“Ba thường không có ở nhà nên…”
Cao Minh Triết nhìn sang em trai đang gật gù ngủ gật.
Bây giờ đã hơn 8 giờ sáng cũng chẳng sớm gì, Na Minh Triển rốt cuộc đã làm gì vào đêm hôm qua để bây giờ phải thiếu ngủ thế này?
Cao Minh Triết lấy bản vẽ minh hoạ từ trên giường xuống, để chỗ cho em trai ngủ.
Cậu yên lặng, lúi húi tẩy sửa bản vẽ ngắn nhất có thể.
Cậu có thể hình dung đêm qua Na Minh Triển không ngủ đủ giấc vì muốn học thuộc bản thiết vẽ này.
Như những gì Cao Minh Triết sắp nói, ba cậu thường không có nhà, vào khung những giờ ấy Na Minh Triển có thể tự do tham quan, ghi nhớ dần cũng là cách.
Quản gia buổi sáng có vài giờ làm việc ngoài vườn, Na Minh Triển cũng có thể tận dụng thời giờ để tìm tòi, học thuộc thêm.
Tôn Hàn Thuyết thì không cụ thể giờ đến chơi cùng Cao Minh Triết nhưng nhiều nhất là một tuần hai lần và có những lần thay quản gia đưa đón cậu đi học vì tiện đường.
Vào giờ cơm trưa, Cao Minh Triết rất linh hoạt ra ra vào vào trong hai danh phận.
Cậu đến sớm xếp hàng bên lớp A để lấy phần cơm thay Na Minh Triển.
Và xuất hiện muộn hơn khi xếp hàng lớp B để nhận phần ăn của mình.
Cao Minh Triết lần lượt đặt hai hộp cơm chồng lên nhau trên mặt bàn.
Na Minh Triển còn ngủ say, cậu không nỡ đánh thức em trai dậy nhưng lại muốn ăn cơm trưa cùng em nên quyết định hoàn thành bản vẽ trước.
Đồng hồ chạy đến khung một giờ chiều, ánh nắng mùa hè hắt vào phòng.
Sau cơn mưa nắng không quá oi nóng, chỉ cần phe phẩy chiếc quạt cây.
Na Minh Triển mơ màng ngồi dậy, cậu lấy tay dụi mắt cho tỉnh ngủ.
Lúc này mới để ý đồng hồ, cậu hoảng loạn xuống giường, liên tục đặt câu hỏi : “Phải làm sao giờ? Sắp hết một ngày rồi, em chưa thuộc hết mà? Phải làm sao bây giờ?”
Cao Minh Triết giở bức A4 được cuộn tròn , giữ hai bên rìa cố định trên bàn học, “Còn hai ngày nữa vẫn có thể thuộc chỗ này”
Na Minh Triển kéo ghế ngồi cạnh anh trai, bản vẽ được lược bỏ rất nhiều, giờ chỉ đơn giản là còn lối vào nhà, gian bếp và phòng ngủ còn lại được vẽ mờ mờ biểu đạt ý đi qua, không cần quan trọng phòng đó là gì nữa.
Cao Minh Triết còn bày cách cho em mau thuộc, miêu tả, giới thiệu những người cần biết.
Bước đầu tiên được cố định như vậy là ổn, bữa tối cặp song sinh chính thức ăn uống đúng giờ.
Chủ nhiệm lớp A để Na Minh Triển có không gian riêng tư trong phòng để nghe cuộc điện thoại của mami gọi tới.
Cùng lúc này Cao Minh Triết vừa trốn từ bên ngoài vào đây, cậu im lặng ngồi xuống để em và mẹ nói chuyện.
Na Minh Triển chào mẹ một câu, cậu đặt điện thoại trên sàn, ấn loa ngoài.
Cậu tận dụng ngay lúc này để anh trai có thể nghe tiếng mami.
Na Y Khương nhìn doanh số trên màn hình laptop mà không kiềm nổi phấn khích truyền qua điện thoại : “Ôi trời con trai yêu quý của tôi đây rồi, thử đoán xem ai sắp được đồ chơi mới nào?”
Na Minh Triển đoán ra ngay mami chắc vừa trúng mối lớn, mỗi lần như vậy là mẹ mua cho cậu một đống đồ chơi hoặc quần áo giày dép nào đó.
“Mami để dành đi!”
Câu trả lời khác xa mọi tưởng tượng của Na Y Khương, nếu là những lần trước đây thì cậu đã reo hò, vui sướng cùng cô và nói cảm ơn mẹ nó.
“Mới xa mẹ mấy ngày đã tỏ ra trưởng thành rồi? Mẹ vẫn thừ sức mua được trăm con rô bốt cho con đấy”
Na Minh Triển kiên quyết chối từ, “Con lớn rồi không cần đồ chơi nữa mami để dành tiền đi spa làm đẹp, mua quần áo đẹp rồi mặc”
Trong đầu cậu lúc này là khung cảnh ba mẹ gặp lại nhau, mẹ phải thật xinh đẹp trong ngày ấy.
Để papa chìm đắm trong vẻ đẹp của mami và rồi papa sẽ theo đuổi mẹ và rồi…
Na Minh Triển ngần người tượng tượng ra hàng ngàn tình tiết để ba mẹ có thể quay lại, miệng thì cười khúc khích nhưng chẳng chứa một câu trả lời nào khác.
Cao Minh Triết có lay người em mình thế nào thì cậu cũng không thể thoát ngay trí tưởng tượng bay bổng của mình.
Cậu ta bất quá nên trả lời thay em câu hỏi của mami : “Con…con con…”
Cảm giác bủn rủn, lạ kỳ phát ra từ miệng lan khắp cơ thể lẫn cảm xúc khiến Cao Minh Triết bồi hồi, bao nhiêu xúc cảm chưa nay chưa từng có giờ đây đang bộc phát.
Cảm giác có mẹ, được nói chuyện với mẹ ra là vậy, một xúc cảm ấm áp quá đỗi dịu dàng.
“Con…con, con ăn rồi”
Cùng một câu hỏi thăm ăn uống, Cao Luân Trình kiệm lời ngay cả với con trai mà hai chữ “Ăn chưa?” ngắn ngủi của papa đã là dài lắm rồi.
So với câu hỏi khô khan chứa trong cái vẻ lạnh lùng của papa thì mami có cảm xúc hơn nhiều, cảm giác ấm áp mà bấy lâu cậu trống trải, thiếu vắng.
Na Y Khương khen ngợi : “Vậy thì tốt, mami phải làm việc rồi bảo bối ngủ nhớ mơ đến mẹ nha!”
“À trước khi ngủ nhớ phải xịt thuốc muỗi một lượt, nếu bị đốt thì phải bôi thuốc ngay nghe chưa?”
Cao Minh Triết bắt đầu quen với tốc độ mà mình chậm chạp chưa thể thích ứng ngay được : “Vâng…mẹ”
Điện thoại vừa cúp, Na Minh Triển chớp mắt nhìn anh thay cho điều muốn nói.
Cao Minh Triết cơ bản đã đoán ra vài phần, ngay lập tức từ chối : “Không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...