dạng quá giống, muốn giả bộ cũng không làm được.
Đường mẹ thật u buồn:
- Đường Cao trước kia không ngu như vậy. Tiểu Tống a, cậu không sợ nóng sao?
Tống Hi nói:
- Không ngại, tôi đã thói quen, trước kia lúc bào chế dược liệu có một chút cũng cần cực nóng, nhanh một ít thì vô sự.
Khi đó cha nuôi vì muốn cho hắn khắc sâu ghi nhớ thuận tiện luyện tập linh lực còn buộc hắn dùng tay không.
Rang xong hạt vừng, dùng cối xay nhỏ mài ra dầu vừng, làm tương vừng, nếm thử hương vị, thật thành công.
Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh hếch cằm, thành tựu mười phần.
Mục Duẫn Tranh hận không thể lập tức đem người kéo vào phòng đặt lên giường, nhớ tới số lượng một tuần hoạt động một lần trên giường, mặt lại đen thui.
Tống Hi cầm hai chai dầu vừng hai chai tương vừng đi ra:
- Cấp hầu tử, làm cho Đường Cao mang qua, tặng thêm một ít củ cải cùng cà rốt.
Đường Cao giơ móng vuốt gom tới:
- Nam thần, đau quá.
Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc đi lấy thuốc trị phỏng thô bạo lau cho chiến hữu ngu xuẩn.
Đường Cao:
- Ngao ngao ngao!
Mẹ nó, đội trưởng bôi thuốc còn đau hơn nam thần! Còn nữa, đội trưởng biết thuốc phỏng đặt ở đâu vì sao không nói sớm? Quá âm hiểm! Không phải là vì tiến phòng của hai người quên gõ cửa sao, còn tính toán tới bây giờ! Tâm nhãn nhỏ như vậy, nhất định sẽ bị nam thần ép cả đời không thể lật người!
Đường Cao giận mà không dám nói gì, ở trong lòng đem đội trưởng nhà bọn họ nguyền rủa một trăm lần, lại tiến tới trước mặt Tống Hi tha thiết mong chờ xem người ăn hạt vừng rang đường. Hạt vừng rang đường trắng, khẳng định ăn ngon cực kỳ.
Tống Hi múc một muỗng.
Đường Cao há to mồm.
Cổ tay Tống Hi quanh quẩn một vòng đút vào miệng Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh đem ý niệm nguy hiểm muốn đánh tơi bời chiến hữu ngu xuẩn tạm thời đè ép xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...