*Cốc cốc cốc.*
Dì Nhung, một người giúp việc lâu năm tại Sở gia, bà đang đứng trước tấm cửa màu nâu sậm được làm từ loại gỗ thượng hạng, đưa bàn tay cằn cỏi gõ nhẹ vào mặt cửa.
Không lâu sau, cánh cửa ấy đã được bật mở, từ bên trong một người thiếu nữ ăn mặc thanh tao nhã nhặn bước ra với nụ cười tươi tắn trên môi.
"Dì Nhung, tìm con có việc gì ạ?"
"Lão gia và phu nhân gọi con xuống có việc đấy, trông sắc mặt họ rất nghiêm túc dì e là có việc gì đó rất quan trọng, con nên chuẩn bị tâm lý trước."
Dì Nhung, dùng chất giọng dịu dàng nhỏ nhẹ nhất để đối thoại với người con gái trẻ đẹp ấy.
Nhưng nhìn thái độ thái quá của bà thì cô gái lại thản nhiên bật cười.
Ba mẹ của cô lúc nào mà chẳng nghiêm nghị như thế, đặc biệt là ba của cô, ông rất trầm tính, ít khi dành thời gian trò chuyện với người thân trong nhà, nhưng hôm nay lại gọi cô xuống bàn việc thì rất có thể là có việc gì đó quan trọng.
Thế nhưng người thiếu nữ ấy vẫn điềm nhiên như cũ, cô đóng cửa phòng lại rồi thuận tiện khoác tay dì Nhung, trên đôi môi anh đào nhỏ như cánh hoa hồng mềm mại vẫn luôn hiện hữu nụ cười xinh xắn.
"Chúng ta đi thôi, người đối mặt với ba mẹ là Sở Nhu mà chứ có phải là dì đâu sao dì cứ căng thẳng như thế chứ, thả lỏng đi nào."
"Dì biết chứ, nhưng mà lão gia còn gọi cả đại tiểu thư, dì sợ là có chuyện bất lợi cho con."
Nghe đến đây, bước chân của Sở Nhu chợt chậm lại, sắc mặt tươi tắn cũng bất giác trầm xuống, nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại nụ cười trên đôi môi hồng.
"Ba mẹ là ba mẹ ruột của con mà sao lại có thể đẩy chuyện gì bất lợi về phía con được chứ, là dì lo nhiều rồi đó."
"Dì cũng mong là như vậy."
Dì Nhung trầm giọng lí nhí đáp lại những lời nói lạc quan của Sở Nhu, nhưng tâm tình của bà thì lại chẳng khá hơn là bao.
Bà làm việc ở Sở gia đã hơn 20 năm, có chuyện gì trong ngôi nhà này mà bà chưa từng chứng kiến đâu chứ.
Sở Nhu từ bé đã là một đứa trẻ hiền lành, lễ phép lại còn rất ngoan ngoãn khác hẳn với Sở Nhi, người chị gái lớn hơn cô một tuổi.
Sở Nhi tính khí đanh đá, kêu căng, ngạo mạn, mỗi một câu nói thốt ra đều chứng tỏ bản thân là lá ngọc cành vàng của Sở gia, là đại tiểu thư thanh cao không một ai sánh bằng.
Sở Nhu thì hoàn toàn ngược lại, cô đoan trang, nhu mì, rộng lượng lại khiêm tốn.
Nếu Sở Nhi chi tiền như nước thì Sở Nhu lại tặn tiện từng đồng từng cắt, chị hai mua đồ không cần mở mắt, còn em gái thì luôn xem kỹ bảng giá mỗi khi mua.
Một người con gái hiểu chuyện, lại hiền lành hiếu thảo ấy vậy mà trong mắt Sở Thần và Thạc Hải Ly chỉ có cô con gái Sở Nhi, từ bé Sở Nhu đã luôn chịu thiệt thòi, chỉ cần là chuyện gì Sở Nhi không thích, không muốn làm thì đều đẩy sang Sở Nhu, Sở Nhu thì lại không hề câu nệ bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể giúp những người thân của cô vui vẻ thì cô đều cam tâm tình nguyện gánh vác tất cả mà không hề oán thán dẫu chỉ một lời.
"Ba, mẹ, chị hai, tìm con có việc gì hay sao ạ?"
"Không có việc cần thì tìm mày làm gì, hỏi dư thừa mà cũng hỏi, mất thời gian."
Đáp lại những lời lễ phép, nhã nhặn của Sở Nhu lại là những từ ngữ thô kệch khó nghe vang lên từ cổ họng của Sở Nhi, cô ta đang ngồi chễm chệ bên cạnh Sở Thần, khoác tay ông, tình cảm ba con vô cùng khắng khít.
"Con ngồi đi, ba mẹ có chút chuyện muốn bàn với con."
"Dạ mẹ, có chuyện gì sao con thấy ba mẹ có vẻ trịnh trọng quá vậy?"
"Kêu mày xuống để bàn chuyện hôn sự cho mày chứ làm gì."
"Hôn sự cho em?"
Sở Nhu vừa đặt mông ngồi xuống sô pha thì đã nghe được một thông tin cực sốc.
Cô còn cho là tai mình bị hỏng nên nghe nhầm mất rồi, chứ cái gì mà hôn sự, bắt cô kết hôn ở cái độ tuổi còn chưa tròn 18 này thì có phải là quá vô lý rồi chăng?
Trong khi Sở Nhu cô còn chưa có lấy một mối tình vắt vai thì lấy ai làm chồng mà tính chuyện hôn sự đây? Chẳng lẽ thời buổi hiện đại rồi mà ba mẹ cô vẫn còn giữ cái suy nghĩ nữ sinh ngoại tộc, đủ tuổi rồi thì đẩy về nhà người ta cho xong sao?
"Hôn...hôn sự gì ạ? Em còn chưa có bạn trai thì kết hôn với ai bây giờ, vả lại em cũng chưa đủ 18 tuổi, nếu kết hôn sẽ vi phạm pháp luật..."
Đáp lại những lời lẽ dè dặt, lễ phép của Sở Nhu lại là cái bĩu môi chế giễu đến từ khuôn miệng của Sở Nhi, cô ta không ngại khinh khỉnh tiếp lời:
"Nhiều lý lẽ quá nhỉ.
Nhưng mà mọi chuyện ba mẹ đã quyết định rồi, mày có ý kiến gì thì tự nói với ba mẹ kìa, nói với tao làm gì."
"Nhi Nhi, con yên lặng đi để ba mẹ nói chuyện với tiểu Nhu đã."
Bị Thạc Hải Ly nhắc nhở, nhưng Sở Nhi vẫn không có chút thái độ cung kính nào đối với chính mẹ ruột của mình, tuy cô ta vẫn giữ im lặng nhưng trước đó vẫn không quên bĩu môi khó chịu một cái.
"Tiểu Nhu à, thật ra thì những gì chị hai con vừa nói cũng không hẳn là sai.
Ba mẹ gọi con xuống là để bàn chuyện hôn ước của con với thiếu gia nhà họ Cố."
Sở Nhu hoàn toàn rơi vào bất ngờ trước những gì mẹ mình vừa nói, cô còn đang tưởng rằng những gì Sở Nhi nói chỉ là vui đùa nhất thời.
Nhưng đến lượt Thạc Hải Ly mở lời thì cũng không khác gì, khiến cô càng chơi vơi, ngỡ ngàng.
"Hôn...hôn ước gì vậy mẹ? Sao con chưa từng nghe mọi người nhắc qua?"
"Không nhắc qua với mày là đúng rồi, vì hôn ước này từ đầu là sắp xếp cho tao và cái tên kia, nhưng tao không thích gã đó, nên nhường chuyện tốt đẹp này lại cho mày đấy, mày còn phải cảm ơn người chị tốt này một tiếng thì mới phải phép ấy chứ."
Sở Nhi lại chen ngang, vừa nói vừa nhếch môi khinh thường.
Còn Sở Nhu thì đầu óc cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa rõ chuyện gì thì Sở Thần ngồi gần đó cũng bắt đầu trầm giọng lên tiếng.
"Mọi chuyện thật ra là do ông nội của con và ông nội của Cố Hàn sắp xếp.
Từ xưa giữa Sở gia và Cố gia đã có thâm tình qua lại, Cố lão gia và ông nội con là anh em chí cốt từ thưở còn chiến tranh, họ vào sinh ra tử cùng nhau nên tình anh em như ruột thịt, sau này vì muốn hai bên gia đình giữ mãi tình nghĩa với nhau nên khi Sở Nhi ra đời ông của con đã lập nên hôn ước cho Nhi Nhi và Cố Hàn, cậu cháu trai út của Cố lão gia.
Trong hôn ước đã có ghi rõ là khi Nhi Nhi tròn 18 tuổi sẽ tổ chức hôn lễ với Cố Hàn, trở về nhà Cố gia làm nhị thiếu phu nhân."
"Nhưng chị hai không chịu, và con là người sẽ phải gả thay chị ấy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...