Ngưu Khôn không lên tiếng. Hắn không biết gì về tình huống của Lý gia kênh rạch, vẫn nên nghe nhiều nói ít thì tốt hơn.
Tống Hi đem dê núi thu thập, lòng dê đưa tới bên Lý Kỳ thúc, bản thân chặt nửa con dê cùng một đùi dê đặt riêng một bên. Lý Chính cùng Lý Thụy buổi tối trông nồi hơi cần bao hai bữa cơm, Tống Hi lại thích trời lạnh rúc trên giường, vì vậy nhờ Lý Kỳ thúc làm hai bữa cơm cho bọn họ cùng nhau ăn là tốt nhất.
Đang gặm đùi dê, chỉ nghe một tiếng xe vang lên từ xa, ngay sau đó là tiếng còi xe.
Tống Hi ném đùi dê chạy ra ngoài.
Mục Duẫn Tranh thắng gấp một cái dừng ngay bên người Tống Hi, xuống xe, đem người quấn vào trong áo khoác, bế lên.
Ôm vào nhà.
Lý Bảo Điền thật vất vả kịp phản ứng truy ra trơ mắt nhìn thấy tiểu Tống ca bị quan quân ôm đi, há mồm lại ngậm miệng.
Tiểu Tống ca, anh còn chưa ăn hết đùi dê đâu.
Quan quân, anh quên đóng cửa xe.
Quan quân chẳng những quên đóng cửa xe, còn quên sạch toàn bộ tài sản của mình trên xe.
Cho nên Trầm Việt mang theo một đội binh sĩ trực tiếp tiến nhanh vào nhà.
Khi đó Mục trưởng quan đang chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm tiến quân thần tốc.
Chợt nghe thanh âm hầu tử vang lên trong sân:
- Nam thần, tôi tới thăm anh vậy! Tôi nhìn thấy xe của chị dâu, có phải chị dâu đã trở lại? Chị dâu! Chị dâu! Chị dâu anh ứng tôi một tiếng a!
Tống Hi mặt đen đẩy ra Mục Duẫn Tranh, mặc quần áo tử tế đi ra cửa, đem Trầm Việt đánh một trận.
Mục Duẫn Tranh chờ Tống Hi đánh xong, tiếp tục tấu.
Trầm Việt nước mắt ào ào:
- Hai người đánh một mình tôi, thật quá đáng!
Tống Hi ngồi xổm bên cạnh Trầm Việt, trạc đầu hắn, mỉm cười:
- Hôm nay cậu không có thịt ăn.
Ôi chao? Ôi chao? Ôi chao?
Vì sao nha?
Trầm Việt trợn tròn mắt, níu lấy ống quần Tống Hi gào tê tâm liệt phế:
- Nam thần, đừng tàn nhẫn như vậy a, tôi rốt cục làm sai chỗ nào anh nói a, tôi sửa tôi đều sửa!
Tống Hi tàn nhẫn đem ngón tay Trầm Việt gỡ ra từng ngón.
Trầm Việt chuyển đầu cầu viện:
- Đường Cao, cậu đừng chỉ nhìn thấy thôi, mau tới giúp huynh đệ nói tốt a!
Đôi mắt của Mục Duẫn Tranh sắc bén nhìn đám người phía sau bị hắn xem nhẹ, quả nhiên chứng kiến một thân ảnh quen thuộc phía sau nhóm binh sĩ. Mắt nhỏ tiểu bạch kiểm, xấu như vậy.
Tống Hi cũng nhìn qua, lúc này mới phát hiện Đường Cao.
Đường Cao do dự tiến lên một bước, khô cằn chào hỏi:
- Nam thần, đội trưởng, tôi, tôi tới thăm hai anh.
Hôm nay nam thần cùng đội trưởng thật đáng sợ, hầu tử vào cửa liền bị đánh, đánh còn ác như vậy! Đây là làm sao vậy nha! Hắn mới tới chuyện gì đều không hiểu, ai tới nói cho hắn biết vì sao đội trưởng nhìn hắn chuyên chú tới như vậy?
Tống Hi nhìn Đường Cao cười cười, nói:
- Tới vừa lúc, tôi đang định qua vài ngày đi thăm cậu, cũng đỡ tiếp tục đi một chuyến. Đi trước ra chút mồ hôi, đợi phao thuốc tắm châm cứu.
Xuất mồ hôi? Ngày đang chết cóng người, làm sao xuất mồ hôi? Đường Cao suy nghĩ một lát, quyết đoán nhìn qua Trầm Việt.
Trầm Việt đứng lên bỏ chạy. Mẹ nó, hôm nay mình không nên tới nơi này một chuyến, bị rụng trong tay mẹ kế hay sao vậy!
Đường Cao xoay người liền truy. Thân thể hắn đã được điều dưỡng rất khá, tuy thể năng giảm xuống rất nhiều, truy một con hầu tử mới bị đánh xong còn đang khập khiễng vẫn có khả năng không ít.
Tống Hi đi vào bốc thuốc, chỉ huy Mục Duẫn Tranh nấu nước.
Chờ Đường Cao xuất một thân mồ hôi nắm Trầm Việt trở lại, thuốc tắm cũng đã chuẩn bị xong, lúc này đem Đường Cao cởi hết bỏ vào trong thùng tắm, đem người giặt sạch một lần, vớt ra, lại làm matxa huyệt vị.
Kháo, đây làm sao gọi là matxa, rõ ràng là phân thân thác cốt thủ!
Khuôn mặt tiểu bạch kiểm đều đau tới bóp méo.
Trầm Việt ngồi xổm bên bếp lò, thường thường xốc rèm cửa trộm xem, càng xem càng sung sướng, tâm linh bị thương nháy mắt chiếm được chữa khỏi.
Mục Duẫn Tranh mặt đen canh giữ bên cạnh bồn tắm, đôi nhãn cầu tối đen gắt gao nhìn chằm ngón tay đặt trên người Đường Cao – sờ chỗ này lại sờ chỗ kia, chức nghiệp bác sĩ thật sự làm cho người ta sốt ruột!
Đột nhiên nhớ tới giấy phép chứng minh bác sĩ vẫn là chính mình đi làm, Mục trưởng quan càng thêm hỏng bét.
Thuốc tắm, matxa, châm cứu.
Một trận gây sức ép, Tống Hi đem Đường Cao mềm nhũn ném lên giường sưởi, nhìn qua Mục Duẫn Tranh:
- Xử lý sạch.
Mục Duẫn Tranh không chút do dự đem chiến hữu đang hấp hối khiêng lên, ném lên giường trong phòng phía bắc, nhét vào trong chăn mền còn lạnh, chạy lấy người. Theo diễn cảm tới động tác, tất cả đều cực kỳ lãnh khốc.
Trầm Việt ngồi bên bếp lò nhìn đội trưởng nhà bọn họ đi tới đi lui, nói:
- Chị dâu, bụng thật đói.
Mục Duẫn Tranh:
- Cứ đói đi.
Tống Hi xoa bả vai đi ra, nhìn qua Trầm Việt:
- Thủ hạ của cậu đã trở về, làm sao cậu còn ở đây?
Trầm Việt:
- !
Luôn cảm giác mình không có địa vị gì, thật muốn khóc.
Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh:
- Đói bụng, cơm chiều mới cắn hai cái đùi dê.
Mục Duẫn Tranh đem Trầm Việt gạt mở, xốc nắp nồi, là một nồi củ cải đôn thịt dê, còn có một chậu bánh mì bắp.
Trầm Việt nuốt nước bọt, nhanh chóng chạy vào phòng đoạt một chỗ ngồi.
Mục Duẫn Tranh múc một chén củ cải đặt tới trước mặt Trầm Việt.
Trầm Việt xem cái bát củ cải trước mặt mình, lại nhìn qua chậu của tiểu Đa thật phong phú, yên lặng cào bàn. Con chó ăn còn ngon hơn hắn! Con chó ăn còn ngon hơn hắn! Đội trưởng thật tàn khốc thật vô tình thật cố tình gây sự! Còn có thể làm chị dâu người ta hay không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...