Sở Nhu tỉnh dậy lúc chuông nhà thờ đã điểm qua 12 giờ đêm.
Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng bên cánh mũi, cùng với âm thanh máy móc theo dõi sức khỏe trong phòng giúp cô dễ dàng nhận ra bản thân mình hiện tại đang ở đâu, nên cũng không quá đổi bất ngờ.
Cô thấy bụng đói cồn cào, cổ họng thì khô khan nên muốn ngồi dậy tìm chút nước uống thì vô tình bắt gặp hình ảnh một người đàn ông đang nằm ngủ trên sô pha, khiến cô phải tròn xoe hai mắt ngỡ ngàng.
Người nằm đó không ai khác chính là Cố Hàn, người đàn ông cao ngạo, luôn cho mình là đúng vậy mà hôm nay, ở ngay tại đây, trong khoảnh khắc này lại có mặt, còn chịu khó ngủ trên sô pha, đúng là chuyện không thể nào sốc hơn được nữa.
Sở Nhu lúc đầu còn cho là mình đã nhìn lầm, cô cho rằng người nằm đó là Cố Thành nhưng không phải, nhờ vào bộ trang phục trên người của nam nhân ấy đã giúp cô xác định được người nằm đó là ai, là người chồng ngang tàn của cô chứ không người anh chồng tràn đầy ấm áp.
Nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định không nhìn cũng không để tâm đến người đàn ông đó nữa.
Dẫu sao người khiến cô phải nhập viện thế này cũng là hắn ban tặng, đối với việc hắn ngủ sô pha thì có đáng là gì.
Thứ cô quan tâm bây giờ là tìm xem có gì để ăn tạm lót dạ hay không, nên cô đã rời khỏi giường bệnh.
Việc đầu tiên là tự rót cho mình một ly nước, uống từng ngụm nhỏ để giảm bớt cơn khát sau đó mới tìm thức ăn.
Vì bàn tay còn đang truyền nước nên khi di chuyển có chút khó khăn và hơi đau nhưng cô lại chẳng hề để ý đến, sau khi tìm kiếm một lúc nhưng không tìm thấy gì khiến cô có chút buồn bã, đưa tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ đang đánh trống đòi ăn của mình mà khẽ giọng an ủi.
"Uống tạm nước đỡ đói nhá, sáng mai chị nạp năng lượng cho em sau thôi chứ giờ không có gì để ăn cả."
"Đói à?"
Bất ngờ từ phía sau lưng truyền đến câu hỏi không cao không thấp từ chất giọng của một người đàn ông khiến Sở Nhu bất giác giật mình, cô vội vàng quay lại thì đã thấy Cố Hàn đứng ngay ở sau.
"Anh...anh định làm gì?"
Sở Nhu biết rõ lúc nào nên nhu lúc nào nên cương, với tình trạng sức khỏe không hề ổn định của bản thân ngay lúc này thì cô biết rõ là không nên tự chuốc thêm phiền phức cho mình, thay vì lạnh lùng đáp trả hắn ta như vài giờ trước để rồi phải ra nông nổi này thì hiện tại cô nên tỏ vẻ dè dặt khi đối diện với hắn, hòng cầu được bình yên.
"Không đanh giọng, không lạnh lùng đáp trả dứt khoát cương nghị nữa sao? Sói hoang hóa mèo con rồi à?"
"Tôi chỉ muốn được bình yên.
Xin anh đó, để tôi yên có được không?"
"Được thôi.
Vậy ngồi xuống đó đi."
Sở Nhu chuyển mắt nhìn theo hướng tay Cố Hàn đang chỉ xuống giường, rồi lại đần mặt ra nhìn hắn với biểu cảm không tin nổi vào mắt mình.
Người đàn ông bá đạo này thế mà lại đang nhã nhặn nói chuyện với cô sao? Phải chăng cô đang nằm mơ, hay chính hắn đã chạm mạch nào trong đầu rồi?"
"Cô nhìn cái gì? Mặt tôi lạ lắm sao, hay có ruồi bâu vào à?"
Cô gái lắc lắc đầu thay cho câu trả lời, gương mặt vẫn ngây ngô ra mà nhìn Cố Hàn, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong đầu, cô mạnh dạn đưa tay sờ vào trán hắn một cái, khiến hắn thoáng giật mình.
"Đâu có nóng!"
Lần đầu tiên bị Sở Nhu chủ động chạm vào da thịt của mình khiến Cố Hàn có chút lúng túng, trong người cứ như có một dòng điện chạy ngang qua làm sống lưng bỗng chốc căng cứng như dây đàn.
"Cô mới ấm đầu đấy.
Vớ vẩn."
Vội gạt tay cô gái ra khỏi trán mình, hắn vì ngượng mà quay mặt sang hướng khác.
Biểu cảm quái lạ của người đàn ông bỗng nhiên lại làm Sở Nhu bật cười, cô không ngờ rằng người như Cố Hàn mà cũng có lúc như thế này, hắn cứ như là người đa nhân cách vậy, nói dễ nghe hơn là tính khí như con gái tới tháng, lúc lên lúc xuống, nắng mưa thất thường, đặc biệt khó hầu hạ.
"Còn cười? Hay tôi dễ quá nên cô không quen, có phải lại muốn ăn "hành"? Vậy để tôi toại nguyện cho."
Vừa nói hắn vừa sấn tới, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào cô gái, dọa Sở Nhu một phen kinh hoàng.
Cô vội vàng che miệng lại, còn lắc đầu phủ nhận những gì Cố Hàn vừa nói.
"Không cười không cười, tôi không cười nữa, anh đừng lại gần."
Cố Hàn vì thẹn quá hóa ngại nên chỉ muốn hù dọa cô một chút, đến khi thấy cô sợ rồi thì hắn cũng không đi quá giới hạn.
Hắn không nói thêm điều gì nữa, sau đó quay lưng bỏ đi một mạch ra khỏi phòng, để lại cho Sở Nhu một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
"Giận rồi sao?"
Cô ngây ngô tự hỏi chính mình một câu, nhưng rất nhanh sau đã không để ý đến người ông ấy nữa mà quay trở lại giường bệnh, đặt lưng nằm xuống nghỉ ngơi, không quên xoa xoa dỗ dành chiếc bụng nhỏ của mình vài cái, cô nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ để quên đi cơn đói đang hoành hành.
Hơn 20 phút sau, cửa phòng lần nữa được đẩy vào, Sở Nhu vẫn chưa ngủ mê nên đã nghe thấy tiếng mở cửa, một mình ở trong căn phòng rộng lớn thế này thì khó tránh khỏi cảm giác bất an.
Trong lúc cô còn đang lo sợ thì đèn trong phòng bệnh được mở sáng thêm một mức.
"Định mang cái bụng đói đi ngủ à?"
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Sở Nhu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vén chăn, ngồi dậy nhìn Cố Hàn đang loay hoay làm gì đó bên chiếc bàn được đặt giữa những chiếc sô pha, nhỏ giọng lên tiếng:
"Tôi tưởng anh về rồi, sao lại quay lại?"
"Ai nói tôi về?"
"Chứ lúc nãy anh hậm hực bỏ đi, nên tôi tưởng..."
"Cô cũng giỏi tưởng tượng lắm."
Hắn nhàn nhã đối thoại với cô trong từng câu hỏi, sau đó là mang đến đưa cho cô một bát cháo nóng hổi.
"Nè!"
"Cái gì?"
Sở Nhu nhìn bát cháo trong tay Cố Hàn rồi lại ngước lên nhìn hắn với nét mặt ngây ngô.
"Cháo chứ cái gì."
"Cho tôi á hả?"
"Chứ không lẽ cho chó."
Sở Nhu bĩu môi, ai đời mang thức ăn cho người ta mà lại ăn nói khó nghe như người đàn ông này đâu chứ.
Cô không vui nên không nói gì thêm nữa mà nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên tới mặt.
Thấy cô đột nhiên lại dở chứng, Cố Hàn bất giác cau mày, hắn đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Lại làm sao nữa?"
"Anh đem đi mà cho chó ăn đi, tôi không ăn đâu."
Cố Hàn nhìn biểu cảm giận dỗi của Sở Nhu mà dở khóc dở cười, hắn nhìn cô rồi lại nhìn bát cháo trên tay mình, sau đó gật gật đầu vài cái, rồi mới ung dung buông lời cảnh cáo cô gái đang hờn dỗi trước mặt:
"Lòng kiên nhẫn của tôi có giới hạn.
Giờ cô muốn ăn cháo cá hay là cháo lưỡi?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...