Song Sinh

Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, bên cạnh tôi đã có một người em gái. Em gái tôi có gò má trắng nõn mà đáng yêu, hai mắt tròn tròn, tóc dài suôn mượt. Từ nhỏ em gái đã thích đi theo tôi, luôn miệng gọi tôi là anh hai.

Từ nhỏ tôi đã rất hâm mộ em, bởi vì em có thể tự do muốn ăn liền ăn, muốn ngủ liền ngủ, muốn chơi liền chơi, nhưng khi lúc con bé chơi, ngủ, ăn đồ thì tôi lại phải học đọc chữ, viết chữ và các bài thơ cổ.

Mẹ luôn nói với tôi, tôi là truyền nhân duy nhất của dòng họ Lý, là người đàn ông duy nhất, là người kế thừa hương hỏa của dòng họ Lý. Ông nội cũng nói cho tôi biết tôi phải gánh vác trách nhiệm làm rạng danh tổ tông.

Mẹ áp dụng tất cả những gì bà biết, các loại chương trình học tập lên người tôi, khi ba mẹ ở cùng người nhà, đồng nghiệp, trước mặt bạn bè, họ sẽ khoe rằng họ có một đứa con trai thông minh, mà không có ai thấy được nỗi khổ đằng sau sự thông minh đó.

Chỉ có em gái, em gái của tôi, em gái bé nhỏ, em gái cười đến ngây thơ đáng yêu của tôi.

Nhớ năm đó, vào mùa hè năm chúng tôi 5 tuổi, ngày kia, ba vội vàng đi làm, mẹ dẫn tôi đến nhà một thầy giáo có truyền thống am hiểu vẽ tranh, còn em gái đang ốm thì phải ở nhà một mình. Gần tối đột nhiên sấm sét nổi lên, trời mưa tầm tã, khi tôi và mẹ về nhà, mẹ lại không đi qua xem em mà vội vàng đi làm cơm tối cho tôi.

Tôi trở lại phòng ngủ, thấy cả căn phòng bừa bộn, toàn bộ quần áo trong tủ treo đồ đều bị ném xuống đất, em gái bé bỏng của tôi đang nhắm chặt hai mắt, nước mắt ngập khuôn mặt, em ôm cái chăn mỏng trốn ở trong ngăn tủ quần áo.

Tôi ôm em ra khỏi đó rồi bế em lên giường, đắp chăn cho em. Nhưng em vẫn bịt hai lỗ tai, liên tục kêu "Sợ. . . . . ."

Buổi tối mưa vẫn không ngớt, tôi nghe thấy em nằm trong chăn mà khóc, tôi leo lên giường ôm cả người mềm nhũn của em, người em nhàn nhạt mùi sữa, một đêm này tôi mơ một giấc mơ đẹp, trong giấc mơ không có học bài hay bài tập chất như núi nữa.

"Anh ơi, có phải anh rất mệt hay không, nơi này của anh luôn nhíu lại giống ông nội." Ngón tay trắng trắng mập mập của em vuốt lên hàng lông mày đang nhíu chặt của tôi. Khi tất cả mọi người chỉ thấy tôi thông minh và gian phòng càng ngày càng nhiều bằng khen, thì chỉ có em ấy thấy được sự khổ cực đằng sau cái vỏ thông minh đó.

Tôi dần dần phát hiện, tôi không thích em gái dùng ánh mắt quan tâm người khác, ngay cả ba mẹ cũng không được, em chỉ có thể nhìn tôi, chỉ có thể ôm tôi, chỉ có thể nghĩ tới tôi.

Chỉ cần tôi biểu hiện càng ưu tú càng hoàn mỹ thì ba, mẹ, ông nội càng chú ý nhiều đến tôi hơn, ngược lại sẽ quan tâm em càng ít, cho đến một ngày em không cần sự thương yêu của ba mẹ nữa, em chỉ cần sự yêu thương của tôi là được.

Mắt thẩm mĩ của em rất quái lạ, tôi thấy quái vật biển nhỏ kia trông xấu xí đến không thể chịu nổi vậy mà em lại bảo thật đáng yêu. Dưới ánh mắt khao khát của em, tôi bỏ qua cái ô tô điều khiển từ xa mà tôi thích từ lâu để bảo mẹ mua quái vật biển nhỏ làm phần thưởng.

Khi vào tiểu học, đột nhiên mẹ muốn để tôi và em cùng học đàn Piano, em rất thích thú với cái đàn kỳ lạ này, mặc dù mỗi lần đều bị thầy giáo trách mắng khi em đàn sai nốt, nhưng em vẫn rất thích ngồi trước đàn Piano mà luyện tập thật lâu.

Cho đến một ngày, tôi nghe một người khác nói có một thầy dạy Piano rất nổi tiếng khen em, mặc dù em đàn Piano rất bình thường, hay sai nốt nhưng lại có thể cảm nhận được cái hồn của bài hát, đợi một thời gian nữa nếu em cố gắng thì sẽ có được thành tựu không nhỏ. Mà tôi mặc dù có thể trình diễn được một bản đầy đủ và điêu luyện nhưng trong bài hát lại trống rỗng không tìm được hồn của bản nhạc.

Nếu như lời này mà bị mẹ nghe được, có lẽ em sẽ có được yêu thương hoặc cũng có thể không có được sự yêu thương của mẹ. Nhưng để em từ bỏ đàn Piano, tôi đã tăng thời gian luyện tập ở nhà lên, chiếm hầu hết thời gian luyện tập của em. Dần dần bởi vì thầy dạy Piano thấy em đàn hay sai nốt mà mất lòng tin, và em gái của tôi cũng bởi vì luôn bị thầy giáo trách mắng mà không học nữa.

Tôi muốn đặt em trong lòng bàn tay để em không thể rời khỏi tầm mắt của tôi, khi học cấp 2, tôi được gửi vào một trường trung học hạng nhất, mà với điểm thi của em thì muốn thi vào trường trung học hạng nhất là chuyện không thể nào, nhưng tôi lại hỏi thăm được trường trung học hạng nhất này sẽ tổ chức một cuộc thi cho học sinh muốn thi vào trường, mà cuộc thi này lại có thể cho tôi cơ hội mang em gái vào đó học cùng.

Tôi chăm chỉ học tập, ngày nào cũng học đến tận khuya, không ngoài dự đoán, số điểm đứng đầu kỳ thi của tôi sẽ biến việc em gái không có khả năng vào học trường trung học hạng nhất trở thành có thể.

Khi vào Trung học cơ sở, bởi vì thành tích và cũng do tính tình của em không thích làm quen với người xa lạ mà suốt ba năm trừ ngồi cùng bàn với tôi ra thì cũng không có mấy người có thể nói là bạn bè thật sự với em.

Ông nội là quân nhân đã về hưu, có sự nghiêm khắc và lời nói ra lệnh không thể cãi của quân nhân. Chợt một ngày nào đó dường như ông nội cảm thấy hứng thú với đứa em gái không mấy được quan tâm của tôi, tan học về, em thường trốn ở phòng sách nghe ông nội kể chuyện xưa.

Tôi không cho phép có quá nhiều người chú ý tới em hoặc em chú ý tới người khác.


Phòng sách có một bình hoa từ đời Thanh, nghe nói là thứ mà bà nội đã mất thích nhất, mỗi ngày ông đều tự tay lau chùi nó.

Mỗi ngày sau giờ tan học, em luôn giúp ông nội tới phòng sách lấy cuốn sách không biết đã được đọc qua bao nhiêu lần đưa cho ông. Tôi len lén đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt bình hoa ở 1 góc của cuốn sách, mà với tính cách của em thì không đời nào chú ý tới chi tiết nhỏ đó cả.

Không hề có bất ngờ gì khi tôi nghe được tiếng bình hoa bị rơi bể, ngay sau đó là ông nội tức giận mắng, mẹ đánh vào mông, hơn nữa không bao giờ cho phép em bước vào phòng sách nữa. Cuối cùng em bị giam ở bên ngoài cửa nhà.

Tháng mười hai rét lạnh, ngoài phòng mưa phùn bay lất phất, cách phòng khách, từ cửa sổ tôi thấy em không mặc áo khoác ngồi trên bậc thang ngoài cửa khóc thút thít, trong mắt vốn có một chút hi vọng, nhưng từ từ nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất.

Tôi mở cửa ôm em vào trong nhà, đêm hôm đó em ôm tôi khóc cả đêm, tôi đã biết rằng em đã mất hi vọng được người khác yêu thương.

Vì để cho hy vọng cuối của em cũng mất đi, một ngày nào đó ở trong phòng bếp uống nước tôi lơ đãng nói với mẹ một câu, mấy năm này em chưa tắm cho quái vật biển nhỏ, vậy có nên tắm cho nó một cái hay không.

Ngày thứ hai lúc đi học, mẹ là người ưa sạch sẽ nên đã ném quái vật biển nhỏ vào trong đống rác.

Từ ngày ấy trở đi, trong mắt em chỉ có lạnh nhạt, lễ phép và xa cách với ba mẹ và ông nội, tôi đã thành công đạt được mục đích của mình, như ông nội đã từng nói cho tôi biết, thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là cháu phải có được thứ cháu muốn.

Em gái từng ngày lớn lên, mẹ nói với em đã đến lúc chúng tôi phải chia phòng rồi. Mẹ dọn dẹp tầng hai vốn ban đầu lộn xộn trở thành phòng ngủ của em. Giường của em bị chuyển qua căn phòng nhỏ, mẹ thuận tiện đổi giường của tôi thành giường lớn, nhưng thiếu đi giường của em, trong phòng nhất thời trở nên trống trải.

Chia phòng được một tuần, thiếu đi mùi sữa nhàn nhạt của em nên hằng đêm tôi không thể ngủ một giấc nào trọn vẹn, nhưng lại không thể tìm được lý do thích hợp để em chuyển về. Cho đến khi trong giờ học thể dục, em bị té xỉu ở giữa sân trường, bác sĩ kiểm tra rồi kết luận là em ngủ không đủ giấc, lúc đó tôi mới biết từ khi em chuyển qua ở một mình thì chưa từng có một giấc ngủ ngon.

Về đến nhà tôi thuật lại lời của bác sĩ, hơn nữa còn ám chỉ cho mẹ biết gần đây thành tích học tập của em có chút giảm sút, vì để em có thể nghỉ ngơi thật tốt và không ảnh hưởng đến việc học trong trường, mẹ đồng ý để em trở về phòng của tôi, nhưng giường chuyển đi chuyển lại rất phiền phức nên mẹ nói xin lỗi với tôi, em chỉ có thể ngủ cùng giường lớn với tôi, hình như mẹ đã quên mất con gái của bà đang ngày càng lớn lên, vốn là vóc dáng và thân hình khô khan nay đã trở nên lung linh hấp dẫn, mà cũng coi như ngoài ý muốn tôi có được phúc lợi đi.

Gần thi trung học rồi, thầy chủ nhiệm lớp đã ám chỉ với tôi... tôi là người được ứng cử vào trường trung học hạng nhất và chẳng lạ gì nếu tôi lại thuận lợi tiến trường trung học phổ thông của trường (trường gồm cấp 2 và 3). Mà với điểm thi của em gái tôi, nếu muốn thi lên cấp 3 thì dù có cố gắng cũng đã không còn kịp rồi. Nhưng thầy chủ nhiệm cũng nói cho tôi biết, nếu như tôi có thể đứng trong top 3 cuộc thi vật tý toàn quốc thì ông ấy có thể cho em gái tôi vào danh sách học trung học phổ thông ở trường.

Vì bản danh sách này mà tôi nỗ lực thực lâu, tham gia học phụ đạo ngoài giờ, đi học bồi dưỡng học sinh thi Vật Lý, mỗi ngày đọc sách, làm bài tập đến khuya, cuối cùng tôi giành được giải hạng nhất của cuộc thi Vật Lý toàn quốc, thầy chủ nhiệm cũng đạt được những gì ông muốn, trở thành một giáo viên giỏi. Ông ấy cũng thực hiện lời hứa với tôi, cho em tôi một chỗ vào danh sách học sinh học ở trường Trung học phổ thông. Nhưng em lại nói cho tôi biết, em muốn rời khỏi lớp học của trường học nổi tiếng kia. Bởi vì học ở đó tạo áp lực rất lớn cho em.

Ánh mắt em mang theo khát vọng, khát vọng rời đi cái trường học làm em hít thở không thông đó, hơn nữa tôi cũng phát hiện Hồ Dũng, cậu bé cũng là học sinh phụ thuộc ở đây rất có cảm tình tốt với em, mà chị của Hồ Dũng cũng giống tôi vì Hồ Dũng mà cố gắng nỗ lực để giành cho cậu ta một chỗ để vào danh sách học trong trường Trung học Phổ thông.

Vì để tránh cho bọn họ gặp nhau lần nữa, tôi thuyết phục mẹ từ bỏ giấy đề cử để em gái rời khỏi đó mà học ở một trường gần nhà.

Từ nhỏ đến lớn em vốn luôn cởi mở với người ngoài, nhưng giờ đã biến thành nếu không có cảm giác an toàn thì sẽ không kết bạn, tôi tin rằng ba năm cấp 3 sẽ không xuất hiện quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Mà cũng như tôi mong muốn, ba năm cấp 3 đó, bạn tốt duy nhất của em cũng chỉ có Triệu Tinh Tinh quen từ hồi Tiểu học, mà tôi vẫn như cũ là người anh trai mà em thích nhất, sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, là người anh luôn luôn che chở cho em, là người con trai duy nhất ở bên cạnh em.

Bởi vì thi tốt nghiệp Trung học, mùa hè nóng bức khiến em gái yêu dấu cứ ru rú ở trong phòng có máy điều hòa của tôi.

Mấy ngày nay thời tiết nóng nực đến chưa từng có, trong nhà cũng không có ai, tôi mở đèn nằm ở trên giường nhìn trên cây kim trong chiếc đồng hồ trên đầu giường tính xem khi nào em gái không kiên nhẫn được sẽ ôm gối đi vào.

30 phút đã là cao nhất, đồng thời tôi cũng nghe được tiếng bước chân của em ở trên hành lang.


Em gái ôm gối đẩy cửa tiến vào. Một đêm này giống như khi còn bé, em ôm cánh tay của tôi nhắm mắt lại mà ngáy ò ó o, tôi nhẹ nhàng hôn lên mắt em, cái mũi, đôi môi màu hồng và từng tấc da tấc thịt trên người em, khi nào thì thứ mà tôi muốn sẽ hoàn toàn thuộc về tôi đây. (*)

(*): đây là giải thích vì sao có đoạn Uyển Uyển kêu có muỗi và xịt thuốc diệt muỗi đầy phòng => Muỗi chính là anh ấy.

Tôi phải thi trường đại học A với sự kỳ vọng lớn lao của mẹ, mà em cũng phải thi đại học, vì thế tôi thuyết phục em cùng tôi rời khỏi nhà đi đến thành phố A.

Tôi điền thông tin vào tờ giấy tuyển sinh Đại học của em, mẹ rất yên tâm, em cũng rất yên tâm, tôi cẩn thận nhìn tất cả trường Đại học trong thành phố A, với điểm thi của em thật ra có thể thi đậu vào một trường Đại học không đến nỗi nào, nhưng tôi đã lựa chọn trường học ngoài phạm vi của em, một ngôi trường chỉ cần đóng tiền để tốt nghiệp và cách đai học A gần nhất, tên là trường đại học số 9.

Khi thi xong Đại học, không cần tra kết quả tôi cũng biết chắc mình đã đậu vào trường đại học A. Tôi rất vui vẻ cùng bạn học hẹn nhau ăn cơm tối, còn uống không ít rượu.

Buổi tối về đến nhà, tôi nghe ba nói em cũng đã nộp nguyện vọng, kế hoạch hoàn mỹ của tôi đã đạt được bước đầu tiên, trở về phòng, em nằm ở trên giường đợi tôi...tôi tắm xong giả say ôm em thật chặt. Không bao lâu nữa thân thể xinh đẹp này sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.

Kết quả truyền đến, toàn bộ đều như tôi dự liệu, tôi thi đậu trường đại học A, em gái đậu trường Đại học số 9 của thành phố A, mẹ chẳng còn ôm hi vọng gì với đứa con gái đã làm bà thất vọng.

Bữa tiệc cảm ơn thầy cô của tôi rất thịnh soạn, người quen, người không quen ngồi đến mười mấy bàn, tôi cũng không biết là bữa tiệc này có ích lợi gì, nhưng lại có thể cho tôi thu được không ít bao tiền lì xì, nửa đường ông nội gia còn vui vẻ cho tôi một bao đỏ, bên trong là sổ tiết kiệm có tên của tôi, trong đó có năm vạn đồng tiền.

Về đến nhà, mẹ len lén kêu tôi đến phòng rồi đưa cho tôi cuốn sổ tiết kiệm có ghi tên của tôi, trong đó có mười vạn, mặc dù thoạt nhìn rất nhiều nhưng từ lúc còn học Trung học cơ sở, tôi đã biết với chuyện thăng quan tiến chức của ba mà nói thì mười vạn này chẳng qua chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Nhưng số tiền này lại có thể cho tôi và em gái có những ngày rất tốt.

Trở về phòng, sự cô đơn của em hiện rõ ràng lên trên mặt, tôi đề nghị dẫn em đi du lịch đến thành phố A. Em rất vui vẻ đồng ý. Mặc dù mẹ không đồng ý, nhưng không ngờ ông nội lại nói giúp cho chúng tôi.

Buổi tối ông nội kêu tôi đến phòng sách, tôi và ông nhìn nhau thật lâu nhưng chẳng ai chịu mở miệng, tôi không biết ông đã nhìn ra cái gì hoặc là đã biết cái gì, lúc tôi định xoay người muốn rời khỏi phòng thì ông nội chỉ nói một câu "Nó là em gái con."

Ngày đầu tiên đến thành phố A, em bảo tôi ôm em ngồi xem phim kịnh dị cùng em, tôi chẳng có bao nhiêu hứng thú với mấy thể loại hư cấu này, nhưng em vẫn ôm cánh tay của tôi và khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trước ngực tôi khiến tôi cảm thấy thật ra thì xem bộ phim này cũng khá vui.

Ban đêm, ở trong phòng khách sạn chỉ có hai chúng tôi, tôi không muốn quá sớm phải có được em, tôi chỉ muốn hôn cô em gái mà tôi đã khát khao từ rất lâu, nhưng tôi lại cảm nhận được em phản kháng, tôi hiểu tôi nên nói với em, bây giờ tôi buông tha, nhưng về sau tôi sẽ rất khó có cơ hội giống như vậy mà ôm em, nếu như bây giờ tôi muốn em, có lẽ em sẽ đau lòng, sẽ khóc rất nhiều, sẽ khó chịu, nhưng ngày hôm sau chỉ cần để cho em trút giận một chút, tức giận xong, tôi vẫn là người em yêu nhất, là người anh trai mà em thích nhất.

Lúc nóng rực của tôi xông phá phòng tuyến đồng trinh tiến vào thật sâu trong cơ thể nghẽn chặt của em thì tôi cảm thấy em gái ngừng phản kháng. Ôm chặt lấy cơ thể mềm mại trắng như tuyết này để cho thứ nóng rực của tôi đút vào trong cơ thể chặt trất mất hồn của em, có lẽ em không có phát hiện bản thân hơi không tự chủ đáp lại tôi và khi cao trào tới cũng là lúc toàn thân em phiếm màu hồng phấn nhàn nhạt tuyệt đẹp. Mà cảm giác tuyệt vời này cũng làm tôi quên mất đêm đầu tiên sẽ làm em có bao nhiêu khó chịu, tôi cứ ôm lấy em một lần lại một lần quên mình hưởng thụ cảm giác mỹ lệ này.

Mà ngày hôm sau em đúng là đã thực sự tức giận, đau lòng, tức giận đều là chuyện trong dự liệu, nhưng từ lời nói vô ý của em mà tôi biết được em tức giận, đau lòng không phải bởi vì tôi cướp đi trinh tiết của em, cưỡng bức em, mà là vì em đang đeo gánh nặng gông xiềng đạo đức trên vai.

Dẫn em đang tâm trạng không vui đi dạo phố, ngồi trong quán nước giải khát, em gọi rất nhiều thức uống nhưng mỗi ly chỉ uống một chút rồi đẩy sang một bên, tôi biết là em đang trút giận, giống như lần trước tôi hứa sẽ dẫn em đi chơi Giáng Sinh nhưng bởi vì khi đó đột nhiên học thêm đột xuất mà thất hứa với em, đêm đó em cũng giống như hôm nay xé nát cuốn vở học thêm của tôi rồi ném tất cả vào trong thùng rác. Nhưng khi em trút giận xong thì em vẫn là em gái đáng yêu của tôi, vẫn thích dính lấy tôi, thích nũng nịu với tôi.

Ban đêm tôi vẫn như cũ ôm em gái đang tức giận "Nếu như anh không phải là anh của em, em có thích anh hay không." Kỳ thực tâm nguyện của em rất nhỏ bé. Một sự che chở vĩnh viễn, một cái ôm ấm áp để dựa vào, một cánh chim rộng lớn có thể che mưa che nắng chính là nguyện vọng lớn nhất của em.

Khi tôi một lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại của em thì tôi biết em đã thỏa hiệp, vì em không mất đi hy vọng cuối cùng của mình.

Tôi thuê phòng ở, sắp xếp một căn nhà ấm áp như em muốn, cũng vì em mà tạo ra một chiếc lồng đẹp đẽ để trói buộc em không thể tự do bay lên bầu trời.

Tôi lại tiến vào thân thể xinh đẹp này một lần nữa, tôi cảm thấy hai cánh tay mềm mại của em vòng trên cổ tôi và tiếng rên rỉ nhàn nhạt tràn ra từ trong miệng, tôi hiểu biết rõ tôi đã thắng, coi như bây giờ tôi mở cái lồng hoa lệ này ra thì con chim đã quyến luyến sự che chở ấm áp của tôi cũng sẽ không bay mất, em đã mất đi khả năng bay lên bầu trời, thiên sứ của tôi đã đánh mất quyền lực trở lại thiên đường, mà tôi cũng đã ôm thiên sứ của tôi vào trong lòng thật chặt, sẽ không bao giờ để mất đi nữa.


*****************************************************

Chương 19 :

"A. . . . . . " Tôi chợt bật dậy khỏi giường khiến cái chăn đắp ngang ngực trượt đến thắt lưng, khắp nơi toàn là màu đen, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc đang vây quanh tôi.

"Uyển Uyển, làm sao vậy, em gặp ác mộng à?" Cánh tay ấm áp lại một lần nữa ôm tôi vào trong ngực.

"Anh, em sợ. . . . . ." Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chỉ còn bốn ngày nữa là đến mười ngày nghỉ dài hạn, tôi sợ cái ôm dịu dàng nãy sẽ mãi mãi rời khỏi tôi. Tôi không dám tưởng tượng nếu mẹ biết tôi và anh như vậy thì sẽ làm ra chuyện gì nữa.

"Xuỵt. . . . . . , nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi, bây giờ còn sớm, em phải nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì anh sẽ giải quyết, tin tưởng anh được không?" Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mí mắt tôi, tôi nhắm mắt lại lần nữa, vùi mặt vào trong ngực anh, hơi thở và mùi hương quen thuộc một lần nữa đưa tôi trở vào trong giấc mộng. Lần này trong mơ tôi không cònnhìn thấy ba mẹ đang trách móc hay tức giận mắng mỏ nữa, cũng không có ai cười nhạo tôi làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý, chỉ có anh, người anh trai dịu dàng, từ nhỏ đã thương yêu tôi, cưng chiều tôi, yêu tôi.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng choang, tôi quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, mười giờ rưỡi! Tôi chợt ngồi dậy từ trên giường, cái đồng hồ báo thức thối tha này tại sao lại không kêu? 9h sáng hôm nay tôi còn có tiết đó, không biết bây giờ đi có kịp hay không. Ah nội y của tôi đâu rồi, tôi nhớ rõ ràng tối hôm qua còn để ở chỗ này cơ mà? Sao hôm nay lại không thấy rồi.

"Uyển Uyển, rời giường rồi à? Sao không ngủ thêm một lát nữa." Anh khoanh tay đứng nhìn tôi đang lật tung giường lên.

"Hôm nay cái đồng hồ khốn khiếp này không kêu, sáng nay em còn có tiết, trễ rồi."

Tìm được rồi, nhìn nghiêng qua người anh. Tôi mạo hiểm đi qua người anh lấy đồ lót, còn chưa kịp chạm tới thì đã bị anh xoay người đè xuống dưới. Còn chưa kịp phản ứng bàn tay man mát đã chuẩn xác len vào áo ngủ nắm lấy vòng 1 đẫy đà của tôi, bờ môi ướt át ngậm lên vành tai mềm mại của tôi.

"Anh, em phải đi học, không phải hôm nay anh cũng có tiết sao?" Tôi giùng giằng né tránh ngón tay đang định cởi thắt lưng áo ngủ của tôi.

"Sáng nay anh đã gửi tin nhắn nhờ Từ Tiều Nhã xin nghỉ bệnh cho em rồi. Tối nay anh mới có tiết."

"Nhưng…" Lời nói chưa ra khỏi miệng thì môi đã bị áp lên, tôi nhẹ nhàng hơi hé môi, mời mọc môi lưỡi anh quấn quýt. Vạt áo bị mở ra, áo ngủ bị ném xuống dưới giường, tay và môi của anh như mang theo dòng điện, đi đến đâu là bén lửa dục vọng đến đó. Ngón tay từ trước ngực trượt đến thắt lưng, dây buộc quần lót bị tháo ra. Ngón tay thon dài không chút trở ngại nhẹ nhàng xoa vuốt nơi mềm mại giữa hai chân tôi. Tôi có chút buồn cười thầm nghĩ, lần nào anh cũng đều đề cử tôi mua loại quần lót dây buộc này có phải là bởi vì rất dễ cởi hay không?

Giữa hai chân dần dần bắt đầu ướt át, tôi vươn cánh tay vòng chặt lấy cổ anh, khẽ nâng eo lên mong đợi anh tiến vào. Khi cảm giác lấp đầy và nóng rực chôn thật sâu vào cơ thể tôi, tôi liền không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ, tôi phóng túng dục vọng của mình, hai chân thon dài trắng nõn vòng thật chặt lấy thắt lưng cường tráng của anh, mỗi một lần nóng rực đẩy vào rút ra đều kéo theo một chuỗi tia lửa huyễn lệ, tiếng rên rỉ mang theo cám dỗ của tôi vang vọng khắp cả phòng ngủ. Trong khoái cảm của dục vọng tôi chợt cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng lên cao, cuối cùng bộc phát ra tia lửa rực rỡ. Tôi cũng cảm thấy anh đâm vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nóng, khi cảm thấy anh dường như muốn rút lui ra thì tôi liền ôm anh thật chặt không để cho anh rời đi.

"Uyển Uyển. . . . . ." Mắt anh thâm sâu không nhìn ra cảm xúc gì nhìn tôi chằm chằm.

"Không sao, mấy ngày nay là kỳ an toàn, sẽ không mang thai." Tôi ngẩng đầu lên lè lưỡi cám dỗ khẽ liếm môi dưới của anh một cái. Khi tinh dịch cực nóng vọt vào bên trong cơ thể của tôi thì tôi liền cảm thấy tia lửa rực rỡ này lại một lần nữa bộc phát ngay trước mắt. Tôi toàn thân đẫm mồ hôi vùi vào trong lòng anh, dán mặt trước lồng ngực ướt mồ hôi của anh, không biết những ngày như thế này còn được bao lâu, vài ngày sau mẹ sẽ tới. Nếu mẹ phát hiện chuyện này nhất định bà sẽ dẫn tôi trở về thành phố T, chắc chắn sẽ không bao giờ để cho tôi gặp anh lần nữa, cái trường học rách nát nát mà tôi thi đậu này ngay từ đầu mẹ đã không muốn cho tôi tới học, bây giờ liền có lý do để dẫn tôi rời đi.

"Tiểu Uyển Uyển, sao dạo này cậu hay thất thần vậy, có phải là quá háo hức không kịp đợi đến kỳ nghỉ nên muốn đi chơi rồi đúng không? Cậu và anh cậu đã dự định đi đâu chơi chưa?" Từ Tiểu Nhã ngồi ở một bên dùng bút nhẹ nhàng gõ lên đầu của tôi kéo tôi khỏi những suy nghĩ không biết đang bay tới nơi nào.

"A, bọn mình không đi đâu cả, ngày nghỉ mẹ mình sẽ lên đây xem hai anh em mình." Tôi cúi đầu tiếp tục tập trung vào cuốn sách.

"Mẹ cậu tới hả, tớ còn định nếu cậu không bận thì sẽ dẫn cậu đến miếu Nguyệt Lão nữa cơ, miếu Nguyệt Lão ở đó rất linh, có thể phù hộ cho cậu tìm thấy bạch mã hoàng tử trong lòng cũng nên." Từ tiểu Nhã khoác một tay lên vai tôi, một tay thì múa máy giữa không trung.

"Tiểu Nhã, thầy đang nhìn cậu kìa."

"Nhìn cho kỹ nha, em cũng khá xinh đẹp đó nha thầy." Từ Tiểu Nhã nghiêng mặt đá lông nheo với thầy giáo trên bục giảng, khiến thầy sợ đến mức hễ bước vào lớp là vùi đầu vào sách giảng bài.

"Tiểu Nhã, cậu. . . . . ." Tôi có chút không chịu nổi sự tự kỷ của Từ Tiểu Nhã. Tôi lắc đầu một cái rồi tiếp tục chép bài giảng vào vở.

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha, mày nhất định phải chết!" Vốn trong lớp cũng không phải là yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một trận cười quái dị.


"Tiểu Nhã, điện thoại reo kìa." Thật là không chịu nổi cô ấy, ai lại dùng cái tiếng vừa kỳ quặc vừa dài như thế để làm chuông tin nhắn chứ? Mỗi lần điện thoại cô ấy đổ chuông là y như rằng dọa tôi sợ giật mình. Từ tiểu Nhã thần bí đọc tin nhắn sau đó lại nhắn trả lời một tin, sau đó giống như nhặt được tiền, còn không quên nhìn vẻ mặt bị dọa sợ của tôi mà cười xấu xa. Tuy có lúc tôi sẽ không chịu nổi cô ấy, tính tình giống như con trai, nhưng cô ấy là bạn tốt duy nhất mà tôi kết giao được lúc này. Sẽ mang tôi đi dạo khắp nơi khi tôi đang phiền não, sẽ làm tôi quên đi những chuyện buồn.

"Tiểu Uyển Uyển, tan giờ học cậu có đi đâu không? Đừng nói với mình là cậu phải trở về nấu cơm cho anh trai ăn đấy, hôm nay bọn họ có tiết đến chín giờ tối. Lát nữa mình dẫn cậu đến chỗ này hay lắm."

"Được." Tôi gật đầu một cái, nói không chừng mấy ngày nữa tôi sẽ bị mẹ dẫn về, có thể quen biết với người bạn như Từ Tiểu Nhã khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.

"Tiểu Nhã, cậu nói chính là chỗ này hả ?" Tôi chỉ vào hẻm nhỏ toàn là dầu mỡ.

"Đúng vậy, đúng vậy, nơi này bán lẩu cá ăn rất ngon, mình vẫn muốn dẫn cậu tới đây nếm thử một chút. Đi vào đi, nói không chừng một lát nữa là không còn chỗ ngồi đâu."

"Cậu chắc là ăn ngon chứ?" Nhìn trong ngõ toàn là đầu mỡ, đạp lên có chút cảm giác nhơn nhớt trơn trượt, cả ngõ hẻm này giống như đã từng bị lửa đốt thành màu đen, ở đây mà có thể sẽ bán đồ ăn ngon ư?

"Thật sự ăn rất ngon, mình lấy danh dự của mình ra bảo đảm. Mau vào đi thôi, lát nữa sẽ không còn chỗ ngồi đâu." Tôi thận trọng từ từ theo Từ Tiểu Nhã đi vào ngõ hẻm, đi qua một ngóc ngách không mấy đáng chú ý thì đến một cái sân cỡ trung, trong sân bày hơn mười cái bàn, bàn nào cũng ngồi đầy người. Vất vả lắm tôi và Từ Tiểu Nhã mới tìm được một cái bàn trống. Đợi hơn nửa buổi thì người phục vụ mới chậm rãi bưng một cái nồi đất đi tới. Hơn nửa nồi là canh, nồng nồng mang theo vị cay xông vào mũi với phía trên có một lớp ớt và hạt tiêu thật dày.

"Nếm thử một chút, ăn rất ngon đấy, thật sự là ăn rồi còn muốn ăn nữa." Từ Tiểu Nhã gắp một miếng cá trong nồi lẩu đặt ở trong chén tôi. Tôi nhẹ nhàng cắn một cái, mặc dù hơi cay, nhưng quả thật rất ngon và mềm, nếu như có cơ hội tôi sẽ mang anh tới ăn một lần, nhưng chỉ là nếu như còn có cơ hội.

"Uyển Uyển, làm sao thế?" Anh về đến nhà đã thấy tôi đang nôn trong toilet lần thứ ba.

"Không có gì, dạ dày không thoải mái một chút thôi." Tôi nôn ra mấy thứ trong dạ dày nên đã cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng cổ họng vẫn đau rát như cũ.

"Nghỉ ngơi rồi uống một chút nước đi, lát nữa anh đưa em đi bệnh viện." Anh dìu tôi đến ghế sofa rồi đưa ly nước ấm cho tôi.

"Không cần, nôn xong thì đỡ hơn nhiều rồi." Tôi uống nước ấm xong, đã cảm thấy cổ họng không còn đau rát như ban nãy nữa.

"Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút." Anh cầm chìa khóa lên định đỡ tôi ra cửa.

"Thật sự không sao mà, chỉ là dạ dày không thoải mái thôi. Nghỉ một lát nữa là ổn rồi."

"Hay là đi kiểm tra một chút cho yên tâm." Anh vẫn kiên trì muốn đưa tôi tới bệnh viện.

"Anh à, anh đừng quá lo lắng. . . . . ." Tôi ngẩng đầu nhìn anh đang cau mày vì đau lòng.

"Ừ. . . . . ." Anh nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hơi tái nhợt của tôi.

"Không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là hôm nay cùng với Từ Tiểu Nhã ăn nồi lẩu cay quá, anh cũng biết mà, chỉ cần em ăn phải một quả ớt cũng sẽ như vậy." Tôi dựa nửa người vào anh, bây giờ đã khá hơn nhiều, không còn cảm giác buồn nôn như ban nãy nữa.

"Em lại ăn đồ lung tung ở bên ngoài, biết rõ dạ dày của mình không tốt rồi mà còn như vậy." Anh có chút đau lòng ôm tôi vào trong ngực.

"Hiếm khi mới có một lần thôi mà. Hơn nữa ăn thật ngon, lần sau anh em mình cùng đi." Chỉ là không biết có còn cơ hội hay không. Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ dài hạn , theo lời mẹ nói như trong điện thoại thì sẩm tối sẽ đến thành phố A. Từ buổi sáng bắt đầu tôi đã đứng ngồi không yên đi đi lại lại trong phòng, giống kiến bò trên chảo nóng.

"Uyển Uyển, đừng lo lắng, ăn ít đồ trước đi, chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đâu, tất cả đều sẽ không thay đổi." Anh ôm tôi đang chạy tán loạn khắp nơi ngồi lên trên ghế sa lon.

"Nhưng… " Tôi thật sự không dám tưởng tượng nếu biết sẽ làm ra chuyện như thế nào nữa, nói không chừng trực tiếp cầm dao làm thịt thôi không đắn đo cũng nên.

"Không cần lo lắng, em không tin anh sao? Chờ sau khi mẹ nghỉ dài hạn xong, hai anh em mình vẫn sẽ như thế này." Hai tay anh ôm chặt hông tôi để tôi không chạy tới chạy lui trong nhà nữa.

"Ting ting tinh, ting ting ting, Bắc Kinh bây giờ là 18 giờ." Tại sao điện thoại di động của tôi lại vang lên. Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi, số hiện trên màn hình là của mẹ. Sao mẹ lại điện thoại cho tôi, không phải bà biết cái gì chứ? Tôi khẩn trương nắm chặt điện thoại không biết nên nhận hay không nên nhận. Tôi do dự đưa điện thoại cho anh, trong giây phút điện thoại được chuyến tới anh, tim tôi nhất thời như nhảy lên họng, mẹ sẽ nói gì? Mẹ sẽ hỏi cái gì? Mẹ có thể đã biết gì hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui