Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt:
- Tôi có lão bà.
Tống Hi:
- !
Không hiểu sao lại có cảm giác sắp lên ban làm việc.
Lý Tam Pháo còn muốn nói điều gì, Mục Duẫn Tranh đã nghiêm mặt đi rồi. Đi ra sân sau, hung hăng thở mạnh một hơi – vừa rồi Tống bác sĩ không nói gì, đó là chấp nhận đi!
Người muốn mua than không ít, lão Chung trong trấn kéo một xe tải đi tới, rất nhanh bán sạch hơn phân nửa xe. Có thật nhiều người còn đang do dự. Mua thì quá mắc, còn tăng thêm một thành so với mùa thua, nhưng không mua thì sợ không chịu qua nổi mùa đông này. Hiện tại nhiệt độ mùa hè còn thấp như vậy, mùa đông thì sao! Ngẫm lại mùa đông năm trước trên thảo nguyên không ít người cùng súc vật chết, thật nhiều người dù do dự nhưng vẫn cắn răng mua thêm.
Còn lại lão Chung trực tiếp kéo tới cửa nhà Tống Hi, bị bao viên.
Lý Đại Trụ mang theo con gái tìm tới nhà ấm của Tống Hi.
Tống Hi không cho người tiến nhà ấm, chính mình khoác áo ba đờ xuy quân đội đi ra ngoài, hỏi:
- Đại Trụ thúc tìm tôi có việc gì? Xuân Ny tỷ đã trở lại, đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy đâu!
Lý Đại Trụ có chút không vui. Lạnh như vậy tại sao lại để cha con bọn họ đứng bên ngoài nói chuyện đâu, đứa con của lão Tống thật không biết làm việc, vừa nhìn chính là không giáo dưỡng! Phải rồi, rốt cục là ôm về nuôi, nuôi không quen, ai biết trước kia là loại người gì!
Lý An Ny cũng không vui. Cái tên Xuân Ny nhà quê phải chết đã sớm bị nàng sửa lại, há mồm còn kêu như vậy, thật không hiểu chuyện.
- Đi vào bên trong nói, bên ngoài lạnh.
Lý Đại Trụ đẩy Tống Hi, muốn chui vào nhà ấm.
- Tôi muốn nhìn xem trong nhà ấm của cậu có rau dưa gì mới mẻ, hái trở về cho An Ny tỷ của cậu nếm thử xem sao.
Đẩy một chút, đẩy không ra.
Tiếp tục đẩy một chút, vẫn không nhúc nhích.
Tống Hi đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, liền cười, nói:
- Thúc có chuyện gì cứ nói thẳng là được, trong nhà ấm của tôi mới xịt thuốc trừ sâu, trừ bỏ mấy công nhân làm việc không cho ai vào.
Lý Đại Trụ nói:
- Đứa nhỏ này làm việc thật không biết điều! Bỏ đi, tôi không tính toán với cậu, chúng ta đi trong nhà của cậu nói.
Tống Hi tiếp theo cười:
- Ở đây nói đi, nhà của tôi có chó, không thích người lạ.
Lý An Ny đẩy ra cha của mình, thò tay vào cái áo lông đỏ thẫm lấy ra một cái ví tinh xảo, nói:
- Tôi mua đồ của anh, toàn bộ thịt trong nhà anh tôi đều cần, gạo trắng bột mì trắng đều cần, rau dưa trong nhà ấm phàm là có thể ăn đều mua. Nói đi, bao nhiêu tiền?
Tống Hi không cười, nói:
- Nguyên lai Đại Trụ thúc là mang theo Xuân Ny tỷ đến đây lấy tiền tạp tôi a!
Lý Đại Trụ mặc kệ, thanh âm cũng lớn:
- Đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy, có ý tốt lấy tiền mua đồ của cậu, lại không phải không trả tiền, cậu bãi dung mạo cho ai xem đây!
Tống Hi nháy mắt mấy cái, đưa tay chỉ chỉ nhà ấm thủy tinh phía sau, nói:
- Tôi thiếu tiền sao?
Lý Đại Trụ cùng Lý An Ny đều nghẹn lời. Trong thôn ai cũng biết nhà lão Tống có bao nhiêu tiền, quanh năm suốt tháng chữa bệnh cho người ta không cần tiền, động một chút lại đi khu xa xôi chữa bệnh từ thiện, thường xuyên có xe hơi đến đón người, thậm chí còn lái trực thăng đưa đón. Lão Tống qua đời, tiểu Tống vẫn có xe hơi trực thăng đưa đón không ngừng. Nhà bọn họ phải có bao nhiêu tiền!
Tống Hi nói:
- Nhà của tôi là có thịt, cũng có lương, nhưng nhà của tôi cũng có người. Mỗi ngày đều cần quản cơm cho hơn mười người, tôi còn muốn tìm chỗ mua lương đâu! Năm nay chính chú cũng làm ruộng, thu hoạch không ít đi! Toàn bộ dựa theo bắp tính, một mẫu sản trong thôn đều khoảng hơn 1200-1300 cân, bốn mẫu chính là 5000, bỏ qua năm trăm cân thuế nông nghiệp, còn có hơn 4000 cân, cũng không ít.
Mặt của Lý Đại Trụ cùng Lý An Ny đều đen. Lý Đại Trụ hưởng phúc vài năm, làm ruộng cũng sớm mới lạ, lúc làm ruộng cũng không bón phân, sản lượng không cao, một mẫu còn chưa tới một ngàn cân. Bỏ qua thuế, còn lại ba ngàn cân. Người trong nhà nhiều, lại không ăn lương thực phụ, đi Triệu gia kênh rạch đổi lương thực tinh, một cân bắp chỉ đổi nửa cân bột bắp hoặc là bốn lượng gạo. Nhà chị chồng của con gái còn muốn lấy hai trăm cân gạo cùng hai trăm cân bột mì nhờ người chở về nhà chồng, còn lại bao nhiêu đồ vật mà dân cư thì nhiều, làm sao đủ ăn chứ! Mùa màng không tốt, bên ngoài cũng không có người bán thịt, cháu ngoại đã nhiều ngày không có thịt ăn!
Lý Đại Trụ nói:
- Tiểu Tống, lần trước cậu phân thịt cho toàn bộ thôn còn thiếu phần của An Ny tỷ của cậu tôi còn chưa tính với cậu đâu, mau dẫn tôi đi lấy khối thịt bổ sung. Cậu nói cậu không thiếu tiền, không thiếu tiền tốt, mua gì đều phương tiện!
Tống Hi cười cười, nói:
- Xuân Ny tỷ đã lấy chồng, việc phân thịt đương nhiên không có phần của nàng, nhà của chúng tôi chính là quy củ như vậy. Trong thôn có bao nhiêu nhà có con gái, cũng không ai tính toán việc này với tôi. Chú nói đúng, không thiếu tiền tốt lắm, Xuân Ny tỷ không thiếu tiền, muốn mua gì thì mua gì. Khâu thím thiếu tiền, Kim Bảo đến trường ngay cả cơm cũng không dám ăn, mỗi bữa chỉ dám ăn lửng dạ. Nếu tượng phật vàng của Khâu thím còn giữ, Kim Bảo cũng không biến thành không có gì để ăn cơm. Người a, thật quá ngốc!
Tống Hi nói xong cũng xoay người trở vào nhà ấm, còn từ bên trong khóa cửa lại.
Lý Đại Trụ cùng Lý An Ny ở bên ngoài mắng một trận, lại bị lạnh không chịu nổi đành phải đi trở về.
Lý Kỳ cảm khái:
- Đại Trụ trước kia nhìn thấy còn đỡ, chịu khó cũng trượng nghĩa. Nha đầu Xuân Ny trước khi lên đại học nhìn thấy cũng tốt, gặp người trước cười, hiểu biết lại có lễ phép. Vì sao đi lên đại học rồi lại đem người học thành xấu xa như vậy đâu! Người a, thật đúng là tang lương tâm!
Lý Tam Pháo giễu cợt:
- Tiểu Tống quá rỗi rãnh cần gì theo chân bọn họ nói nhiều như vậy, sớm nên trực tiếp thả quan quân cùng Tống Tiểu Đa nhà cậu ra ngoài!
Quan quân:
- !
Vì sao hắn phải đánh đồng với con chó kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...