Tống Hi cũng cười hắc hắc. Người mới cưới vợ đúng là khác hẳn, cũng biết che chở người vợ nói vợ mình tốt lắm.
Tống Hi quay đầu liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh một cái. Tuy nói bộ dạng của Mục trưởng quan có chút đen xấu ánh mắt có chút lớn, nhưng biết làm cơm giỏi việc nhà, hay là tập hợp cưới về cho xong?
Không phải có câu nói, tắt đèn rồi thì đều giống nhau sao..
Hơn nữa nhìn nhiều năm, cũng có chút nhìn quen rồi..
Tống Hi sờ cằm lại liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh. Lần này đánh giá kỹ lưỡng, phi thường cẩn thận.
Mục trưởng quan đang bán rau dưa tính tiền chợt theo bản năng đứng thẳng eo.
Cơm hắn làm, quần áo hắn giặt, chuồng dê hắn dọn, việc trong ngoài toàn bộ bao viên.
Lực cánh tay lớn, vào núi săn thú đều có thể cõng có thể vác, thể lực sống toàn bộ bao.
Biết giết heo, biết làm ruộng, biết canh cửa biết làm ấm giường, toàn bộ mọi việc đều bao.
Nguyên lai Mục trưởng quan còn có nhiều ưu điểm như vậy a!
Tống bác sĩ chấn kinh rồi.
Cũng động tâm.
Mục trưởng quan kỹ năng cuộc sống toàn bộ thắp sáng, bỏ lỡ chỉ sợ sẽ không có!
Hay là buổi tối trở về liền đem người ta đẩy thử xem?
Nghĩ tới đây, Tống Hi lại đánh giá người ta từ trên xuống dưới.
Mục Duẫn Tranh chợt cảm thấy sau lưng có chút lạnh cả người.
Bán xong rau dưa, Tống Hi trực tiếp cầm tiền bán rau dưa hôm nay đi mua hàng tết. Không đủ, chính mình còn bỏ thêm một ít. Những người làm việc trong nhà, mỗi người năm cân thịt bò, năm cân thịt heo, một hũ rượu đế mười cân. Chờ trở về nhà mỗi người tiếp tục phân thêm một con thỏ hong gió một khối thịt dê, năm trăm cân than, đã xem như thật dày.
Mua xong hàng tết về nhà, Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh tiện đường ghé thăm Chu dì, lưu lại chút thịt cùng rau dưa.
Trên đường về nhà, Tống Hi cảm khái:
- Chu dì hao gầy rất nhiều, Trầm Việt cũng không dễ dàng.
Nhà của Trầm Việt ở huyện thành, cho dù giải ngũ tìm việc làm muốn bảo trì cuộc sống cho hai mẹ con cũng không dễ dàng, hiện tại tiền không còn đáng giá. So sánh với công việc bán rau dưa hiện nay, giá cả rau dưa cũng làm cho Tống Hi cảm thấy có chút dọa người, những người đó cho dù đau lòng không phải cũng cắn răng mua đó sao!
Tống Hi nói:
- Thu xong đợt rau dưa này, trồng lương thực đi. Tuy rằng không thể thiếu rau dưa, nhưng lương thực có thể sinh tồn.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Vậy tiện đường mua thêm phân hóa học trở về. Còn phải mua thêm tấm bạt, đầu xuân đều có thể dùng cho bốn mẫu ruộng kia.
Hai người lại đi mua một xe đồ vật về nhà, còn đặt thêm một đám hàng cho năm sau.
Trở về nhà chia xong phúc lợi cuối năm cho mọi người, hai người về trong sân.
Vẻ mặt Trương Miểu khó xử. Hiện tại giá than mắc như vậy, tiểu Tống ca còn phát nhiều than cho mọi người, thật hiển nhiên là vì chiếu cố hắn. Nhưng thật là quá tiêu pha. Còn có áo lông trên người, đây là tiểu Tống ca mới mua năm nay, chỉ mới mặc qua vài lần, thật mắc tiền đâu.
Tống Hi vừa vào trong sân liền đem Mục trưởng quan đặt lên tường.
Mục Duẫn Tranh không dám nhúc nhích, cực kỳ khẩn trương, cũng cực kỳ kích động.
Tống Hi nhìn chằm chằm Mục Duẫn Tranh một lúc lâu, cảm thấy thật soái, chợt nghĩ hôn thử xem. Sau đó phát hiện chiều cao của hai người chênh lệch, liền vỗ vai Mục Duẫn Tranh:
- Anh thấp xuống một chút.
Mục trưởng quan quá cao, trừ mười điểm.
Mục Duẫn Tranh cúi đầu nhìn nhìn hai xoáy tóc của Tống Hi, yên lặng tách ra hai chân, lại hơi khom người.
Độ cao bằng nhau, Tống Hi liền hôn đi lên.
Xong rồi còn sờ sờ môi của mình, nói:
- Cũng mềm mại.
Nói xong kêu tiểu Đa đang cắn gót giày của hắn cùng vào nhà.
Mục Duẫn Tranh duy trì động tác đứng như vậy thật lâu, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều sôi trào.
Tống bác sĩ hôn hắn!
Hôn hắn!
Hôn hắn!
Tống Hi nhìn qua cửa sổ thủy tinh thấy quan quân vẫn đứng ngốc trong trời tuyết, gọi tiểu Đa:
- Tuyết rơi, gọi cha của cậu vào nhà.
Tiểu Đa chạy ra bổ nhào về hướng từng cha. Trộm bánh nướng mà hiện tại cha mua cho tiểu Đa, từng cha nhất định biến thành người xấu, giáo quan nói qua, đối với người xấu tuyệt đối không thể lưu tình, áp hắn!
Ngay một khắc sắp bị Tống Phì Đa áp gục, bản năng chiến đấu của Mục Duẫn Tranh nháy mắt thức tỉnh, hiểm hiểm tránh thoát thân thể sắp hai trăm cân của tiểu Đa áp xuống, ngược tay nhấn tiểu Đa áp xuống mặt đất, không chút lưu tình đánh một trận.
Tống Hi:
- !
Vì sao hai cha con người này không cách nào hòa thuận ở chung!
Tống Tiểu Đa bị đánh một trận, chạy về phòng ghé bên giường ô ô gâu gâu khóc lóc kể lể với Tống Hi.
Tống Hi xuống giường ôm đầu tiểu Đa liên tiếp đút cho nhiều chân gà mới đem con chó mập dỗ xong.
Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn thấy, cực kỳ bi phẫn. Tống bác sĩ vừa hôn hắn xong lại ôm con chó, chẳng lẽ không phải nên nói gì trước với hắn mới đúng hay sao!
Tống Hi dỗ xong con chó mập, nhìn qua Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh lập tức tiến lên.
Tống Hi đứng lên khoa tay múa chân đo thân cao của hai người, cảm thấy biệt khuất, lại âm thầm trừ mười điểm của người ta. Hiện tại không tắt đèn, thấy thật rõ ràng, mặt đen trừ mười điểm. Còn dùng ánh mắt tối đen theo dõi hắn, khiến cho người ta sợ hãi, mắt to, trừ mười điểm.
Cuối cùng Mục trưởng quan chỉ còn sáu mươi điểm.
Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Tống Hi còn cảm thấy ủy khuất.
Nhưng môi của Mục trưởng quan thật mềm, thật có thể thêm hai điểm.
Nga, còn giống như là còn là trai tơ, thêm mười điểm.
Hiện tại Mục trưởng quan có bảy mươi hai điểm.
Còn chưa kéo lên được tám mươi, tư chất của Mục trưởng quan quá kém!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...