Trầm Việt gật gật đầu, nói:
- Chủ tịch huyện của chúng ta không sai, lần này xây nhà ấm đem của cải của mình đều đáp lên.
Tống Hi thở dài một hơi. Nếu không nhờ chính phủ mạnh mẽ, ở tình huống thế giới liên tục thiên tai nhiều năm, chỉ sợ trật tự quốc gia đã sớm hỏng mất. Giống như những địa phương khác, không chỉ nước nhỏ hỗn loạn, mấy đại quốc phương tây cũng đã xảy ra xung đột bạo lực đại quy mô rồi đâu!
Hiện tại quốc gia cổ vũ khắp nơi xây nhà ấm, nhà máy thủy tinh đều được quốc gia thu về đại lượng sản xuất thủy tinh chuyên dụng cho nhà ấm. Giá cả cũng có hạn định, tuy rằng không thấp nhưng cũng không cao tới mức thái quá. Tiền trong tay Tống Hi còn có thể xây nhà ấm thủy tinh lớn tới mấy chục mẫu. Nhưng làm vậy thôn sẽ biến thành vô cùng chói mắt, dù sao trong toàn huyện trên dưới thôn có thể xây được nhà ấm thủy tinh cỡ lớn cũng không bao nhiêu, sẽ trêu chọc họa.
Chỉ nói bảy mẫu nhà ấm hiện tại cũng đã hấp dẫn không ít ánh mắt, người đến trong thôn kiếm ăn cũng không thiếu đánh giá nhà bọn họ. Tống Hi nhìn Trầm liên trưởng ăn cơm nhà bọn họ cũng không làm được việc gì trong nhà, lắc đầu, quyết định vẫn tiếp tục thông đồng Đường Cao càng tốt hơn. Người kia còn có thể làm được suốt 24h! Hộ viện (tay đấm giữ nhà) + nông phu (cu li làm ruộng) + kiệu phu (vào núi khiêng thịt) + người vệ sinh (rửa sạch chuồng trại), quả thật là đa công năng!
Qua thêm hai ngày, Trần Tiểu Bàn cho người tặng quà lại tới, ba thùng dầu ma dút, mấy gói mầm móng lớn cũng không biết chủng loại gì, mấy bao thảo dược, còn có một ít vật dụng hàng ngày.
Tống Hi đưa cho người ta vài hũ rượu thuốc, lại ngăn đường đưa lên lồng sắt có hai gấu con, vẻ mặt thành khẩn:
- Ngọn núi nhặt được động vật bảo hộ nhị cấp đã chết người giám hộ, nộp lên chính phủ.
Bốn người đến tặng đồ:
- !
Mỗi người được thêm một rổ rau dưa nửa túi khoai tây, thay thế chính phủ nhận lấy động vật bảo hộ nhị cấp, đi rồi.
Tống Hi hài lòng cười. Đưa tiễn hai thường tiền hàng, cảm giác thật nhẹ nhàng.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc kiểm kê mầm móng.
Tống Hi trước xem qua mầm móng dược liệu thường dùng, nhìn nhìn hai túi lớn mầm móng lúa, càng hài lòng:
- Có lúa gieo, sau này nhà chúng ta có gạo ăn.
Bên Triệu gia kênh rạch không còn đổi gạo, nói là phương bắc tìm không thấy nguồn cung cấp. Phải rồi, đông bắc hiện tại không còn sản gạo, toàn bộ sửa ruộng cạn mở nông trường trồng bắp cao sản. Sản lượng lúa nước tạp giao tuy cao, nhưng cũng không cao bằng bắp tạp giao. Nhiệt độ không khí đông bắc thấp, nếu giống phía nam gieo trồng một năm hai ba lần gạo, chỉ có thể quanh năm dựa vào nhân lực cấp cho nhà ấm tăng nhiệt độ, nói vậy nguồn năng lượng sẽ quá khẩn trương.
Mục Duẫn Tranh dẫn đầu thuê người nhổ cỏ, nhà ấm lẫn bên ngoài đều làm. Thuốc trừ sâu cũng không khó mua, nhưng lúc Tống Hi làm ruộng không dùng thuốc trừ cỏ, hiện tại đều dựa vào nhân công làm cỏ, mỗi cách mười ngày nửa tháng cần nhổ cỏ một lần. Vẫn là Mục Duẫn Tranh trông coi, Tống Hi nấu cơm.
Người trong ruộng nhổ cỏ, Tống Hi đưa cơm trưa đi qua. Một chậu bánh mì, mỗi người hai cái. Đồ ăn thập cẩm dùng chính hộp đựng đồ ăn bọn họ mang theo từ trong nhà, đều tự lĩnh của mình, nhưng không vài người mở ra ăn vài miếng.
Phân xong bánh mì, Tống Hi nhìn nhìn cao lương mới tới mắt cá chân. Lứa cao lương này cũng dùng hai tầng bạt che. Thật nhiều người trong thôn trồng lại hoa màu cũng dùng bạt che, tuy phí tổn gia tăng hơn rất nhiều, nhưng vẫn phải cắn răng sử dụng.
Năm nay Trịnh Sưởng cùng Lý Lâm vẫn tiếp tục trồng khoai lang cùng khoai tây, nhưng thay phiên một chút, năm trước trồng khoai lang năm nay trồng khoai tây, cứ thế luân phiên. Không đủ phân hóa học, vợ chồng son mỗi ngày vào núi cắt cỏ, trở về phơi khô đốt thành tro, thêm nước làm thành phân tưới.
Đây là đi theo Tống Hi học được. Nhà Tống Hi không có chuồng heo, phân dê phân gà một ngày rửa sạch một lần đều cấp cho nhà Lý Toàn Căn, một ngày ba bữa cơm phân tro xử lý không tốt, Tống Hi liền trực tiếp làm thành nước tro cầm đi tưới đồ ăn trong nhà ấm sân sau. Sạch sẽ, hiệu quả cũng mau như phân bón, bộ dạng đồ ăn trong nhà ấm cũng rất không sai.
Gieo xong Trịnh Sưởng trở về nhà một chuyến, lấy hai khăn quàng cổ thật dài mang qua cho Tống Hi, một đen một trắng.
Tống Hi quyết đoán tuyển trắng.
Mục Duẫn Tranh cầm đen, nhìn màu trắng trong tay Tống Hi, nhớ tới chuyện trên giường buổi tối, thập phần sốt ruột.
Thích sạch sẽ chẳng hạn, rất đáng ghét!
Khoai tây trong nhà ấm tháng sau thu xong nhà ấm vẫn bỏ không, Tống Hi lại bón phân, trồng lúa nương. Hai túi mầm móng lúa nương, vừa vặn đủ trồng một mẫu. Loại lúa nương này đặc biệt tìm đến nhà nông mua, có thể tự mình lưu giống, nhưng sản lượng thấp hơn lúa tạp giao rất nhiều.
Qua ít ngày nữa mới có thể thu khoai lang, lúa mì vụ xuân cùng bắp sắp chín, đã nhiều ngày người đến bên này tìm việc cũng nhiều hơn. Không chỉ có thanh tráng niên nam nữ, còn có người già sáu bảy mươi cùng nhi đồng hơn mười tuổi.
Vẫn là mướn làm công ngày.
Trước thu lúa mạch. Tráng lao động cắt lúa mạch, nữ nhân trói lại ôm vào đặt trên đất trồng ngoài sân nhà Tống Hi. Cắt xong người già cùng trẻ con đợi đã lâu đi vào nhặt lúa mót, ai nhặt được về ai. Nhặt xong lại xới đất.
Tống Hi mượn dao cầu cùng Mục Duẫn Tranh cùng nhau trát lúa mạch, làm xong phơi nắng ở cửa lớn, chờ phơi khô mới đánh lúa mạch.
Việc cắt lúa mạch lại bẩn lại mệt, tiền công vẫn là một ngày năm cân lương thực, Tống Hi cứ dựa theo lệ thường năm trước quản hai bữa cơm, đồ ăn thập cẩm còn cắt thịt bỏ vào.
Thu lúa mạch xong lại thu bắp. Một mẫu gạo bạch ngọc, một mẫu bắp vàng cao sản, trong vòng một ngày làm xong đưa vào trong sân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...