Sau khi ly hôn Lý Đại Trụ thật thoải mái vài ngày, hai mẹ con bà già kia dọn tới ở trong nhà một quả phụ trong thôn, không cần mỗi ngày bị đánh. Cũng có một chút không tốt, lương thực trong nhà đều bị mang đi, chỉ lưu lại một túi gạo cùng một túi mì cũng đã bị mở ra còn dư lại một chút từ năm trước. Lý Đại Trụ ở trong thành được người hầu hạ quen rồi, trở về không ai hầu hạ, cũng không biết nấu cơm, trong nhà không có ai làm, phần lớn đều là mặt dày đi qua nhà các anh em của hắn ăn chực, xem nhà ai cơm ngon thì ăn nhà ai, nếu không thì mua ăn. Thời gian dài, mấy anh em của hắn đều chịu không nổi, trên bàn cũng không còn nhìn thấy thức ăn mặn.
Vậy còn chưa thôi, Lý Đại Trụ còn muốn xây nhà mới, sửa chữa trên nền nhà cũ, bốn phòng nhỏ sửa thành ba phòng lớn. Con gái nói năm nay có thể trở về ở vài ngày, cũng không thể để cho con gái ở lại trong nhà cũ.
Chỉ ở cách một vách tường gia đình của lão tam bị tai họa không nhẹ, người vợ lão tam lập tức vỗ bàn, chuyển nhà, cho dù nhà mới còn chưa trang hoàng xong cũng phải lập tức dời đi. Anh chồng cùng con gái của hắn cũng không biết làm người, tiếp tục ở cùng một chỗ cũng không biết phải giảm bao nhiêu tuổi thọ!
Lý Đại Trụ vừa nghe nói lão tam muốn dời đi, lập tức ném ra một xấp tiền nói muốn mua nền nhà của em trai mình, hợp với nhà hắn sửa chữa thành nhà lớn.
Anh em của Lý Đại Trụ lập tức dọn đi rồi, Lý Đại Trụ cũng mướn người vô cùng náo nhiệt xây nhà mới. Lúc xây nhà còn phải vội vàng làm ruộng, người hưởng vài năm phúc một lần nữa phải làm ruộng, trồng xong bốn mẫu suýt nữa lấy luôn mạng già của hắn.
Tống Hi nói:
- Năm nay người xây nhà mới thật nhiều.
Khâu thím, Lý Đại Trụ, vài hộ di dân, còn có hai hộ trong thôn đang vội vã xây phòng cưới vợ cho con.
Quan hệ giữa Tống Hi cùng Khâu thím với hai hộ kia xem như không sai, Tống Hi đi qua bên đó một vòng lại bị người đẩy trở về, nhà của Lý Đại Trụ cùng mấy hộ di dân hắn cũng không hề đi xem một cái.
Mục Duẫn Tranh thật sâu liếc mắt nhìn Tống Hi, yên lặng kiểm điểm lại chính mình. Không nhà không xe không công tác, bộ dạng lại xấu, còn không có gởi ngân hàng, khó trách Tống bác sĩ chướng mắt chính mình.
Cả người Mục Duẫn Tranh đều u buồn.
Nhân lúc mặt trời không sai, Tống Hi phơi dược liệu trong sân.
Mục Duẫn Tranh ngồi xổm dưới mái hiên nhìn Tống Hi phơi dược liệu.
Trầm Việt cực kỳ hứng thú chạy vào, hét lớn một tiếng:
- Chị dâu, tôi tới thăm ngài nha!
Trơ mắt nhìn thấy chiến hữu ngu xuẩn bị một quyền tấu bay, Mục Duẫn Tranh càng u buồn.
Trầm Việt lăn hai vòng trên mặt đất, đứng lên, hướng Tống Hi kêu gào:
- Nam thần, vì cái gì đánh tôi chứ, tôi thật sự là tới thăm chị dâu của tôi a!
Một ngón tay run rẩy chỉ hướng đội trưởng đang ngồi xổm dưới mái hiên.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Thật muốn tấu hắn!
Tống Hi:
- !. Googl𝖾 trang này, đọc ngay không || T r ù m T r u y ệ n﹒vn ||
Hầu tử, cậu là đặc biệt đến giở trò ngớ ngẩn sao? Mang theo tên ngớ ngẩn này nhiều năm như vậy, Mục trưởng quan, anh khổ cực.
Trầm Việt vẻ mặt bất lực nhìn đội trưởng, cực kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đội trưởng anh thật vô dụng, đã bò lên được giường của nam thần còn chưa tránh ra cho mình một danh phận, toàn bộ mặt mũi của cả đội cũng không đủ cho anh làm mất hết!
Mục Duẫn Tranh đứng dậy, đi qua bắt lấy bả vai Trầm Việt, nói:
- Chúng ta đi sân sau nói chuyện nhân sinh.
Đánh không lại bác sĩ còn đánh không lại Trầm ngớ ngẩn này sao!
Trầm Việt phịch lên bị bắt đi, nháy mắt rơi lệ đầy mặt – đội trưởng tôi sai lầm rồi, tôi đã cho là mình chọn quả hồng mềm nắm cuối cùng mới phát hiện mình còn mềm hơn quả hồng, mẹ, mau tới cứu mạng!
Tống Hi vỗ vỗ tay, ra cửa đem vị lão thái thái vừa bước xuống xe nâng vào trong sân.
Lão thái thái đối với sân sau truyền tới tiếng kêu thảm thiết mắt điếc tai ngơ, cười nói:
- Việt Việt từ lúc còn nhỏ đã giống như là con khỉ hoang, luôn có thói quen gây rắc rối, khẳng định cho cậu thêm phiền toái không ít.
Tống Hi cũng cười rộ lên nói:
- Không có, Trầm Việt thân thủ tốt, người cũng nghĩa khí, chúng tôi đều thích hắn.
Thêm phiền toái cũng là cho đội trưởng bọn họ, tỷ như lúc đội trưởng đi làm nhiệm vụ đem toàn đội đều biến thành đội ngớ ngẩn..
Không bao lâu, Mục Duẫn Tranh đã trở lại, Trầm Việt khập khiễng đi theo phía sau.
Trầm Việt ôm lão thái thái giới thiệu:
- Mẹ của tôi Chu nữ sĩ, lão thái thái xinh đẹp nhất trong huyện chúng tôi, từ hôm nay trở đi dời qua bên này tùy quân vậy!
Lại chỉ chỉ Tống Hi giới thiệu với lão thái thái:
- Tống Hi, nam thần của con, mẹ, con nói cho mẹ biết, nam thần là thần y, tay nghề tuyệt đỉnh!
Tiếp tục chỉ Mục Duẫn Tranh:
- Chị dâu của con, người vợ còn chưa qua cửa của nam thần, cũng là đội trưởng trước kia của con, con có thể lớn như vậy đều nhờ đội trưởng dạy!
Lão thái thái:
- !
Tống Hi:
- !
Mục Duẫn Tranh ho khan một tiếng, nói:
- Dì ngồi chơi, con đi nấu cơm.
Mặt quá đen thấy không rõ, lỗ tai có chút đỏ hồng.
Trầm Việt nói:
- Xem, chị dâu thật hiền huệ, nam thần xem như nhặt được đại tiện nghi!
Tống Hi:
- !
Lão thái thái sống hơn nửa đời người, đại khái thấy qua nhiều mưa gió, lại không hề lộ ra biểu tình gì ngoài ý muốn, chỉ gật đầu mỉm cười nói:
- Đều là nhi đồng giỏi giang.
Tống Hi:
- !
Kháo! Thật không hổ là một người mẹ có thể nuôi ra đứa con ngớ ngẩn, quả nhiên phi phàm.
Tống Hi thu thập phòng trên lầu một mà Bạch Chân từng ở qua để lão thái thái đi nghỉ ngơi một chút, nhéo Trầm Việt ra sân sau đàm nhân sinh.
Trầm Việt khổ bức nói:
- Nhưng mà nam thần, đội trưởng của chúng tôi thật sự đối với anh mối tình thắm thiết nằm mộng cũng muốn gả cho anh làm vợ a! Nga, anh hỏi mẹ tôi sao, mấy năm trước chỗ chúng tôi cũng có người sống với nhau như vậy, còn cách nhà chúng tôi rất gần, chỉ là kết quả không tốt lắm. Sau đó mẹ của tôi liền thấy ra, hơn nữa lại không phải con của mình, có gì mà nghĩ không thông. Tôi là cần cưới em gái eo nhỏ sinh con trai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...