Lý Lâm nhỏ giọng nói với Trịnh Sưởng:
- Mấy ngày nay chúng ta cũng để dành không ít đồ vật, nhân lúc rảnh đi bồi cha mẹ đi. Mang theo than mà tiểu Tống cấp cho, hủy bếp lò sắt lá trong nhà cùng mang theo.
Trong nhà có lương, hai vị lão nhân buổi tối cũng không dám ngủ thẳng giấc, ban ngày có người gõ cửa cũng không dám mở, cho dù là người quen tới cũng chỉ dám mở một khe nhỏ cách tầng lưới sắt nói vài câu.
Trịnh Sưởng nhéo nhéo tay nàng, đáy mắt đều là cười.
Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn đôi vợ chồng son liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người, lại chuyển về trên người Tống Hi, rơi lên đôi tay thon dài xinh đẹp. Tay của Tống bác sĩ, đợi trở về nhà phải xoa bóp một trận mới được.
Lúc này một trận tiếng chó sủa truyền tới.
Tống Hi mặc áo ba đờ xuy đi ra xem, liền thấy Tống Tiểu Đa đang đuổi một con heo rừng từ trong núi chạy ra.
Thật đúng là đuổi đi ra. Heo rừng còn sống, còn có thể tự chạy, nhưng toàn thân đều là máu, thường thường còn bị Tống Tiểu Đa dùng cái đuôi hay móng vuốt vỗ một cái, nếu dám chạy bậy lập tức đi lên cắn một ngụm.
Hình ảnh rất huyết tinh, mọi người nhìn ngây người.
Lý Lâm cùng Liễu Diệp đều che miệng nôn ra một trận.
Tống Hi cũng không để ý miệng của tiểu Đa đầy máu đã đem con chó mập bế lên, cực kỳ cao hứng:
- Làm tốt lắm, không hổ là tiểu Đa nhà chúng ta, cực kỳ tài giỏi!
Dưới chân Mục Duẫn Tranh giẫm lên con heo rừng bị hắn tạp ngất, hai mắt như lưỡi đao khoét về hướng tiểu Đa.
Tiểu Đa nhất thời cảm thấy toàn thân lông mao dựng đứng, đầu lưỡi muốn liếm Tống Hi nhanh chóng thu trở về, chỉ dùng đầu cọ lên người cha mà mình thích nhất.
Tống Hi nói:
- Đem con heo này thu thập xong, buổi trưa ăn cơm tạm biệt, có bao nhiêu mỗi người cắt một phần trở về. Đúng rồi, Lâm Lâm cùng chị dâu đều phải chú ý, tháng còn nhỏ, phải cẩn thận lên, trước khi trời ấm áp ngàn vạn lần không thể đụng vào nước lạnh.
Vẫn là Mục Duẫn Tranh giết heo.
Giữa trưa mọi người náo nhiệt ăn một bữa, mỗi người cầm theo một miếng thịt trở về.
Mọi người đi rồi, Lý Bảo Cương cùng Trịnh Sưởng đều vẫn còn ngơ ngác, cơm trưa cũng không ăn được bao nhiêu, còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi biết mình sắp làm cha.
Tống Hi dặn dò hai phụ nữ có thai những việc cần chú ý, vừa dặn vừa viết, viết xong giao cho hai vị cha tương lai.
Lý Bảo Cương:
- Hắc hắc, hắc hắc hắc.
Trịnh Sưởng:
- A, ha ha ha..
Tống Tiểu Đa:
- Gâu gâu, gâu gâu gâu.
Đi theo giúp vui.
Buổi tối Lý Thụy cùng Lý Chính lưu lại xem nồi hơi. Có người vợ đương nhiên không muốn ngủ riêng, Trương Miểu phải về nhà, Lý Bảo Điền thì buổi tối nằm ngủ thiên lôi đánh xuống cũng không tỉnh nổi. Còn lại chỉ có Lý Thụy cùng Lý Chính.
Lý Thụy cùng Lý Chính không cần cạnh tranh cũng có được công việc này, trong lòng thật cao hứng. Ngủ được ấm áp lại được ăn ngon không cần nói, cũng không phải là nhi đồng chưa nếm qua khổ, bọn họ cũng không phải tham ăn tham uống. Mấu chốt là một tháng có thêm năm trăm cân than, cầm về nhà cho cha mẹ dùng đốt thêm hai bếp lò nhà cũng ấm áp một chút. Còn một chút, trời lạnh lúc ở nhà vì tiết kiệm củi lửa nên bọn họ đều ngủ chung phòng với cha mẹ, nhưng mẹ của Lý Thụy tuy hiểu lý lẽ hay là mẹ của Lý Chính luôn ngang ngược đều có một điểm giống nhau, nói nhiều, còn nói tới mức phiền chết người.
Lý Thụy cùng Lý Chính nằm trên giường của mình, trên giường vẫn còn dư lại một chỗ trống.
Lý Bảo Điền tha thiết mong chờ nhìn thấy, nói:
- Tôi thật gầy, không chiếm địa phương, cũng không ngủ ngáy, nhiều người nằm chung còn ấm áp, địa phương còn lại cho tôi chen chúc một chút thôi! Buổi tối nếu các anh có thể gọi tỉnh được tôi tôi sẽ giúp xem nồi hơi.
Lý Bảo Điền nói.
Mọi người không đáp, Lý Bảo Điền chạy về nhà, nghĩ tới chút chỗ trống còn lại cũng không đủ nhét đệm giường của mình, liền cầm một thảm da dê làm đệm giường, lại khiêng thêm hai bộ mền của mình đi qua.
Tống Hi yên lặng nhìn Toàn Căn thím. Thím, nhìn xem ngài đem con út của mình đông lạnh thành cái dạng gì!
Toàn Căn thím rất vui lòng. Con út không kêu lạnh với nàng, mỗi ngày nàng cũng có thể tiết kiệm một bếp lò đốt than. Con dâu có thai, phòng ở cần ấm áp một chút, đông lạnh ai cũng không thể đông lạnh cháu trai của nàng.
Lý Bảo Điền thở dài:
- Từ khi chị dâu có thai, tôi không còn chút địa vị gì trong nhà.
Ăn ngon đừng nói, đều là cháu nhỏ. Lẽ ra đi ngủ xa đầu giường có lò sưởi đã lạnh lắm rồi, hiện tại thì hoàn toàn không có chút ấm áp.
Tống Hi thở dài, về nhà mở máy tính xem tin tức.
Nông trường nhà ấm đông bắc mùa thu hoạch lớn, sản lượng mẫu bắp lần thứ nhất vượt qua ngàn cân.
Đây là tin tức được dùng màu đỏ nổi bật đội lên trên đỉnh trang web.
Tống Hi nhìn hình ảnh vài lần, có chút kích động. Nhà ấm mênh mông bát ngát cỡ lớn, đống bắp ánh vàng rực rỡ xếp cao như núi, cây non mang theo sắc thái màu xanh hi vọng nhìn qua thật sự là rất không sai.
Tin tức này tới thật đúng lúc, cũng rất mạnh mẽ. Đây là thời kỳ giáp hạt, hơn nữa phương bắc chậm chạp không tăng nhiệt độ, càng ngày càng nhiều người cảm thấy hoảng hốt. Vừa lúc đó nhà ấm đông bắc thu hoạch. Bình nguyên đông bắc lớn như vậy, đất đai lại phì nhiêu, lúc trước từng nói xây bao nhiêu nhà ấm? Tính toán, sản lượng tổng cộng có bao nhiêu, có thể lấp đầy bao nhiêu bụng. Dân chúng luôn nhịn đói chờ đợi phần lớn cũng yên tĩnh trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...