Victor dùng móng vuốt răng nanh giúp mở cửa.
Mục Duẫn Tranh mất tự nhiên hít hít mũi.
Nồi canh suông quay cuồng trên bếp lò, bên cạnh đặt thịt rau dưa cùng nguyên liệu tương đầy đủ vô cùng. Người bệnh lại có thể nhanh như vậy làm việc, tiểu Tống thầy thuốc tỏ vẻ thật vui mừng.
Hai người một con chó ngồi vây quanh bếp lò.
Đem thịt viên cùng thịt cắt lát đều bỏ vào trong nồi, không bao lâu liền chín.
Tống Hi nhìn chậu bên chân Victor, bới nửa chậu cơm, dùng muỗng tưới canh thịt dê. Lại dùng muỗng vớt một phần nguyên liệu cái lẩu, lấy ra thịt dê, còn lại mới bỏ vào trong chậu cơm.
Victor tha thiết mong chờ nhìn thịt dê kho tàu, thịt đâu thịt đâu, thịt của tiểu Đa đâu!
Tống Hi phụng phịu:
- Hôm nay cậu bất kính đối với tôi, lúc ấy có nói hôm nay cậu không có thịt dê ăn.
Victor ngây người.
Mục Duẫn Tranh kẹp một đũa thịt dê yên lặng quải một vòng, phóng vào trong bát của mình.
- Gâu gâu!
Victor kháng nghị.
Tống Hi chỉ chỉ chậu thịt:
- Tiếp tục kêu ngày mai cũng không có.
Victor dám giận mà không dám sủa, yên lặng dùng sàn nhà mài móng vuốt.
Mục Duẫn Tranh đối với địa vị gia đình của mình cùng tiểu Đa vô cùng lo lắng. Không đúng, Victor là chiến hữu thân mật của hắn, không phải đứa con!
Tống Hi còn nói:
- Đương nhiên, nếu cha cậu nguyện ý đem phần của mình tặng cho cậu tôi cũng không phản đối.
Victor nhìn về phía cha nó, khẽ lên tiếng:
- Gâu gâu gâu!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tiểu Tống thầy thuốc, châm ngòi quan hệ cha con sẽ bị con lừa đá! Không đúng, hắn cùng tiểu Đa là chiến hữu, không phải cha con!
Một bữa cơm đi qua, Mục trưởng quan cảm thấy được cực kỳ vất vả.
Cơm nước xong, Tống Hi giúp người bệnh lại xử lý một lần miệng vết thương, đối với tốc độ khép lại rất vừa lòng, lo lắng có cần chiếu theo đơn thuốc mà cha nuôi lưu lại xứng thuốc lưu trữ sẵn hay không.
Buổi chiều, Tống Hi lại chui vào trong phòng thuốc.
Mục Duẫn Tranh cùng Victor mắt to trừng mắt chó.
Victor:
- Gâu gâu, gâu gâu gâu!
Còn đòi làm cha của tiểu Đa đâu, một miếng thịt cũng không phân được cho tiểu Đa! Đây là ngược đãi! Tiểu Đa muốn đi hiệp hội yêu chó trách cứ các người ngược chó!
- Tiểu Đa, không, Victor.
Mục Duẫn Tranh ho khan một tiếng, nghiêm túc lên:
- Gần đây biểu hiện của cậu thật không tốt, rất ngạo kiều, tựa như là chó sủng vật nuôi trong nhà. Victor, cho dù hiện tại chúng ta đang được nghỉ phép dài hạn, cũng không nên quên chức trách của mình! Victor, chức trách của cậu là cái gì?
Victor nháy mắt ngồi thẳng thân thể, lớn tiếng gâu gâu, cực kỳ uy nghiêm.
- Đi thôi!
Mục Duẫn Tranh vung tay lên.
Victor ngẩng đầu ưỡn ngực ra cửa, tỉ mỉ tuần tra sân.
Trên mặt Mục trưởng quan hạo nhiên chính khí, trong lòng lại trộm điểm khen cho chính mình.
Xử lý tốt dược liệu cần dùng, trời đã tối đen. Tống Hi vươn vai, lúc này cơm chiều hẳn là đã xong rồi đi!
Quả nhiên làm xong rồi.
Thịt dê có sẵn, hâm nóng là tốt rồi. Mục Duẫn Tranh lại làm một phần trứng chiên cà chua.
Tống Hi trước tiên đem cà chua trứng chiên bỏ vào chén cơm của mình, chỉ vài ngụm lùa sạch sẽ, cực kỳ vừa lòng:
- Đây là trứng chiên cà chua chan cơm, mỹ vị đệ nhất nhân gian!
Một mâm cà chua trứng chiên lập tức vơi bớt một nửa.
Mục Duẫn Tranh đem đũa vươn ra lặng yên thu trở về.
Victor đẩy chậu cơm của mình, chờ mong nhìn mâm đồ ăn. Đồ vật kia chan cơm nhìn như ăn thật ngon, tiểu Đa chưa nếm qua! Cha của tiểu Đa quả nhiên một mực ngược đãi tiểu Đa! Đi hiệp hội yêu chó trách cứ, nhất định!
Tống Hi ăn cơm long tâm cực kỳ vui mừng, vừa cao hứng liền đổ nguyên một bát thịt dê kho tàu cho Victor.
Ánh mắt Victor đều đã ươn ướt. Có thịt ăn! Hôm nay còn chưa qua hết đâu! Quả nhiên nhận chân làm việc mới là đạo lý cứng rắn! Victor nháy mắt quyết định, trong đoạn cuộc sống nghỉ phép nơi này nhất định phải làm tốt giữ nhà hộ viện cho phá hư bác sĩ! Một con dê cũng không thể mất!
Mục Duẫn Tranh ăn hết một bữa cơm, cảm thấy cực kỳ sốt ruột.
Sau bữa cơm chiều, lại rơi tuyết.
Tống Hi cực kỳ thất vọng:
- Ngày mai trấn trên họp chợ, chỉ sợ lại không đuổi được, tôi còn định đi mua chút thịt heo cùng gà, còn chưa kịp mua cá nữa!
Mục Duẫn Tranh nói:
- Victor có thể kéo trượt tuyết!
Victor hếch ngực, tiểu Đa thật tài giỏi đâu!
Tống Hi nói:
- Mấu chốt là không ai dọn ra bán! Thôi, ngày khác tôi đi hỏi xem có ai bán gà hay không, năm nay đầu xuân cho người bắt thêm gà con, chia hai con hẳn là không khó.
Mục Duẫn Tranh không hé răng, tỏ vẻ đối với thịt gà không mùi không vị không có hứng thú.
Hôm sau Tống Hi mạo tuyết chuyển một vòng trong thôn, lúc trở lại trong tay cầm một chuỗi gà, tay phải mang theo túi da rắn. Trong túi không biết đựng cái gì, luôn phịch không ngừng.
Sáu con gà mái bị trói lại hai chân cùng một chỗ nhìn béo tốt làm cho Mục Duẫn Tranh trố mắt, con gà trống lớn uy phong lẫm lẫm trong túi càng làm cho mọi người giật mình.
Tống Hi nói:
- Bộ dạng lớn đi! Xuân Trụ chị dâu rất biết cách nuôi gà, con gà trống này chỉ sợ cũng phải hai mươi cân.
Chồng của chị dâu Xuân Trụ mất lúc mùa hè, nuôi mười con gà thịt cũng luyến tiếc ăn, trừ bỏ nhà mẹ đẻ một con nhà chồng một con, cũng chỉ lưu lại một con dùng ăn tết cấp cho hai đứa con bữa ăn ngon. Tống Hi trả tiền theo giá của thịt heo, tối thiểu có thể làm cho ba mẹ con qua được một năm tết đến tốt hơn, nếu lại đẻ thêm trứng, còn có thể mua được quần áo ăn tết cho hai đứa nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...